Chương 27
2024-11-17 05:36:03
Trần Đại Hồng nhận ra mình vừa dọa tiểu thần tiên, lập tức buông tay, áy náy không biết phải nói gì. Người phụ nữ đi cùng bà cũng nhỏ giọng trách: “Mẹ, mẹ không thể hạ giọng chút sao? Xem kìa, làm bảo bối giật mình rồi.”
Vân Diệu dụi mắt, nhận ra bà: “Trần nãi nãi.”
Nghe vậy, Trần Đại Hồng luống cuống: “Sao tín nữ dám để tiểu thần tiên gọi mình là nãi nãi! Ngài cứ gọi tên tôi, Trần Đại Hồng, là được rồi.”
Lý Văn Tâm tiến đến lau sạch nước miếng cho Vân Diệu, giải thích: “Hai người họ đã đợi ở đạo quán từ trưa rồi.”
Thì ra hai ngày trước, không nghe lời tiểu đoàn tử, Trần Đại Hồng ra khỏi nhà để đến thăm cháu ngoại ở thị trấn bên cạnh. Khi đi qua cầu, chiếc cầu đột nhiên sập.
Trần Đại Hồng chỉ có một người con gái, bà rất nhớ đứa cháu nên thường đi qua cây cầu cũ mà người trong làng góp tiền xây dựng từ trước, dù cầu đã hư hỏng nhưng vì quãng đường gần nên bà vẫn hay đi qua.
Hôm đó, dù ra khỏi nhà, bà vẫn nhớ lời tiểu đoàn tử nên cố ý đi đường vòng đến cây cầu lớn mới xây.
Không ngờ, cây cầu lớn mới xây cũng đột nhiên sập, dòng nước chảy xiết cuốn bà xuống hạ lưu, nhờ có người phát hiện mới cứu được bà lên.
Trùng hợp thay, nơi bà được cứu lại chính là vị trí của cây cầu cũ. Nhờ cầu sập nên có người ở đó, cứu bà kịp thời.
Nói cách khác, hôm đó dù bà đi qua cây cầu nào cũng sẽ gặp nạn, đúng như tiểu đoàn tử đã dự đoán.
Trần Đại Hồng nằm viện suốt một ngày một đêm. Vừa tỉnh dậy, bất chấp bệnh tình, không nghe lời can ngăn của ai, bà khăng khăng phải đến Thanh Vân Quan. Con gái bà không còn cách nào, đành đưa bà lên núi. Ai ngờ đạo quán không có ai, Trần Đại Hồng nhất quyết không rời đi, ngồi đợi ở cửa đạo quán.
Đến hơn 7 giờ tối, Lý Văn Tâm và Đường Kim Qua mới trở về.
Và đến tận 8 giờ, bà mới được gặp vị “tiểu thần tiên” mà bà hằng mong mỏi. Làm sao bà có thể không kích động cho được?
Trần Đại Hồng vốn là khách hành hương lâu năm của Thanh Vân Quan, luôn thờ phụng thần tiên, giờ thì thật sự xem tiểu đoàn tử như một vị tiểu thần tiên. Bà chắp tay trước ngực, khấn cầu: “Tín nữ ngu dốt, không nghe lời tiểu thần tiên, nên mới rơi vào tình cảnh này. Tiểu thần tiên khoan hồng độ lượng, xin đừng chấp nhặt với tín nữ. Mong ngài ban cho tôi một lá bùa để xua tan bệnh tật trên thân.”
Tiểu đoàn tử nghe xong, ngạc nhiên sờ sờ hai bím tóc nhỏ của mình: “Bị bệnh thì phải đi bệnh viện, bùa chú chỉ trừ tà trấn quỷ, không thể chữa bệnh.”
Vân Diệu dụi mắt, nhận ra bà: “Trần nãi nãi.”
Nghe vậy, Trần Đại Hồng luống cuống: “Sao tín nữ dám để tiểu thần tiên gọi mình là nãi nãi! Ngài cứ gọi tên tôi, Trần Đại Hồng, là được rồi.”
Lý Văn Tâm tiến đến lau sạch nước miếng cho Vân Diệu, giải thích: “Hai người họ đã đợi ở đạo quán từ trưa rồi.”
Thì ra hai ngày trước, không nghe lời tiểu đoàn tử, Trần Đại Hồng ra khỏi nhà để đến thăm cháu ngoại ở thị trấn bên cạnh. Khi đi qua cầu, chiếc cầu đột nhiên sập.
Trần Đại Hồng chỉ có một người con gái, bà rất nhớ đứa cháu nên thường đi qua cây cầu cũ mà người trong làng góp tiền xây dựng từ trước, dù cầu đã hư hỏng nhưng vì quãng đường gần nên bà vẫn hay đi qua.
Hôm đó, dù ra khỏi nhà, bà vẫn nhớ lời tiểu đoàn tử nên cố ý đi đường vòng đến cây cầu lớn mới xây.
Không ngờ, cây cầu lớn mới xây cũng đột nhiên sập, dòng nước chảy xiết cuốn bà xuống hạ lưu, nhờ có người phát hiện mới cứu được bà lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trùng hợp thay, nơi bà được cứu lại chính là vị trí của cây cầu cũ. Nhờ cầu sập nên có người ở đó, cứu bà kịp thời.
Nói cách khác, hôm đó dù bà đi qua cây cầu nào cũng sẽ gặp nạn, đúng như tiểu đoàn tử đã dự đoán.
Trần Đại Hồng nằm viện suốt một ngày một đêm. Vừa tỉnh dậy, bất chấp bệnh tình, không nghe lời can ngăn của ai, bà khăng khăng phải đến Thanh Vân Quan. Con gái bà không còn cách nào, đành đưa bà lên núi. Ai ngờ đạo quán không có ai, Trần Đại Hồng nhất quyết không rời đi, ngồi đợi ở cửa đạo quán.
Đến hơn 7 giờ tối, Lý Văn Tâm và Đường Kim Qua mới trở về.
Và đến tận 8 giờ, bà mới được gặp vị “tiểu thần tiên” mà bà hằng mong mỏi. Làm sao bà có thể không kích động cho được?
Trần Đại Hồng vốn là khách hành hương lâu năm của Thanh Vân Quan, luôn thờ phụng thần tiên, giờ thì thật sự xem tiểu đoàn tử như một vị tiểu thần tiên. Bà chắp tay trước ngực, khấn cầu: “Tín nữ ngu dốt, không nghe lời tiểu thần tiên, nên mới rơi vào tình cảnh này. Tiểu thần tiên khoan hồng độ lượng, xin đừng chấp nhặt với tín nữ. Mong ngài ban cho tôi một lá bùa để xua tan bệnh tật trên thân.”
Tiểu đoàn tử nghe xong, ngạc nhiên sờ sờ hai bím tóc nhỏ của mình: “Bị bệnh thì phải đi bệnh viện, bùa chú chỉ trừ tà trấn quỷ, không thể chữa bệnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro