Chưởng Môn Ba Tuổi Rưỡi

Chương 41

2024-11-17 05:36:03

Lý Hân Nhiên ngạc nhiên: “Sao đường tỷ của ta lại không phải người thường? Nàng có linh lực sao? Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, ta chưa từng thấy có gì khác thường ở nàng cả.”

Vân Diệu lắc đầu, giọng khẽ khàng: “Nàng bị thuật phản phệ, điều đó chứng tỏ nàng không có linh lực, nàng chỉ là một người thường thôi... Nhưng con búp bê rơm rạ mà nàng mang theo thì không bình thường chút nào.”

Lý Hân Nhiên chợt hiểu ra, ánh mắt liền đổ dồn về phía búp bê rơm trên bàn: “Là... là con búp bê rơm này sao? Diệu Diệu, nhìn con búp bê này xem, nó cũ kỹ, áo quần rách nát và trông rất quái dị. Lại gần còn khiến người ta nổi cả da gà. Ta cứ tưởng đồ vật này vốn dĩ là như vậy…”

Nói đến đây, nỗi giận trong lòng nàng lại bùng lên, vì con búp bê ấy khiến nàng rợn người: “Nhất định là Lý Huệ Nhiên đã tìm cái gì đó tà ma quỷ quyệt để nguyền rủa ta! Không ngờ cô ta lại may mắn tìm được thứ tà đạo như thế và dùng nó để hại ta! Nếu không gặp được Diệu Diệu, chắc ta đã bị cô ta hại chết rồi, và sau đó, cô ta sẽ lại hại người khác.”

“Sẽ không đâu.” Vân Diệu lại lắc đầu, đôi mắt to long lanh nước nhìn chằm chằm con búp bê rơm rách nát kia: “Những con búp bê xấu xí như thế này rất đáng sợ. Người bình thường không có linh lực sẽ không kiểm soát được chúng. Chỉ vài ngày nữa thôi, búp bê rơm sẽ quay lại và… nuốt chửng người đó.”

“Nuốt... nuốt chửng sao?” Lý Hân Nhiên đưa tay bịt miệng, cả người cứng đờ.

Thấy nàng hoảng sợ, Vân Diệu vội an ủi: “Tỷ tỷ đừng lo, búp bê không ngoan thì đánh đòn là xong, chúng đều sợ bị đánh lắm.”

Lý Hân Nhiên: ……

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy tỷ tỷ đã đánh nó chưa? Không sao, Diệu Diệu sẽ đánh nó cho!”

Lý Hân Nhiên không biết phải phản ứng ra sao: “Chưa… chưa đánh…”

Có đoàn tử ở bên, thật ra Lý Hân Nhiên cũng bớt lo phần nào. Ánh mắt nàng lại một lần nữa đổ về phía con búp bê rơm, bỗng nhiên nhận ra có điều bất thường: “Hình như nó đang run?”

Vừa dứt lời, con búp bê rơm nằm im trên bàn bỗng nhiên bật dậy, hai chân rơm rạ run rẩy quỳ xuống trước mặt đoàn tử, dập đầu vang dội như cầu xin tha thứ, đến mức những sợi rơm rạ trên đầu cũng bung ra, trông vô cùng thảm hại.

Lý Hân Nhiên há hốc miệng, thầm nghĩ: “Trời ơi…”

Lý Văn Tâm nãy giờ im lặng cũng bất ngờ trước cảnh tượng ấy.

Nhưng đoàn tử chẳng có chút thương xót nào, đôi má phúng phính trẻ thơ giữ nét nghiêm nghị, không chút khoan nhượng nói: “Ngươi là búp bê hư! Búp bê hư thì phải bị đánh đòn! Mau nằm xuống, chổng mông lên, để ta đánh vào mông ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chưởng Môn Ba Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0