Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân
Giành chiến thắ...
Hỗn Độn Đông Qua Tinh
2024-09-30 21:38:41
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Thuật pháp đại thành... sao có thể?”
Tư Thái Gian là người đầu tiên buột miệng thốt ra.
Chu chấp sự đang chuẩn bị đánh một giấc bị dọa cho sợ, trừng thẳng hai mắt: “《 Phong Linh bộ 》 cùng 《 Thiết Thuẫn thuật 》, cả hai đều đại thành?”
Chưởng môn Xích Xà Phái - Triệu Đại Giang còn khoa trương hơn, lập tức đứng bật dậy khỏi xe lăn.
Thuật pháp cấp một đại thành?
Trong tình huống bình thường, đây là điều mà chỉ người tu hành Luyện Khí tầng bảy mới có thể luyện thành.
Dù là thiên tài, cũng yêu cầu phải đến Luyện Khí tầng năm, tầng sáu mới có thể làm được.
Nhưng hiện tại, một kẻ Luyện Khí tầng ba lại có thể luyện hai loại thuật pháp cấp một đến đại thành, người này là yêu nghiệt sao?
Người của các thế lực đều chấn động.
Bọn họ nhìn Thạch Lỗi bề ngoài hàm hậu thành thật, trong đầu liền toát ra năm chữ: Giả heo ăn thịt hổ.
“Ai da!”
Lúc này, Bộ Phí Lam bị 《 Thiết Thuẫn thuật 》 xô phải dẫn đến trọng thương phát ra tiếng kêu rên.
Hắn cảm giác cơ thể mình giống như đang tan thành từng mảnh, run run rẩy rẩy vươn một ngón tay chỉ về phía Thạch Lỗi trên lôi đài, vẻ mặt nghẹn khuất mà nói:
“Vừa rồi là ta khinh suất nên không né tránh!”
Hắn thầm mắng Thạch Lỗi nhìn hàm hậu thành thật nhưng lại âm hiểm xảo trá. Mới đầu, hắn chỉ thi triển《 Phong Linh bộ 》giai đoạn nhập môn một cách yếu ớt, rồi sau đó mới lộ ra thực lực, có tốc độ như bão táp, còn thi triển 《 Thiết Thuẫn thuật 》 đánh tới, thành công đánh úp.
“Phiêu Miểu Phái các ngươi là đồ không có võ đức, đã có thực lực rồi thì thôi đi, còn chơi chiến thuật, thế mà được sao?”
Bộ Phí Lam càng nói càng tức, phun ra một ngụm máu, sau đó nghẹo đầu liền ngất xỉu.
“Quá mất mặt!”
Chưởng môn Xích Xà Phái Triệu Đại Giang khó thở vung tay áo, quát lớn với đệ tử môn hạ: “Còn không mau khiêng nó ra ngoài!”
“Vâng vâng.”
Hai vị đệ tử tức tốc kéo Bộ Phí Lam xuống, tay không ấn huyệt nhân trung, quỳ trên mặt đất cầu mong hắn không chết.
Làm chủ trì, Chu chấp sự ho khan một tiếng, hai tay giang rộng, lớn tiếng tuyên bố:
“Chúc mừng Phiêu Miểu Phái giành được thắng lợi đầu tiên.”
Tuy rằng ông ta cũng rất khiếp sợ, nhưng sự thật chính là sự thật, hơn nữa mọi người cũng đã thấy rõ như ban ngày, giả không được.
“Đại sư huynh uy vũ!”
Hoắc Vân Kiệt cùng Lý Kiều Kiều hoan hô.
Diệp Phong thấy thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người thành thật hàm hậu như Thạch Lỗi đương nhiên không có khả năng nghĩ đến mưu kế “Gặp địch giả yếu, đánh úp thủ thắng” được. Hết thảy đều là chiến thuật mà Diệp Phong đã an bài trước đó.
Kỳ thật ngay từ đầu, Diệp Phong cũng lo lắm chứ.
Nhưng nhìn đến kế hoạch thành công như vậy, hắn càng tăng thêm sự tự tin đối với hai trận kế tiếp.
Thạch Lỗi nghe thấy mình giành chiến thắng thì tưởng mình đang nằm mơ.
“Không hổ là chiến thuật mà chưởng môn sư thúc an bài, thật sự rất hữu dụng.”
Thạch Lỗi kích động nhảy xuống lôi đài, chắp tay với Diệp Phong, nói: “Chưởng môn sư thúc, ta thắng rồi.”
“Không tồi, nhưng chúng ta mới chỉ thắng trận đầu, còn chưa phải lúc để cao hứng.” Diệp Phong vỗ vai Thạch Lỗi, nói.
Chưởng môn mấy môn phái nhìn Thạch Lỗi như nhìn một khối ngọc thô, hô lớn:
“Vị tiểu đạo hữu này, chúng ta thấy ngươi cốt cách liêm khiết, là một kỳ tài tu luyện, nếu không muốn nán lại Phiêu Miểu Phái, cổng lớn của môn phái chúng ta sẽ luôn vì ngươi mà rộng mở.”
“Vào môn phái tặng một bà vợ!”
“Chúng ta tặng hai cô!”
“Chúng ta không chỉ tặng vợ mà còn tặng con luôn.”
“Chúng ta có ưu đãi khác, tặng trại lợn Ánh Dương!”
Chưởng môn các đại môn phái tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng.
Mấy đệ tử khác nghe xong liền lộ ra sắc mặt cổ quái, thầm nghĩ chính mình lúc trước vào môn phái không có vợ thì thôi, vì cái gì còn phải nộp phí nhập môn?
“Đa tạ ý tốt của các vị chưởng môn, ta sống là người Phiêu Miểu Phái, chết là ma Phiêu Miểu Phái, sẽ không đầu nhập môn phái khác.”
Thạch Lỗi chắp tay với mọi người, nói.
“Vậy thật đáng tiếc.”
Chưởng môn các phái đều thật tiếc hận.
Trong mắt bọn họ, Thạch Lỗi ở lại Phiêu Miểu Phái quả thực là minh châu phủ bụi trần, thật không đáng!
“Đắc ý cái gì, năm trận thắng ba mới được, các ngươi mới thắng một trận liền cho rằng mình sẽ thắng sao?”
Tư Thái Gian - thiên tài Xích Xà Phái nhịn không được bất mãn nói.
Chu chấp sự cũng ý thức được điểm này, tuyên bố: “Tiếp theo sẽ tiến hành trận thứ hai, đệ tử Phiêu Miểu Phái mời lên đài lựa chọn đối thủ.”
“Kiều Kiều, đi lên đi, nhớ rõ lời của ta.”
Diệp Phong thấp giọng nói.
“Rõ, thưa chưởng môn sư thúc.” Lý Kiều Kiều gật đầu.
Tuy chỉ là cô thôn nữ mười mấy tuổi, nhưng nàng đã có bộ dạng duyên dáng yêu kiều, tự nhiên hào phóng, mấu chốt là có một gương mặt thanh thuần, vừa bước lên lôi đài đã hấp dẫn ánh mắt của nam đệ tử các phái .
“Kiều Kiều sư muội, chúng ta ủng hộ muội!”
"Quên Phiêu Miểu Phái đi, ta sẽ trộm linh thạch nuôi muội.”
Đệ tử các môn phái hô lớn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Kiều Kiều ửng đỏ, càng khiến nàng đẹp thêm. Nàng có chút khiếp đảm mà chỉ vào một vị đệ tử mặt rỗ đứng cạnh Tư Thái Gian, nói:
“Đối thủ cho trận chiến này, ta chọn hắn.”
Vị đệ tử mặt rỗ kia vừa nghe lời này liền lập tức phóng ra khí tức của Luyện Khí tầng bốn, lộ ra nụ cười dữ tợn: “Bộ dạng xinh đẹp thì có ích lợi gì, người tu hành quan trọng nhất vẫn chính là thực lực.”
“Cẩn thận một chút, đừng khinh suất.”
Lúc này, Tư Thái Gian hạ giọng nhắc nhở.
Đệ tử mặt rỗ gật đầu, nhảy lên lôi đài, đối mặt với Lý Kiều Kiều một khoảng cách mười thước.
“Bắt đầu.”
Chu chấp sự khoanh tay mà đứng, lớn giọng tuyên bố.
Lần này, ông ta chẳng còn bộ dạng mơ màng sắp ngủ mà đã đánh lên tinh thần, muốn biết Phiêu Miểu Phái có lập thêm kỳ tích nữa hay không.
“Nhận lấy cái chết đi!”
Trên người vị đệ tử mặt rỗ kia bốc lên một ngọn lửa.
“Vẫn là thuật pháp cấp một《 Hỏa Diễm Chi Xà 》, hơn nữa đã nhập môn thật lâu.”
Đệ tử của môn phái nào đó nói.
Lời còn chưa dứt.
Năm con hỏa xà tỏa ra, từ nhiều phương hướng nhào đến Lý Kiều Kiều, không có chút lòng thương hương tiếc ngọc nào.
Lý Kiều Kiều nếu như bị đánh trúng thì không chết cũng trọng thương.
Vèo!
Dưới chân Lý Kiều Kiều nổi gió, cả người được một tầng ánh sáng nhu hòa bao phủ, chân ngọc nhẹ điểm lôi đài, lộn một vòng hoàn mỹ ra sau, né tránh sự vây sát của những con rắn lửa.
Rồi sau đó, trong ánh mắt chấn động của mọi người, nàng nhanh chóng chạm đất, sau đó mang theo tàn ảnh biến mất.
Chỉ trong nháy mắt, Lý Kiều Kiều đã vòng đến phía sau đệ tử mặt rỗ.
“Muốn đánh lén? Không có cửa đâu!”
Đệ tử mặt rỗ đã sớm đề phòng, nhanh chóng xoay người.
Hai tay của hắn xuất hiện ánh sáng vàng nhạt, thi triển thuật pháp cấp một 《 Kim Cương chưởng 》giai đoạn nhập môn, nhanh chóng chưởng về phía Lý Kiều Kiều.
Nhưng chỉ nghe “Keng” một tiếng.
《 Kim Cương chưởng 》 có thể đánh nát kim loại lại bị một cái khiên ánh sáng màu đen ngăn trở.
Đây chính là《 Thiết Thuẫn thuật 》 mà Lý Kiều Kiều thi triển.
“Ngươi cũng biết môn thuật pháp này?”
Đệ tử mặt rỗ kinh ngạc.
Hắn đã tính tới bước thứ hai, kết quả đối phương cũng tính cả bước thứ hai rồi, hơn nữa còn lợi hại hơn so với mình tưởng tượng.
“Ta không chỉ dừng ngang đó thôi đâu.”
Lý Kiều Kiều bỗng vươn ra bàn tay phải nóng cháy, chụp một chưởng xuống ngực đệ tử mặt rỗ, đánh đến áo quần hắn rách tươm, cả người cháy đen mà ngã khỏi lôi đài.
“Nàng còn biết cả 《 Hỏa Vân chưởng 》!”
Mọi người dưới đài sợ đến ngây người.
Hai mắt của Chu chấp sự trừng đến mức còn lớn hơn cả chuông đồng, khiếp sợ nói: “《 Phong Linh Bộ 》 đại thành, 《 Thiết Thuẫn thuật 》 đại thành, 《 Hỏa Vân chưởng 》 mới nhập môn... Tiểu cô nương này cũng là một thiên tài sao?”
“Tức chết ta rồi!”
Triệu Đại Giang - chưởng môn Xích Xà Phái tức giận đến khóe miệng không ngừng run rẩy, lại từ trên xe lăn đứng lên.
“Đệ tử Phiêu Miểu Phái yêu nghiệt như vậy từ khi nào?”
Tư Thái Gian cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn nhìn về phía Hoắc Vân Kiệt đang bình tĩnh đứng bên cạnh Diệp Phong, bỗng nhiên cảm thấy áp lực nặng nề.
“Thuật pháp đại thành... sao có thể?”
Tư Thái Gian là người đầu tiên buột miệng thốt ra.
Chu chấp sự đang chuẩn bị đánh một giấc bị dọa cho sợ, trừng thẳng hai mắt: “《 Phong Linh bộ 》 cùng 《 Thiết Thuẫn thuật 》, cả hai đều đại thành?”
Chưởng môn Xích Xà Phái - Triệu Đại Giang còn khoa trương hơn, lập tức đứng bật dậy khỏi xe lăn.
Thuật pháp cấp một đại thành?
Trong tình huống bình thường, đây là điều mà chỉ người tu hành Luyện Khí tầng bảy mới có thể luyện thành.
Dù là thiên tài, cũng yêu cầu phải đến Luyện Khí tầng năm, tầng sáu mới có thể làm được.
Nhưng hiện tại, một kẻ Luyện Khí tầng ba lại có thể luyện hai loại thuật pháp cấp một đến đại thành, người này là yêu nghiệt sao?
Người của các thế lực đều chấn động.
Bọn họ nhìn Thạch Lỗi bề ngoài hàm hậu thành thật, trong đầu liền toát ra năm chữ: Giả heo ăn thịt hổ.
“Ai da!”
Lúc này, Bộ Phí Lam bị 《 Thiết Thuẫn thuật 》 xô phải dẫn đến trọng thương phát ra tiếng kêu rên.
Hắn cảm giác cơ thể mình giống như đang tan thành từng mảnh, run run rẩy rẩy vươn một ngón tay chỉ về phía Thạch Lỗi trên lôi đài, vẻ mặt nghẹn khuất mà nói:
“Vừa rồi là ta khinh suất nên không né tránh!”
Hắn thầm mắng Thạch Lỗi nhìn hàm hậu thành thật nhưng lại âm hiểm xảo trá. Mới đầu, hắn chỉ thi triển《 Phong Linh bộ 》giai đoạn nhập môn một cách yếu ớt, rồi sau đó mới lộ ra thực lực, có tốc độ như bão táp, còn thi triển 《 Thiết Thuẫn thuật 》 đánh tới, thành công đánh úp.
“Phiêu Miểu Phái các ngươi là đồ không có võ đức, đã có thực lực rồi thì thôi đi, còn chơi chiến thuật, thế mà được sao?”
Bộ Phí Lam càng nói càng tức, phun ra một ngụm máu, sau đó nghẹo đầu liền ngất xỉu.
“Quá mất mặt!”
Chưởng môn Xích Xà Phái Triệu Đại Giang khó thở vung tay áo, quát lớn với đệ tử môn hạ: “Còn không mau khiêng nó ra ngoài!”
“Vâng vâng.”
Hai vị đệ tử tức tốc kéo Bộ Phí Lam xuống, tay không ấn huyệt nhân trung, quỳ trên mặt đất cầu mong hắn không chết.
Làm chủ trì, Chu chấp sự ho khan một tiếng, hai tay giang rộng, lớn tiếng tuyên bố:
“Chúc mừng Phiêu Miểu Phái giành được thắng lợi đầu tiên.”
Tuy rằng ông ta cũng rất khiếp sợ, nhưng sự thật chính là sự thật, hơn nữa mọi người cũng đã thấy rõ như ban ngày, giả không được.
“Đại sư huynh uy vũ!”
Hoắc Vân Kiệt cùng Lý Kiều Kiều hoan hô.
Diệp Phong thấy thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người thành thật hàm hậu như Thạch Lỗi đương nhiên không có khả năng nghĩ đến mưu kế “Gặp địch giả yếu, đánh úp thủ thắng” được. Hết thảy đều là chiến thuật mà Diệp Phong đã an bài trước đó.
Kỳ thật ngay từ đầu, Diệp Phong cũng lo lắm chứ.
Nhưng nhìn đến kế hoạch thành công như vậy, hắn càng tăng thêm sự tự tin đối với hai trận kế tiếp.
Thạch Lỗi nghe thấy mình giành chiến thắng thì tưởng mình đang nằm mơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không hổ là chiến thuật mà chưởng môn sư thúc an bài, thật sự rất hữu dụng.”
Thạch Lỗi kích động nhảy xuống lôi đài, chắp tay với Diệp Phong, nói: “Chưởng môn sư thúc, ta thắng rồi.”
“Không tồi, nhưng chúng ta mới chỉ thắng trận đầu, còn chưa phải lúc để cao hứng.” Diệp Phong vỗ vai Thạch Lỗi, nói.
Chưởng môn mấy môn phái nhìn Thạch Lỗi như nhìn một khối ngọc thô, hô lớn:
“Vị tiểu đạo hữu này, chúng ta thấy ngươi cốt cách liêm khiết, là một kỳ tài tu luyện, nếu không muốn nán lại Phiêu Miểu Phái, cổng lớn của môn phái chúng ta sẽ luôn vì ngươi mà rộng mở.”
“Vào môn phái tặng một bà vợ!”
“Chúng ta tặng hai cô!”
“Chúng ta không chỉ tặng vợ mà còn tặng con luôn.”
“Chúng ta có ưu đãi khác, tặng trại lợn Ánh Dương!”
Chưởng môn các đại môn phái tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng.
Mấy đệ tử khác nghe xong liền lộ ra sắc mặt cổ quái, thầm nghĩ chính mình lúc trước vào môn phái không có vợ thì thôi, vì cái gì còn phải nộp phí nhập môn?
“Đa tạ ý tốt của các vị chưởng môn, ta sống là người Phiêu Miểu Phái, chết là ma Phiêu Miểu Phái, sẽ không đầu nhập môn phái khác.”
Thạch Lỗi chắp tay với mọi người, nói.
“Vậy thật đáng tiếc.”
Chưởng môn các phái đều thật tiếc hận.
Trong mắt bọn họ, Thạch Lỗi ở lại Phiêu Miểu Phái quả thực là minh châu phủ bụi trần, thật không đáng!
“Đắc ý cái gì, năm trận thắng ba mới được, các ngươi mới thắng một trận liền cho rằng mình sẽ thắng sao?”
Tư Thái Gian - thiên tài Xích Xà Phái nhịn không được bất mãn nói.
Chu chấp sự cũng ý thức được điểm này, tuyên bố: “Tiếp theo sẽ tiến hành trận thứ hai, đệ tử Phiêu Miểu Phái mời lên đài lựa chọn đối thủ.”
“Kiều Kiều, đi lên đi, nhớ rõ lời của ta.”
Diệp Phong thấp giọng nói.
“Rõ, thưa chưởng môn sư thúc.” Lý Kiều Kiều gật đầu.
Tuy chỉ là cô thôn nữ mười mấy tuổi, nhưng nàng đã có bộ dạng duyên dáng yêu kiều, tự nhiên hào phóng, mấu chốt là có một gương mặt thanh thuần, vừa bước lên lôi đài đã hấp dẫn ánh mắt của nam đệ tử các phái .
“Kiều Kiều sư muội, chúng ta ủng hộ muội!”
"Quên Phiêu Miểu Phái đi, ta sẽ trộm linh thạch nuôi muội.”
Đệ tử các môn phái hô lớn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Kiều Kiều ửng đỏ, càng khiến nàng đẹp thêm. Nàng có chút khiếp đảm mà chỉ vào một vị đệ tử mặt rỗ đứng cạnh Tư Thái Gian, nói:
“Đối thủ cho trận chiến này, ta chọn hắn.”
Vị đệ tử mặt rỗ kia vừa nghe lời này liền lập tức phóng ra khí tức của Luyện Khí tầng bốn, lộ ra nụ cười dữ tợn: “Bộ dạng xinh đẹp thì có ích lợi gì, người tu hành quan trọng nhất vẫn chính là thực lực.”
“Cẩn thận một chút, đừng khinh suất.”
Lúc này, Tư Thái Gian hạ giọng nhắc nhở.
Đệ tử mặt rỗ gật đầu, nhảy lên lôi đài, đối mặt với Lý Kiều Kiều một khoảng cách mười thước.
“Bắt đầu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu chấp sự khoanh tay mà đứng, lớn giọng tuyên bố.
Lần này, ông ta chẳng còn bộ dạng mơ màng sắp ngủ mà đã đánh lên tinh thần, muốn biết Phiêu Miểu Phái có lập thêm kỳ tích nữa hay không.
“Nhận lấy cái chết đi!”
Trên người vị đệ tử mặt rỗ kia bốc lên một ngọn lửa.
“Vẫn là thuật pháp cấp một《 Hỏa Diễm Chi Xà 》, hơn nữa đã nhập môn thật lâu.”
Đệ tử của môn phái nào đó nói.
Lời còn chưa dứt.
Năm con hỏa xà tỏa ra, từ nhiều phương hướng nhào đến Lý Kiều Kiều, không có chút lòng thương hương tiếc ngọc nào.
Lý Kiều Kiều nếu như bị đánh trúng thì không chết cũng trọng thương.
Vèo!
Dưới chân Lý Kiều Kiều nổi gió, cả người được một tầng ánh sáng nhu hòa bao phủ, chân ngọc nhẹ điểm lôi đài, lộn một vòng hoàn mỹ ra sau, né tránh sự vây sát của những con rắn lửa.
Rồi sau đó, trong ánh mắt chấn động của mọi người, nàng nhanh chóng chạm đất, sau đó mang theo tàn ảnh biến mất.
Chỉ trong nháy mắt, Lý Kiều Kiều đã vòng đến phía sau đệ tử mặt rỗ.
“Muốn đánh lén? Không có cửa đâu!”
Đệ tử mặt rỗ đã sớm đề phòng, nhanh chóng xoay người.
Hai tay của hắn xuất hiện ánh sáng vàng nhạt, thi triển thuật pháp cấp một 《 Kim Cương chưởng 》giai đoạn nhập môn, nhanh chóng chưởng về phía Lý Kiều Kiều.
Nhưng chỉ nghe “Keng” một tiếng.
《 Kim Cương chưởng 》 có thể đánh nát kim loại lại bị một cái khiên ánh sáng màu đen ngăn trở.
Đây chính là《 Thiết Thuẫn thuật 》 mà Lý Kiều Kiều thi triển.
“Ngươi cũng biết môn thuật pháp này?”
Đệ tử mặt rỗ kinh ngạc.
Hắn đã tính tới bước thứ hai, kết quả đối phương cũng tính cả bước thứ hai rồi, hơn nữa còn lợi hại hơn so với mình tưởng tượng.
“Ta không chỉ dừng ngang đó thôi đâu.”
Lý Kiều Kiều bỗng vươn ra bàn tay phải nóng cháy, chụp một chưởng xuống ngực đệ tử mặt rỗ, đánh đến áo quần hắn rách tươm, cả người cháy đen mà ngã khỏi lôi đài.
“Nàng còn biết cả 《 Hỏa Vân chưởng 》!”
Mọi người dưới đài sợ đến ngây người.
Hai mắt của Chu chấp sự trừng đến mức còn lớn hơn cả chuông đồng, khiếp sợ nói: “《 Phong Linh Bộ 》 đại thành, 《 Thiết Thuẫn thuật 》 đại thành, 《 Hỏa Vân chưởng 》 mới nhập môn... Tiểu cô nương này cũng là một thiên tài sao?”
“Tức chết ta rồi!”
Triệu Đại Giang - chưởng môn Xích Xà Phái tức giận đến khóe miệng không ngừng run rẩy, lại từ trên xe lăn đứng lên.
“Đệ tử Phiêu Miểu Phái yêu nghiệt như vậy từ khi nào?”
Tư Thái Gian cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn nhìn về phía Hoắc Vân Kiệt đang bình tĩnh đứng bên cạnh Diệp Phong, bỗng nhiên cảm thấy áp lực nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro