Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Làm nhị truy ta...

Hỗn Độn Đông Qua Tinh

2024-09-30 21:38:41

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Trận này, Phiêu Miểu Phái giành thắng lợi.”

Chu chấp sự liếc nhìn tên đệ tử mặt rỗ nom chẳng khác gì vừa đi đào than đá về, thấy cả người hắn cứng ngắc, chỉ sợ phải liệt giường hơn nửa tháng, nên trực tiếp tuyên bố kết quả.

“Chưởng môn sư thúc, con thắng rồi!”

Lý Kiều Kiều kích động, nhào về phía Diệp Phong khiến đám đệ tử nam ghen tỵ muốn chết.

Bọn họ rất muốn nói bốn chữ:

Dựa vào cái gì!

Một gã chưởng môn chẳng hề có tu vi, ngoại trừ đẹp hơn mình một chút thì có gì tốt hơn đâu?

“Phiêu Miểu Phái, các ngươi đừng vui mừng quá sớm, dựa theo luật năm trận thắng ba, các ngươi chỉ mới thắng hai trận thôi. Trận chiến cuối cùng này, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là lợi hại.”

Tư Thái Gian nhảy dựng lên, đạp mạnh xuống lôi đài khiến nó vang lên một tiếng “rắc” rồi lõm xuống.

“Chưởng môn sư thúc, để con.”

Hoắc Vân Kiệt cởi trường bào, nhảy lên lôi đài.

Hắn cũng thuộc dạng mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ đường đường, chiều cao lên đến 1m85, là người cao nhất Phiêu Miểu Phái.

“Oa! Hóa ra Hoắc Vân Kiệt của Phiêu Miểu Phái cũng đẹp mắt đấy chứ, bọn tỷ muội chúng ta có phúc ghê.”

Các nữ tử trẻ tuổi trong môn phái hô lên, còn liên tục liếc mắt đưa tình với người trên lôi đài.

“Lớn lên đẹp thì được cái quái gì chứ, lát nữa để ta khiến cho Phiêu Miểu Phái quắp đuôi chạy hết!”

Tư Thái Gian há miệng cười dữ tợn.

Hoắc Vân Kiệt không nói lời nào, chỉ duỗi một tay về phía trước đã thi triển “Thiết Thuẫn Thuật” tiểu thành.

Đây là trận chiến cuối cùng cho nên không cần che giấu thực lực.

Hơn nữa, qua hai trận đánh bất ngờ trước đó, khẳng định một người mang danh là thiên tài như Tư Thái Gian đã có sự đề phòng, nên nếu tiếp tục dùng chiến thuật lúc trước ắt sẽ không có hiệu quả.

Vì vậy, Hoắc Vân Kiệt quyết định nghe theo chiến thuật mới hoàn toàn mà Diệp Phong đã đưa ra.

Hai chữ: Thô bạo.

Tư Thái Gian thấy thế liền cười ha hả: “Mới “Thiết Thuẫn Thuật” tiểu thành...... Ta không tin ngươi không giấu gì đấy, để ta đoán xem nào, thật ra “Thiết Thuẫn Thuật” của ngươi đã đại thành.”

Nhưng hắn ta không hoảng hốt, mà lại duỗi tay cầm một ngọn lửa được ngưng tụ từ thanh đao của mình.

“Là pháp thuật cấp một “Hỏa Diễm Trường Mâu”, hắn ta thế mà lại luyện đến đại thành rồi!”

“Chỉ sợ Hoắc Vân Kiệt của Phiêu Miểu Phái không địch lại được.”

“Đây chính là trận chiến quyết định ai đi ai ở, nhất định Tư Thái Gian sẽ không nhẹ tay. Cho dù pháp thuật của Hoắc Vân Kiệt rất mạnh, nhưng tu vi vẫn còn hơi yếu.”

Đệ tử của các môn phái nghị luận sôi nổi.

Bọn họ cũng chẳng xem trọng Hoắc Vân Kiệt là bao, cho dù hắn là đệ tử duy nhất trong môn phái đạt đến Luyện Khí tầng bốn.

“Bị ngươi đoán được rồi.”

Nghe Tư Thái Gian nói vậy, Hoắc Vân Kiệt khẽ di tay, tấm khiên tối màu trước người càng trở nên chắc chắn hơn.

Đây là “Thiết Thuẫn Thuật” đại thành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Rốt cuộc đệ tử Phiêu Miểu Phái tu luyện kiểu gì thế, người nào cũng có ít nhất một pháp thuật đạt cảnh giới đại thành, đúng là khiến người ta kinh hãi mà!”

“Không xem thì không biết, nhìn cái bị dọa cho nhảy dựng. Hôm nay ta mới biết một môn phái không có tiếng tăm cho lắm lại lợi hại đến vậy.”

Hoắc Vân Kiệt thi triển “Thiết Thuẫn Thuật” đại thành, đệ tử các môn khái lại nghị luận sôi nổi.

“Quả nhiên là đại thành!”

“Song ắt hẳn ngươi không chỉ có như vậy, còn “Phong Linh Bộ” và “Hỏa Vân Chưởng”, chắc cũng tiểu thành hết rồi chứ gì?” Giọng điệu của Tư Thái Gian trở nên thâm trầm.

Hắn ta cầm Hỏa Diễm Trường Mâu trong tay nhưng lại không tấn công, mà là hạ thấp người, tựa như một con báo sắp vồ mồi, thậm chí trong ánh mắt còn có tia lửa xẹt qua.

Mọi người nghe vậy, tiếng thảo luận cũng dần dần lặng xuống.

Bọn họ khó mà tin được, đệ tử Phiêu Miểu Phái thế mà lại ghê gớm đến như vậy, đều luyện các pháp thuật cấp một đến đại thành hết rồi.

Không nói đến chuyện tu vi, về phương diện này, bọn họ đều có thể sánh ngang với chưởng môn các môn phái hạ đẳng.

Hoắc Vân Kiệt không phủ nhận những lời suy đoán của Tư Thái Gian, tay trái cầm quang thuẫn, tay phải bùng lên ngọn lửa, trên người còn có một tầng ánh sáng nhè nhẹ vây quanh, dưới hai chân xuất hiện gió xoáy.

“Đúng là luyện thành ba loại pháp thuật, hơn nữa còn đại thành hết cả rồi, biến thái quá đi mà!”

“Này là đệ tử Luyện Khí tầng bốn thật á?”

“Ta thấy hắn có thể tới môn phái chúng ta làm Trường Công trưởng lão ấy, chuyên dạy dỗ đệ tử tu luyện pháp thuật.”

Đệ tử các môn phái lại bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Chu chấp sự trừng mắt: “Tên đệ tử này đúng là một nhân tài, dù không ở lại Phiêu Miểu Phái cũng có thể gia nhập các môn phái khác và trở thành dòng chính một cách dễ dàng.”

Tư Thái Gian chứng kiến một màn như vậy, ánh mắt ngưng lại: “Ba loại pháp thuật đều đại thành!”

“Ngươi còn đợi gì nữa, mau giải quyết hắn đi.”

Bên dưới lôi đài truyền đến giọng nói thúc dục thiếu kiên nhẫn của Triệu Đại Giang, chưởng môn Xích Xà Phái.

Tư Thái Gian hét lên một tiếng rồi đâm thẳng ngọn Hỏa Diễm Trường Mâu về trước. Ở cấp bậc tu vi Luyện Khí tầng năm của hắn ta, dù hoắc Vân Kiệt có luyện “Thiết Thuẫn Thuật” đến đại thành cũng chẳng ngăn nổi.

Nhưng Hoắc Vân Kiệt không ngốc.

Hắn không cứng đối cứng mà thi triển “Phong Linh Bộ” đại thành để tránh ra, sau đó dùng “Thiết Thuẫn Thuật” đẩy đi Hỏa Diễm Trường Mâu, cuối cùng đánh bàn tay rực lửa về phía ngực của Tư Thái Gian.

Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, không để cho Tư Thái Gian có cơ hội phản ứng lại.

Nhưng Tư Thái Gian cũng không dễ đối phó như vậy.

Hắn ta xoay tròn ngọn Hỏa Diễm Trường Mâu trong tay tại chỗ, tạo thành một lớp khiên, “rầm” một tiếng chắn lại bàn tay của Hoắc Vân Kiệt.

Hai bên đều bị đẩy lui nhưng vẫn tiếp tục giao chiến.

Hoắc Vân Kiệt thi triển ba loại pháp thuật một cách linh hoạt, dễ dàng khống chế Tư Thái Gian.

“Thế mà Hoắc Vân Kiệt lại khống chế được Tư Thái Gian, không thể tưởng tượng nổi mà!”

Đệ tử các môn phái hô lên đầy kinh ngạc.

Gần dãy núi này có tận mười mấy môn phái, tuy Xích Xà Phái không phải phái nổi danh nhất, nhưng lại có rất nhiều người biết đến Tư Thái Gian của Xích Xà Phái.

Người này đã là Luyện Khí tầng năm, kiêu ngạo không coi ai ra gì, cũng được coi là người đứng đầu trong lớp trẻ tuổi ở phụ cận khu vực này.

Nếu tính toàn bộ thành Bạch Phù, cũng được gọi là thiên tài.

Nhưng lúc này, vị thiên tài này lại chỉ có thể đánh ngang tay với Hoắc Vân Kiệt có tu vi kém hơn.

Điều này khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Phiêu Miểu Phái thua chắc rồi.”

Chưởng môn của môn phái nào đó lại thở dài.

Còn chưởng môn Triệu Đại Giang của Xích Xà Phái lại nở nụ cười đắc ý.

Chu chấp sự phụ trách chủ trì cũng khẽ lắc đầu.

Rất hiển nhiên, hầu hết bọn họ đều không xem trọng Hoắc Vân Kiệt.

“Sao lại thế ạ?”

Một đệ tử nào đó lớn mật hỏi.

“Hoắc Vân Kiệt mới Luyện Khí tầng bốn, tu vi vốn đã bất lợi rồi. Bây giờ lại thi triển ba loại pháp thuật cùng lúc, trông thì có vẻ giống như kiềm chế được Tư Thái Gian, nhưng tiêu hao quá lớn, không kiên trì được lâu.”

Vị chưởng môn phía trước giải thích.

“Hóa ra là vậy!”

Đệ tử các môn phái như tỉnh ngộ.

Bọn họ phát hiện, hô hấp của Tư Thái Gian luôn đều đặn, mà sắc mặt của Hoắc Vân Kiệt đã bắt đầu lộ vẻ tái nhợt.

Rõ ràng, Hoắc Vân Kiệt sắp không kiên trì nổi nữa rồi!

“Hình như Nhị sư huynh không phải là đối thủ, vậy phải làm sao đây?” Lý Kiều Kiều sốt ruột đến mức sắp khóc tới nơi.

“Nhị sư đệ, ngươi không thể thua được!”

Thạch Lỗi nắm chặt hai tay, hận không thể lên đài hỗ trợ.

Diệp Phong nhìn trận chiến trên lôi đài cũng ý thức được điều không ổn. Nhưng giờ chỉ có thể dựa vào Hoắc Vân Kiệt tự mình phát huy, những người khác đều không giúp được gì.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cũng có không ít đệ tử trong môn phái hò hét cổ vũ cho Hoắc Vân Kiệt.

Xem ra, Phiêu Miểu Phái cũng không tứ cố vô thân.

Bất thình lình, Diệp Phong phát hiện danh vọng tông môn bắt đầu tăng lên, từ lúc bắt đầu là “5”, giờ đã tăng tới “7”, hơn nữa còn tiếp tục tăng, cuối cùng cũng vượt qua “10”.

Mà đúng lúc này, khí tức của Hoắc Vân Kiệt đột nhiên tăng lên một phần ba.

Hắn đột phá!

Thăng lên Luyện Khí tầng năm ngay tại chỗ.

Dù lượng linh khí còn chưa tăng, nhưng thực lực lại tăng lên một phần ba.

Hoắc Vân Kiệt không che giấu thực lực nữa.

Hắn triệt bỏ “Thiết Thuẫn Thuật” và “Phong Linh Bộ”, dùng linh khí xung quanh thi triển “Hỏa Vân Chưởng” giai đoạn viên mãn. Phía trước người liền xuất hiện một ngọn lửa tạo thành chưởng ấn, cao chừng nửa người.

“Pháp thuật viên mãn?”

Tư Thái Gian tái mặt, hấp tấp lấy “Hỏa Diễm Trường Mâu” để ngăn cản, nhưng lại thấy bản thân như đụng phải một bức tường nóng rát, cả người ngã ra khỏi lôi đài, cực kỳ đau đớn.

Xung quanh hắn ta còn lác đác rất nhiều ngọn lửa.

Đó là tàn tích của “Hỏa Diễm Trường Mâu” sau khi gặp phải bạo kích.

“Phiêu Miểu Phái....... thắng?”

Mọi người chứng kiến một màn này đều bày ra vẻ mặt ngu ngơ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Số ký tự: 0