Lo Lắng
222009
2024-07-12 18:10:51
Đã không biết Nguyễn Ái Ngọc đã chìm vào giấc ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh dậy thì cô lại có cảm giác như ai đang nắm tay của mình, Nguyễn Ái Ngọc quay qua thì thấy là Bách Lý Tuyên đang ngủ nhưng tay vẫn cứ nắm chặt tay cô.
/Tên ông chú này lúc nhìn kỹ từ góc độ này thì cũng đẹp trai đấy chứ, nhưng mà... bình thường thì rất là đáng ghét, còn nữa nha cộng thêm kí ức ban nãy... thì mình ghét chú ấy hơn./
Nguyễn Ái Ngọc lòm còm ngồi dậy cố rút tay mình ra khỏi tay của Bách Lý Tuyên nhưng bất lực tòng tâm, có rút thế nào thì anh vẫn cứ mãi nắm chặt không buôn.
/Cái ông chú này làm gì mà nắm chặt vậy không biết, sợ mình sẽ chạy đi hay sao nắm thì nắm chứ chặt quá đau hết cả tay rồi... thôi không còn cách nào khác một cước ăn ngây tay, nào một, hai, ba./
Vừa đếm đến số ba Nguyễn Ái Ngọc tung cước đập một cái thật mạnh khiến cho Bách Lý Tuyên hoàn hồn bay ra xa, có nhiều cách để dùng nhưng Nguyễn Ái Ngọc chỉ nghĩ ra được cách này để rút tay mình trở lại.
“Ôi đau chết rồi, nè cô bị điên à chăm sóc cho rồi không cảm ơn được một tiếng hay sao mà đạp mạnh vậy hả?”
Bách Lý Tuyên nhăn mặt ôm vai khó chịu đứng lên, Nguyễn Ái Ngọc thấy mình cũng đạp hơi quá đà nên bập bẹ biện minh.
“Thì... thì cảm ơn, nhưng mà cũng đâu phải lỗi tại tôi, tại chú nắm chặt tay tôi... tôi không rút ra được nên mới làm vậy chứ bộ ai mà muốn chứ.”
Bách Lý Tuyên nghe Nguyễn Ái Ngọc nói thì cười khinh không tin là mình đã nắm chặt lấy tay của cô, còn đi từ từ đến chỗ Nguyễn Ái Ngọc vừa chỉ vào bản thân mình vừa nói.
“Tôi sao, tôi nắm tay cô à không bao giờ có chuyện đó đâu ha, nhưng nếu mà có á thì cũng không biết kêu dậy rồi rút tay ra à hay là rút từ từ ra, đạp như vậy lỡ tôi có bề gì thì cô mệt đó biết chưa hả.”
“Tôi...”
Lời còn nói chưa ra tới miệng thì Nguyễn Ái Ngọc đã bị sốc, vì Bách Lý Tuyên vướng chân vào một cái gì đó mất thăng bằng ngã nhào vào người cô, một người trên... một người dưới... bốn mắt nhìn nhau, chỉ còn khoản cách một tí xíu nữa là môi sẽ chạm môi ngay lập tức.
Hai người nhìn nhau một lúc chẳng biết Bách Lý Tuyên nghĩ thế nào mà lại dần dần cúi xuống định hôn vào môi Nguyễn Ái Ngọc nhưng còn chưa được cái gì thì Nguyễn Ái Ngọc đã hoảng tung thêm một cước vào chỗ hiểm của anh.
“A... cô... cô làm gì vậy muốn mưu sát chồng hay sao đau chết mất thôi.”
“Tôi không... có cố ý đâu mà.”
/Thôi không xong rồi theo tình cảnh này thì chắc mình phải chạy nhanh xuống dưới nhà nói chuyện với ba mẹ mới được, mình có cảm giác không lành khi mình ở trên đây thêm một giây một phút sẽ là một thảm họa không thể tả đến./
Nói thầm xong là làm liền Nguyễn Ái Ngọc nhanh chóng chạy xuống dưới nhà thì thấy ba mẹ chồng và Bách Tiêu Tiêu đã về chỉ còn ba mẹ cô đang ngồi nói chuyện với nhau.
“Ba... mẹ.”
“Ái Ngọc tỉnh đó rồi hả con, nào mau mau, lại đây nào lại đây ngồi con cảm thấy trong người thế nào rồi... chồng con đâu rồi.”
Mẹ của Nguyễn Ái Ngọc thấy cô xuống thì kêu cô lại ngồi chung còn tiện thể hỏi về Bách Lý Tuyên, Nguyễn Ái Ngọc nhìn lên trên phòng rồi lại quay xuống đi đến chỗ ba mẹ kéo ghế ra ngồi xuống đáp lại.
“Dạ chồng con anh ấy ở trên phòng một lát sẽ xuống sau ạ.”
“Ừm thấy hai đứa hạnh phúc bên nhau như vậy thì ba mẹ cũng yên tâm, ba mẹ chỉ có đứa con gái là con, cả cuộc đời vô lo vô nghĩ, cho đến khi có con thì cuộc đời của cả mẹ và ba chỉ lo cho một mình con.”
“Nhớ là phải hạnh phúc đó biết của còn nếu chồng còn mà ăn hiếp con thì ngôi nhà này gia đình này con có thể về lúc nào ở lúc nào cũng được biết không con.”
Mẹ của Nguyễn Ái Ngọc vừa dứt câu thì ba của cô lại tiếp lời.
“Mẹ con nói đúng đó bất kỳ lúc nào con quay lại phía sau vẫn sẽ có ba mẹ đứng ở phía sau để chờ đợi, nâng đỡ cho con, con không phải chỉ có một mình con còn có mọi người, người thân trong gia đình nữa chưa.”
“Lúc nãy Tiêu Tiêu nói thì ba mẹ đã biết nó là thật, bởi vì con bé vừa vô lo, vô nghĩ luôn nói những điều có thật với lại con bé thương con như là chị ruột thì sẽ không nói dối nếu mà Bách lý Tuyên thằng bé không tốt thì cũng không phải tiếc để mà níu giữ biết chưa con.”
/Nguyễn Ánh Ngọc của thế giới này đúng là thật có phước, mặc dù có chồng là ông chú đó không thương cô nhưng vẫn có ba mẹ luôn luôn thương yêu, và nâng đỡ thật là chạnh lòng khi nghe những lời nói đó.”
“Nếu nghĩ về gia đình lúc trước của mình đúng là một địa ngục có công sanh, có công nuôi nhưng chỉ nuôi để làm ô sin, làm người ở, bị đánh đập, bị vu oan, không được một chút tình thương nào, phải nghe những lời chỉ trích ác độc, bởi những lời nói từ miệng con người những người không biết tốt xấu, chỉ biết đi soi mói người khác đúng là hai thế giới khác một trời một vực với nhau.”
/Tên ông chú này lúc nhìn kỹ từ góc độ này thì cũng đẹp trai đấy chứ, nhưng mà... bình thường thì rất là đáng ghét, còn nữa nha cộng thêm kí ức ban nãy... thì mình ghét chú ấy hơn./
Nguyễn Ái Ngọc lòm còm ngồi dậy cố rút tay mình ra khỏi tay của Bách Lý Tuyên nhưng bất lực tòng tâm, có rút thế nào thì anh vẫn cứ mãi nắm chặt không buôn.
/Cái ông chú này làm gì mà nắm chặt vậy không biết, sợ mình sẽ chạy đi hay sao nắm thì nắm chứ chặt quá đau hết cả tay rồi... thôi không còn cách nào khác một cước ăn ngây tay, nào một, hai, ba./
Vừa đếm đến số ba Nguyễn Ái Ngọc tung cước đập một cái thật mạnh khiến cho Bách Lý Tuyên hoàn hồn bay ra xa, có nhiều cách để dùng nhưng Nguyễn Ái Ngọc chỉ nghĩ ra được cách này để rút tay mình trở lại.
“Ôi đau chết rồi, nè cô bị điên à chăm sóc cho rồi không cảm ơn được một tiếng hay sao mà đạp mạnh vậy hả?”
Bách Lý Tuyên nhăn mặt ôm vai khó chịu đứng lên, Nguyễn Ái Ngọc thấy mình cũng đạp hơi quá đà nên bập bẹ biện minh.
“Thì... thì cảm ơn, nhưng mà cũng đâu phải lỗi tại tôi, tại chú nắm chặt tay tôi... tôi không rút ra được nên mới làm vậy chứ bộ ai mà muốn chứ.”
Bách Lý Tuyên nghe Nguyễn Ái Ngọc nói thì cười khinh không tin là mình đã nắm chặt lấy tay của cô, còn đi từ từ đến chỗ Nguyễn Ái Ngọc vừa chỉ vào bản thân mình vừa nói.
“Tôi sao, tôi nắm tay cô à không bao giờ có chuyện đó đâu ha, nhưng nếu mà có á thì cũng không biết kêu dậy rồi rút tay ra à hay là rút từ từ ra, đạp như vậy lỡ tôi có bề gì thì cô mệt đó biết chưa hả.”
“Tôi...”
Lời còn nói chưa ra tới miệng thì Nguyễn Ái Ngọc đã bị sốc, vì Bách Lý Tuyên vướng chân vào một cái gì đó mất thăng bằng ngã nhào vào người cô, một người trên... một người dưới... bốn mắt nhìn nhau, chỉ còn khoản cách một tí xíu nữa là môi sẽ chạm môi ngay lập tức.
Hai người nhìn nhau một lúc chẳng biết Bách Lý Tuyên nghĩ thế nào mà lại dần dần cúi xuống định hôn vào môi Nguyễn Ái Ngọc nhưng còn chưa được cái gì thì Nguyễn Ái Ngọc đã hoảng tung thêm một cước vào chỗ hiểm của anh.
“A... cô... cô làm gì vậy muốn mưu sát chồng hay sao đau chết mất thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi không... có cố ý đâu mà.”
/Thôi không xong rồi theo tình cảnh này thì chắc mình phải chạy nhanh xuống dưới nhà nói chuyện với ba mẹ mới được, mình có cảm giác không lành khi mình ở trên đây thêm một giây một phút sẽ là một thảm họa không thể tả đến./
Nói thầm xong là làm liền Nguyễn Ái Ngọc nhanh chóng chạy xuống dưới nhà thì thấy ba mẹ chồng và Bách Tiêu Tiêu đã về chỉ còn ba mẹ cô đang ngồi nói chuyện với nhau.
“Ba... mẹ.”
“Ái Ngọc tỉnh đó rồi hả con, nào mau mau, lại đây nào lại đây ngồi con cảm thấy trong người thế nào rồi... chồng con đâu rồi.”
Mẹ của Nguyễn Ái Ngọc thấy cô xuống thì kêu cô lại ngồi chung còn tiện thể hỏi về Bách Lý Tuyên, Nguyễn Ái Ngọc nhìn lên trên phòng rồi lại quay xuống đi đến chỗ ba mẹ kéo ghế ra ngồi xuống đáp lại.
“Dạ chồng con anh ấy ở trên phòng một lát sẽ xuống sau ạ.”
“Ừm thấy hai đứa hạnh phúc bên nhau như vậy thì ba mẹ cũng yên tâm, ba mẹ chỉ có đứa con gái là con, cả cuộc đời vô lo vô nghĩ, cho đến khi có con thì cuộc đời của cả mẹ và ba chỉ lo cho một mình con.”
“Nhớ là phải hạnh phúc đó biết của còn nếu chồng còn mà ăn hiếp con thì ngôi nhà này gia đình này con có thể về lúc nào ở lúc nào cũng được biết không con.”
Mẹ của Nguyễn Ái Ngọc vừa dứt câu thì ba của cô lại tiếp lời.
“Mẹ con nói đúng đó bất kỳ lúc nào con quay lại phía sau vẫn sẽ có ba mẹ đứng ở phía sau để chờ đợi, nâng đỡ cho con, con không phải chỉ có một mình con còn có mọi người, người thân trong gia đình nữa chưa.”
“Lúc nãy Tiêu Tiêu nói thì ba mẹ đã biết nó là thật, bởi vì con bé vừa vô lo, vô nghĩ luôn nói những điều có thật với lại con bé thương con như là chị ruột thì sẽ không nói dối nếu mà Bách lý Tuyên thằng bé không tốt thì cũng không phải tiếc để mà níu giữ biết chưa con.”
/Nguyễn Ánh Ngọc của thế giới này đúng là thật có phước, mặc dù có chồng là ông chú đó không thương cô nhưng vẫn có ba mẹ luôn luôn thương yêu, và nâng đỡ thật là chạnh lòng khi nghe những lời nói đó.”
“Nếu nghĩ về gia đình lúc trước của mình đúng là một địa ngục có công sanh, có công nuôi nhưng chỉ nuôi để làm ô sin, làm người ở, bị đánh đập, bị vu oan, không được một chút tình thương nào, phải nghe những lời chỉ trích ác độc, bởi những lời nói từ miệng con người những người không biết tốt xấu, chỉ biết đi soi mói người khác đúng là hai thế giới khác một trời một vực với nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro