Bị Xâm Phạm
Mimi
2024-07-03 00:40:22
Hôm nay chính là ngày, mà tộc cá của dòng tộc Nhân Ngư tổ chức tiệc, ăn mừng vì đã tìm ra được, viên hồng ngọc của tổ tiên để lại...
Bởi vì đây chính là một món báu vật, mà đã thất truyền từ rất lâu, thậm chí khi có được món báu vật này, thì tộc cá của bọn họ sẽ trở nên hùng mạnh hơn, nhưng phải đợi đến khi mặt trăng tròn xuất hiện...
Thì lúc đó sức mạnh của viên hồng ngọc kia, mới phát huy tác dụng, mà bang cho họ sức mạnh to lớn...
Ngư Thanh là một cô gái ngây thơ, tầm khoảng 20 tuổi, cô có khuôn mặt sắc sảo trắng mịn, mang theo một mái tóc vàng óng ả, giống như được tạo ra bởi vàng vậy, cô nhìn đám đông trước mặt của mình, rồi lại nhìn mẹ mà lên tiếng hỏi: “Mẹ tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây bởi vì Hồng Ngọc đó?”
Mẹ của Ngư Thanh đưa mắt nhìn chăm chăm cô, mà nở nụ cười nói rằng: “Con gái Hôm nay là một ngày rất trọng đại với chúng ta, mẹ không ngờ được rằng, là tộc Chúng ta lại có thể tìm ra được viên Hồng Ngọc đó, thứ mà đã thất lạc từ lâu do tổ tiên để lại. Và giây phút đó sắp đến rồi, giây phút cả tộc cá chúng ta, sẽ có được sức mạnh quyền năng...”
Cô giờ đây cũng đã hiểu ra được rằng, viên ngọc đó có giá trị đối với tộc của cô như thế nào, cô lên tiếng nói với mẹ: “Vậy ạ! Giờ con cũng đã hiểu rồi!”
Bấy giờ ánh trăng cũng bắt đầu, dần nhô lên trong màn đêm tăm tối, bọn họ đang hò reo trong sự vui mừng thì, đột nhiên từ phía xa đã có giọng của những người đàn ông vang lên, với vẻ vô cùng tức giận: “Nào hãy mau giết chết hết bọn chúng đi, không để cho ai sống sót cả...”
Họ nghe giọng nói phát ra từ phía xa xa, mà bắt đầu nhìn lại, thì thấy một đám người rất đông, bọn họ đang cầm trên tay là những ngọn đuốc, hơn hết còn có cả những mũi tên, chúng lập tức bắn ngay những mũi tên kia, đến chỗ những người cá...
Những người cá không kịp chống đỡ, liền bị những mũi tên kia bắn trúng, trong những mũi tên đó có độc, thế nên khi người cá nào bị bắn trúng, liền chuyển sang màu đen, thậm chí nôn ra cả máu độc, mà chết ngay tại chỗ, không khí lúc này bao trùm, một sự hoảng loạn điên cuồng...
Những người cá khác cố gắng chạy trốn, nhưng chưa chạy được bao lâu, ở phía xa xa đã xuất hiện những con thuyền, những con thuyền ấy dần tiến đến chỗ bọn họ, khi họ lặn xuống dưới mặt nước kia, rồi trên thuyền là những người đàn ông cao to, bọn chúng thả xuống những chiếc lưới bắt cá, ngay lập tức có rất nhiều người cá, bị tóm gọn vào chiếc lưới kia, rồi lôi lên bờ, trong tiếng la hét thất thanh đầy thê thảm, trong khi lũ người đó thì bật cười nham hiểm, trong sự đắc ý của bản thân: “Hahahaha hôm nay chúng ta đã thu được một mẻ lớn rồi, chúng ta sẽ bán được với giá cao lắm đây, khi thịt người cá có rất nhiều người mua, bởi họ cảm thấy ăn rất ngon...Và Chúng ta sắp giàu lên rồi...”
Cứ như vậy bọn chúng không ngừng đánh bắt, và giết hại rất nhiều người cá, trong khi những người cá này, thì chưa có được sức mạnh từ viên Hồng Ngọc kia, nên bất lực chẳng thể làm được gì, ngoài chạy trốn điên cuồng, bởi những ai không trốn thoát được, thì chỉ còn lại con đường của cái chết đang chờ đợi mà thôi...
Ngư Thanh cùng mẹ của mình, cũng đã không chạy thoát khỏi được, cái lưới của những kẻ bắt cá kia, khi họ cũng đã bị tóm gọn vào trong cái lưới ấy, cô vô cùng lo lắng nét mặt tràn đầy sự hoang mang, rồi lên tiếng nói với mẹ mình rằng: “Mẹ chúng ta phải làm sao đây chứ? Thì mới có thể thoát khỏi nơi này? Không lẽ hôm nay chúng ta sẽ phải chết ở đây sao?”
Mẹ của cô ôm chầm lấy cô, sau đó trả lời, trong sự sợ hãi: “Con cứ bình tĩnh đi, Có mẹ ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, con sẽ không sao đâu, mẹ sẽ tìm cách đưa con ra khỏi nơi này...”
Dứt lời trong hàng người, tấp nập khi bị bắt trong một tấm lưới, họ không ngừng xô đẩy nhau, thì bà cũng đã nhìn thấy, một lỗ bị thủng cách chỗ mình không xa, sau đó bà đã tiến đến, cùng với con gái của mình...
Rồi dùng tay cố gắng xé tấm lưới bị thủng kia ra, trong khi mắt thì nhìn lên trong sự lo lắng, bởi tấm lưới sắp được kéo lên bờ, thì cơ hội sống sót của bọn họ, sẽ không còn cao được nữa...
Vậy là bà cố gắng dùng tay, để xé tấm lưới, đến nỗi tay của bà, bị dây lưới cứa làm cho rỉ máu, vì nó vô cùng cứng...
Nhìn thấy mẹ của mình bị thương, cô khóc lóc lên tiếng rằng: “Mẹ bị thương rồi kìa, mẹ đừng xé tấm lưới nữa mà...Nó sẽ càng ngày, làm vết thương của mẹ càng lớn nặng hơn trong sự đau đớn đấy...”
Bà nhìn cô mỉm cười đáp: “Không mẹ nhất định phải phá được tấm lưới này, dù chỉ là một ít ti hi vọng nhỏ nhoi, nhưng mẹ nhất định cũng sẽ phải cứu được con bằng mọi giá...”
Bởi vì đây chính là một món báu vật, mà đã thất truyền từ rất lâu, thậm chí khi có được món báu vật này, thì tộc cá của bọn họ sẽ trở nên hùng mạnh hơn, nhưng phải đợi đến khi mặt trăng tròn xuất hiện...
Thì lúc đó sức mạnh của viên hồng ngọc kia, mới phát huy tác dụng, mà bang cho họ sức mạnh to lớn...
Ngư Thanh là một cô gái ngây thơ, tầm khoảng 20 tuổi, cô có khuôn mặt sắc sảo trắng mịn, mang theo một mái tóc vàng óng ả, giống như được tạo ra bởi vàng vậy, cô nhìn đám đông trước mặt của mình, rồi lại nhìn mẹ mà lên tiếng hỏi: “Mẹ tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây bởi vì Hồng Ngọc đó?”
Mẹ của Ngư Thanh đưa mắt nhìn chăm chăm cô, mà nở nụ cười nói rằng: “Con gái Hôm nay là một ngày rất trọng đại với chúng ta, mẹ không ngờ được rằng, là tộc Chúng ta lại có thể tìm ra được viên Hồng Ngọc đó, thứ mà đã thất lạc từ lâu do tổ tiên để lại. Và giây phút đó sắp đến rồi, giây phút cả tộc cá chúng ta, sẽ có được sức mạnh quyền năng...”
Cô giờ đây cũng đã hiểu ra được rằng, viên ngọc đó có giá trị đối với tộc của cô như thế nào, cô lên tiếng nói với mẹ: “Vậy ạ! Giờ con cũng đã hiểu rồi!”
Bấy giờ ánh trăng cũng bắt đầu, dần nhô lên trong màn đêm tăm tối, bọn họ đang hò reo trong sự vui mừng thì, đột nhiên từ phía xa đã có giọng của những người đàn ông vang lên, với vẻ vô cùng tức giận: “Nào hãy mau giết chết hết bọn chúng đi, không để cho ai sống sót cả...”
Họ nghe giọng nói phát ra từ phía xa xa, mà bắt đầu nhìn lại, thì thấy một đám người rất đông, bọn họ đang cầm trên tay là những ngọn đuốc, hơn hết còn có cả những mũi tên, chúng lập tức bắn ngay những mũi tên kia, đến chỗ những người cá...
Những người cá không kịp chống đỡ, liền bị những mũi tên kia bắn trúng, trong những mũi tên đó có độc, thế nên khi người cá nào bị bắn trúng, liền chuyển sang màu đen, thậm chí nôn ra cả máu độc, mà chết ngay tại chỗ, không khí lúc này bao trùm, một sự hoảng loạn điên cuồng...
Những người cá khác cố gắng chạy trốn, nhưng chưa chạy được bao lâu, ở phía xa xa đã xuất hiện những con thuyền, những con thuyền ấy dần tiến đến chỗ bọn họ, khi họ lặn xuống dưới mặt nước kia, rồi trên thuyền là những người đàn ông cao to, bọn chúng thả xuống những chiếc lưới bắt cá, ngay lập tức có rất nhiều người cá, bị tóm gọn vào chiếc lưới kia, rồi lôi lên bờ, trong tiếng la hét thất thanh đầy thê thảm, trong khi lũ người đó thì bật cười nham hiểm, trong sự đắc ý của bản thân: “Hahahaha hôm nay chúng ta đã thu được một mẻ lớn rồi, chúng ta sẽ bán được với giá cao lắm đây, khi thịt người cá có rất nhiều người mua, bởi họ cảm thấy ăn rất ngon...Và Chúng ta sắp giàu lên rồi...”
Cứ như vậy bọn chúng không ngừng đánh bắt, và giết hại rất nhiều người cá, trong khi những người cá này, thì chưa có được sức mạnh từ viên Hồng Ngọc kia, nên bất lực chẳng thể làm được gì, ngoài chạy trốn điên cuồng, bởi những ai không trốn thoát được, thì chỉ còn lại con đường của cái chết đang chờ đợi mà thôi...
Ngư Thanh cùng mẹ của mình, cũng đã không chạy thoát khỏi được, cái lưới của những kẻ bắt cá kia, khi họ cũng đã bị tóm gọn vào trong cái lưới ấy, cô vô cùng lo lắng nét mặt tràn đầy sự hoang mang, rồi lên tiếng nói với mẹ mình rằng: “Mẹ chúng ta phải làm sao đây chứ? Thì mới có thể thoát khỏi nơi này? Không lẽ hôm nay chúng ta sẽ phải chết ở đây sao?”
Mẹ của cô ôm chầm lấy cô, sau đó trả lời, trong sự sợ hãi: “Con cứ bình tĩnh đi, Có mẹ ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, con sẽ không sao đâu, mẹ sẽ tìm cách đưa con ra khỏi nơi này...”
Dứt lời trong hàng người, tấp nập khi bị bắt trong một tấm lưới, họ không ngừng xô đẩy nhau, thì bà cũng đã nhìn thấy, một lỗ bị thủng cách chỗ mình không xa, sau đó bà đã tiến đến, cùng với con gái của mình...
Rồi dùng tay cố gắng xé tấm lưới bị thủng kia ra, trong khi mắt thì nhìn lên trong sự lo lắng, bởi tấm lưới sắp được kéo lên bờ, thì cơ hội sống sót của bọn họ, sẽ không còn cao được nữa...
Vậy là bà cố gắng dùng tay, để xé tấm lưới, đến nỗi tay của bà, bị dây lưới cứa làm cho rỉ máu, vì nó vô cùng cứng...
Nhìn thấy mẹ của mình bị thương, cô khóc lóc lên tiếng rằng: “Mẹ bị thương rồi kìa, mẹ đừng xé tấm lưới nữa mà...Nó sẽ càng ngày, làm vết thương của mẹ càng lớn nặng hơn trong sự đau đớn đấy...”
Bà nhìn cô mỉm cười đáp: “Không mẹ nhất định phải phá được tấm lưới này, dù chỉ là một ít ti hi vọng nhỏ nhoi, nhưng mẹ nhất định cũng sẽ phải cứu được con bằng mọi giá...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro