Về Nhà Ăn Cơm (2)
222009
2024-07-12 18:10:51
“Eo ơi anh tốt gớm ha, sao lúc ở bệnh viện với mấy lần trước em không, có khi nào anh không tốt với chị dâu đâu, chắc mấy lúc đó là lúc anh chị cự lộn em thấy rồi hiểu nhầm thôi đúng không hả, vợ.”
Bách Lý Tuyên nói xong thì ngồi xuống còn lia mắt qua Nguyễn Ái Ngọc xem cô làm thế nào, Nguyễn Ái Ngọc cũng đồng lòng diễn cùng Bách Lý Tuyên.
“Đúng đó lúc ở bệnh viện, chắc lúc anh chị cãi nhau thôi Tiêu Tiêu chắc hiểu rồi có đúng không.”
“Em hiểu lầm sao... nhưng mà...”
Bách Tiêu Tiêu còn đang định nói gì đó thì đã bị mẹ của cô lên tiếng nhắc nhở.
“Tiêu Tiêu còn đừng nói nữa không có một cái gì là thật, với lại chắc lúc đó như chị dâu và anh hai con nói thôi đừng hiểu lầm.”
“À mà Lý Tuyên và Ái Ngọc hai con có gì thì cũng đừng cãi nhau có gì ngồi xuống nói chuyện lại giải quyết hiểu lầm, chứ trong lúc nóng nảy không giải quyết được gì đâu nha con, còn Lý Tuyên nữa vợ con mới vừa xuất viện về trí nhớ còn chưa hồi phục hai đứa lại cãi lộn, thực sự là không tốt đâu biết chưa.”
“Con phải chăm sóc cho lắng cho vợ con, bà xui đã gả con gái duy nhất của mình cho con rồi thì con phải biết trân trọng, ở nhà con bé được cưng như công chúa tiểu thư, mà lại chịu gả cho con thì con phải biết quý trọng đó.”
Mẹ của Bách Lý Tuyên vừa ngưng câu nói thì hai người đã nhìn nhau rồi ân cần khiến cho hai bên gia đình rất hài lòng, ba của Nguyễn Ái Ngọc lên tiếng.
“Thôi đi bà xui, đừng quá khắc khe với thằng bé Bách Lý Tuyên nữa ha, hai gia đình mình ăn cơm thôi, ăn cơm thôi đừng la nữa.”
Ba của Nguyễn Ái Ngọc lên tiếng thì mọi người bắt đầu ăn uống Bách Tiêu Tiêu vừa ăn còn đang nghi ngờ là não mình chắc là đã có vấn đề thẩm chí còn cả mắt và tai nữa mới thấy Nguyễn Ái Ngọc và Bách Lý Tuyên không hòa hợp với nhau.
“Nào vợ em ăn cá đi anh gấp cho em ha.”
“Dạ em cảm ơn ạ.”
Bách Lý Tuyên thấy cả kho trên bàn rất ngon nên gấp cho Nguyễn Ái Ngọc một miếng ngoài miệng thì có cảm ơn ríu rít chứ trong lòng thì đang trật vật khó chịu.
/Thôi chết rồi mình có biết ăn cá kho đâu chứ không phải là không biết ăn mà là không thích ăn một chút nào, muốn chơi mình sao... được muốn chơi thì bà đây chơi với chú./
Nguyễn Ái Ngọc vừa nói xong thì cơn nhức đầu lại kéo đến luồn kí ức của cô gái Nguyễn Ái Ngọc được trọng sinh lại ùa về.
Trong kí ức Nguyễn Ái Ngọc thấy cô gái đó bị Bách Lý Tuyên nhốt vào trong phòng rồi khóa cửa lại tiếng gào thét vang xin mở cửa cứ được vang lên nhưng Bách Lý Tuyên lại cùng với một cô gái nào đó đi cùng nhau không thèm đối hoài quay đầu.
Còn chưa nhìn hết thì đã bị đổi kí ức đến một nơi khác, Nguyễn Ái Ngọc thấy Bách Lý Tuyên đổ một hộp cơm được nấu rất nhiều đồ ăn và kỳ công trang trí cho đẹp mắt tất cả lại bị đổ vào thùng rác, cô gái đó cũng đứng từ xa và nhìn thấy nhưng chỉ biết quay người chạy thật nhanh những giọt nước mắt cứ rơi từng đợt một.
Khi cô gái đó chạy đi thì cũng cùng lúc Nguyễn Ái Ngọc không còn thấy gì nữa nhưng những cơn nhức đầu vẫn cứ nỗi lên còn đau hơn cả lúc đầu khiến cho Nguyễn Ái Ngọc buôn cả chén cơm trên tay xuống ôm lấy đau la lên không ngớt.
“Ai cứu với, đau đầu quá cứu với.”
Bách Lý Tuyên thấy Nguyễn Ái Ngọc ôm đầu cứ kêu lên, cứ la lên thì cũng không biết là anh lo thật hay giả mà đi qua ôm lấy Nguyễn Ái Ngọc còn luôn miệng hỏi cô bị làm sao, cả hai bên gia đình cũng lo lắng mẹ của Nguyễn Ái Ngọc kêu Bách Lý Tuyên đưa cô lên trên phòng lúc trước của cô để nghĩ ngơi rồi gọi bác sĩ đến.
Nguyễn Ái Ngọc khi nghe câu cuối của mẹ mình thì lại ngất xỉu ngây trong lòng của Bách Lý Tuyên mặt cho mọi người muốn làm gì thì làm.
[...]
“Tiểu thư không sao chỉ là lâu lâu cơn nhức đầu sẽ kéo đến một chút, tôi sẽ đưa thuốc cho mỗi khi cô ấy đau đầu thì đưa cho cô ấy uống có thể dịu xuống đi phần nào ha.”
Bác sĩ điều trị cho Nguyễn Ái Ngọc khám cho cô xong thì quay qua nói với gia đình, ba chồng của Nguyễn Ái Ngọc nghe xong thì xốt sắng đi theo bác sĩ để lấy thuốc cho Nguyễn Ái Ngọc.
“Lý Tuyên con ở trên đây để chăm sóc cho vợ con ha, mọi người đi xuống dưới để cho phòng thông thoáng nhiều người thì ngột ngạt lắm.”
Bách Lý Tuyên nghe mẹ mình nói vậy thì gật đầu đồng ý, mẹ của Bách Lý Tuyên nắm lấy tay của mẹ Nguyễn Ái Ngọc cũng nhau đi xuống nhưng còn thấy Bách Tiêu Tiêu ngồi nhìn Nguyễn Ái Ngọc chằm chằm lo lắng nên ba của Bách Lý Tuyên nói.
“Tiêu Tiêu con mau lại đây xuống dưới nhà chung với ba mẹ đi chị dâu con thì để anh hai con chăm sóc được rồi, chị dâu của con chắc chắn sẽ mau tỉnh lại thôi nào đi với ba.”
Bách Tiêu Tiêu nghe vậy thì cũng tiết nuối quay qua nhìn Nguyễn Ái Ngọc một lần nữa rồi mới đi cùng với ba mẹ xuống dưới nhà, Bách Lý Tuyên không biết là có lo lắng hay không nhưng theo tình cảnh bây giờ thì chắc chắn là lo lắng vì sự lo lắng đã hiện thẳng lên mặt của anh luôn rồi.
Bách Lý Tuyên nói xong thì ngồi xuống còn lia mắt qua Nguyễn Ái Ngọc xem cô làm thế nào, Nguyễn Ái Ngọc cũng đồng lòng diễn cùng Bách Lý Tuyên.
“Đúng đó lúc ở bệnh viện, chắc lúc anh chị cãi nhau thôi Tiêu Tiêu chắc hiểu rồi có đúng không.”
“Em hiểu lầm sao... nhưng mà...”
Bách Tiêu Tiêu còn đang định nói gì đó thì đã bị mẹ của cô lên tiếng nhắc nhở.
“Tiêu Tiêu còn đừng nói nữa không có một cái gì là thật, với lại chắc lúc đó như chị dâu và anh hai con nói thôi đừng hiểu lầm.”
“À mà Lý Tuyên và Ái Ngọc hai con có gì thì cũng đừng cãi nhau có gì ngồi xuống nói chuyện lại giải quyết hiểu lầm, chứ trong lúc nóng nảy không giải quyết được gì đâu nha con, còn Lý Tuyên nữa vợ con mới vừa xuất viện về trí nhớ còn chưa hồi phục hai đứa lại cãi lộn, thực sự là không tốt đâu biết chưa.”
“Con phải chăm sóc cho lắng cho vợ con, bà xui đã gả con gái duy nhất của mình cho con rồi thì con phải biết trân trọng, ở nhà con bé được cưng như công chúa tiểu thư, mà lại chịu gả cho con thì con phải biết quý trọng đó.”
Mẹ của Bách Lý Tuyên vừa ngưng câu nói thì hai người đã nhìn nhau rồi ân cần khiến cho hai bên gia đình rất hài lòng, ba của Nguyễn Ái Ngọc lên tiếng.
“Thôi đi bà xui, đừng quá khắc khe với thằng bé Bách Lý Tuyên nữa ha, hai gia đình mình ăn cơm thôi, ăn cơm thôi đừng la nữa.”
Ba của Nguyễn Ái Ngọc lên tiếng thì mọi người bắt đầu ăn uống Bách Tiêu Tiêu vừa ăn còn đang nghi ngờ là não mình chắc là đã có vấn đề thẩm chí còn cả mắt và tai nữa mới thấy Nguyễn Ái Ngọc và Bách Lý Tuyên không hòa hợp với nhau.
“Nào vợ em ăn cá đi anh gấp cho em ha.”
“Dạ em cảm ơn ạ.”
Bách Lý Tuyên thấy cả kho trên bàn rất ngon nên gấp cho Nguyễn Ái Ngọc một miếng ngoài miệng thì có cảm ơn ríu rít chứ trong lòng thì đang trật vật khó chịu.
/Thôi chết rồi mình có biết ăn cá kho đâu chứ không phải là không biết ăn mà là không thích ăn một chút nào, muốn chơi mình sao... được muốn chơi thì bà đây chơi với chú./
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Ái Ngọc vừa nói xong thì cơn nhức đầu lại kéo đến luồn kí ức của cô gái Nguyễn Ái Ngọc được trọng sinh lại ùa về.
Trong kí ức Nguyễn Ái Ngọc thấy cô gái đó bị Bách Lý Tuyên nhốt vào trong phòng rồi khóa cửa lại tiếng gào thét vang xin mở cửa cứ được vang lên nhưng Bách Lý Tuyên lại cùng với một cô gái nào đó đi cùng nhau không thèm đối hoài quay đầu.
Còn chưa nhìn hết thì đã bị đổi kí ức đến một nơi khác, Nguyễn Ái Ngọc thấy Bách Lý Tuyên đổ một hộp cơm được nấu rất nhiều đồ ăn và kỳ công trang trí cho đẹp mắt tất cả lại bị đổ vào thùng rác, cô gái đó cũng đứng từ xa và nhìn thấy nhưng chỉ biết quay người chạy thật nhanh những giọt nước mắt cứ rơi từng đợt một.
Khi cô gái đó chạy đi thì cũng cùng lúc Nguyễn Ái Ngọc không còn thấy gì nữa nhưng những cơn nhức đầu vẫn cứ nỗi lên còn đau hơn cả lúc đầu khiến cho Nguyễn Ái Ngọc buôn cả chén cơm trên tay xuống ôm lấy đau la lên không ngớt.
“Ai cứu với, đau đầu quá cứu với.”
Bách Lý Tuyên thấy Nguyễn Ái Ngọc ôm đầu cứ kêu lên, cứ la lên thì cũng không biết là anh lo thật hay giả mà đi qua ôm lấy Nguyễn Ái Ngọc còn luôn miệng hỏi cô bị làm sao, cả hai bên gia đình cũng lo lắng mẹ của Nguyễn Ái Ngọc kêu Bách Lý Tuyên đưa cô lên trên phòng lúc trước của cô để nghĩ ngơi rồi gọi bác sĩ đến.
Nguyễn Ái Ngọc khi nghe câu cuối của mẹ mình thì lại ngất xỉu ngây trong lòng của Bách Lý Tuyên mặt cho mọi người muốn làm gì thì làm.
[...]
“Tiểu thư không sao chỉ là lâu lâu cơn nhức đầu sẽ kéo đến một chút, tôi sẽ đưa thuốc cho mỗi khi cô ấy đau đầu thì đưa cho cô ấy uống có thể dịu xuống đi phần nào ha.”
Bác sĩ điều trị cho Nguyễn Ái Ngọc khám cho cô xong thì quay qua nói với gia đình, ba chồng của Nguyễn Ái Ngọc nghe xong thì xốt sắng đi theo bác sĩ để lấy thuốc cho Nguyễn Ái Ngọc.
“Lý Tuyên con ở trên đây để chăm sóc cho vợ con ha, mọi người đi xuống dưới để cho phòng thông thoáng nhiều người thì ngột ngạt lắm.”
Bách Lý Tuyên nghe mẹ mình nói vậy thì gật đầu đồng ý, mẹ của Bách Lý Tuyên nắm lấy tay của mẹ Nguyễn Ái Ngọc cũng nhau đi xuống nhưng còn thấy Bách Tiêu Tiêu ngồi nhìn Nguyễn Ái Ngọc chằm chằm lo lắng nên ba của Bách Lý Tuyên nói.
“Tiêu Tiêu con mau lại đây xuống dưới nhà chung với ba mẹ đi chị dâu con thì để anh hai con chăm sóc được rồi, chị dâu của con chắc chắn sẽ mau tỉnh lại thôi nào đi với ba.”
Bách Tiêu Tiêu nghe vậy thì cũng tiết nuối quay qua nhìn Nguyễn Ái Ngọc một lần nữa rồi mới đi cùng với ba mẹ xuống dưới nhà, Bách Lý Tuyên không biết là có lo lắng hay không nhưng theo tình cảnh bây giờ thì chắc chắn là lo lắng vì sự lo lắng đã hiện thẳng lên mặt của anh luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro