Chương 21
Mimi
2024-07-03 00:40:22
Dưới lòng biển sâu, một cụ người cá, nhìn mặt nước đang thay đổi, mà sắc mặt trở nên hoang mang, chốc lát cả mặt nước biển đều bao phủ bởi một màu đỏ rực như máu…
Ông ta thở dài, rồi lên tiếng nói với bản thân của mình rằng: “Đây…Đây là một thảm họa vô cùng lớn, đã có một mối liên kết nào đó xảy ra, giữa một con người và người cá, và điều này sẽ làm ảnh hưởng đến đại dương của vương quốc Nhân Ngư…”
Một người cá nam nhìn chằm chằm, ông lão kia mang theo sự thắc mắc hỏi rằng: “Rốt cuộc đây là gì chứ? Tại sao ngài lại nói đó là một điềm báo hả? Thưa vua của loài cá?”
Ông ta dùng tay vuốt râu của mình, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng đáp: “Phải đây chính là một thảm họa, bởi trong truyền thuyết cổ sự nói rằng, một khi Nhân Ngư có mối liên kết với con người, thì sẽ có một rắc rối vô cùng lớn, ập đến với chúng ta…”
Người đàn ông đó chìm trong sự hoang mang, rồi lên tiếng hỏi thêm một lần nữa: “Vậy Rốt cuộc tai kiếp đó là gì? Tại sao nó lại xảy ra chứ?”
Trước câu hỏi của người đàn ông kia, ông ta liền trả lời rằng: “Theo truyền thuyết cổ xưa, của tộc Nhân Ngư chúng ta, thì khi một người cá nào đó, có mối liên kết với con người, thì đồng nghĩa là một thảm họa lớn đang ập đến…”
Cậu nghe câu nói đó đến hai lần liền trở nên hoang mang, sau đó lên tiếng hỏi rằng: “Rốt cuộc mối nguy hiểm đó là gì chứ? Làm sao chúng ta có thể ngăn được mối nguy hiểm kia?”
Lão già nở nụ cười đắc ý trên môi, ánh mắt mang theo những suy tư rằng: “Chỉ có một cách để có thể, có thể ngăn cản chuyện này thôi, đó chính là chúng ta cần phải tìm ra bọn họ, và chia cách mối quan hệ kia, thì rất rối đó sẽ không ập đến với tộc Nhân Ngư chúng ta…”
Cậu thanh niên kia nghe đến đây, liền hiểu ra ý của ông ấy rằng: “Không lẽ tộc Nhân Ngư phải lên bờ một chuyến sao, để tìm ra bọn họ, và ngăn mối quan hệ kia…”
Người đàn ông thở dài đáp: “Phải con nói rất đúng, chỉ có cách đó chúng ta mới có thể ngăn cản được thảm họa, đối với vương quốc Nhân Ngư này!”
Cậu nghe những lời mà ông ta, mà quyết định sẽ đi đến, đất liền để tìm kiếm tung tích của bọn họ…
Nhưng khi nhìn cậu rời đi, ông ta lại nở một nụ cười đắc ý trên môi như đang âm mưu một điều gì đó: “Phải ngươi hãy làm điều đó đi, ngươi hãy ngăn cản bọn họ đi, nhưng ngươi không biết được rằng, lòng tốt của ngươi đã khiến cho ngươi, phạm một sai lầm vô cùng lớn, chỉ cần ngươi làm như vậy với cô ấy, thì ta sẽ là người, có thể đạt được điều mình muốn, và có được cả tộc Nhân Ngư này…”
Bầu trời lúc này cũng trở thành, một màu xanh lục thật đậm trông rất là kỳ lạ, sau đó từ trên những đám mây, đã xuất hiện những tia sấm chớp, nó không ngừng đánh vào người của Ngư Thanh, điều này khiến cô la lên trong sự đau đớn…
Nhưng rồi đột nhiên một nguồn ánh sáng, bắt đầu truyền từ dưới chân cô, lên khắp cơ thể, chốc lát cơ thể của cô, đang dần tan biến liền trở lại bình thường, điều này khiến cho Lý Trịnh cảm thấy rất vui…
Anh nói rằng: “Đây…Đây quả thật là một điều nhiệm màu mà, là người đã nghe lời thỉnh cầu của con rồi hỡi ông trời, người đã giúp đỡ con đưa cô ấy từ cõi chết quay trở lại và con xin cảm ơn người…”
Ngư Thanh ánh mắt dần mở ra, cô đôi mắt nhìn chăm chăm Lý Trịnh mà lên tiếng: “Cảm ơn anh rất nhiều, bởi vì anh đã cứu em, không thì em cũng không biết rằng, mình đã thành ra như thế nào rồi khi tan vào hư vô nữa…”
Cô vừa dứt lời anh đã ôm chầm lấy cô vào lòng, trong khi Hạ Nhi nét mặt cũng đã thay đổi hoàn toàn, cô không còn giống như lúc trước mà ghen tị, thậm chí muốn có được tình yêu của Lý Trịnh nữa. Cô nói với hai người rằng: “Phải có lẽ những gì tôi làm, điều là sai trái tôi đã sai khi cố gắng dành lấy tình yêu, vốn dĩ không thuộc về mình, để rồi phải đau đớn, và rồi nhận lấy được đắng cay như thế kia, nhưng bây giờ thì, tôi cảm thấy rất vui, khi hai người đoàn tụ bên nhau, có lẽ đã đến lúc rồi, đến lúc tôi phải buông bỏ những chấp niệm của bản thân, tôi không nên mù quáng mà đâm đầu vào cái tình yêu, không có lối thoát này nữa, thậm chí tôi tin chắc chắn một điều rằng, hai người sinh ra là dành cho nhau…”
Dứt lời cô cũng đã rời đi, trong khi nước mắt không ngừng lăn dài trên đôi má, cô tự nói với bản thân của mình rằng: “Mày đã quá sai, khi làm ra những việc đó, giờ mày hãy buông bỏ tất cả thôi, để bắt đầu một cuộc sống mới, bởi vì họ sinh ra không phải là dành cho mày…”
Nhìn cô dần rời xa, mà hai người đã nhìn chăm chăm nhau, không nói bất kỳ lời nào, nhưng lại nở một nụ cười đầy hạnh phúc, giống như đã hiểu được một điều gì đó, từ đối phương dậy…”
Ông ta thở dài, rồi lên tiếng nói với bản thân của mình rằng: “Đây…Đây là một thảm họa vô cùng lớn, đã có một mối liên kết nào đó xảy ra, giữa một con người và người cá, và điều này sẽ làm ảnh hưởng đến đại dương của vương quốc Nhân Ngư…”
Một người cá nam nhìn chằm chằm, ông lão kia mang theo sự thắc mắc hỏi rằng: “Rốt cuộc đây là gì chứ? Tại sao ngài lại nói đó là một điềm báo hả? Thưa vua của loài cá?”
Ông ta dùng tay vuốt râu của mình, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng đáp: “Phải đây chính là một thảm họa, bởi trong truyền thuyết cổ sự nói rằng, một khi Nhân Ngư có mối liên kết với con người, thì sẽ có một rắc rối vô cùng lớn, ập đến với chúng ta…”
Người đàn ông đó chìm trong sự hoang mang, rồi lên tiếng hỏi thêm một lần nữa: “Vậy Rốt cuộc tai kiếp đó là gì? Tại sao nó lại xảy ra chứ?”
Trước câu hỏi của người đàn ông kia, ông ta liền trả lời rằng: “Theo truyền thuyết cổ xưa, của tộc Nhân Ngư chúng ta, thì khi một người cá nào đó, có mối liên kết với con người, thì đồng nghĩa là một thảm họa lớn đang ập đến…”
Cậu nghe câu nói đó đến hai lần liền trở nên hoang mang, sau đó lên tiếng hỏi rằng: “Rốt cuộc mối nguy hiểm đó là gì chứ? Làm sao chúng ta có thể ngăn được mối nguy hiểm kia?”
Lão già nở nụ cười đắc ý trên môi, ánh mắt mang theo những suy tư rằng: “Chỉ có một cách để có thể, có thể ngăn cản chuyện này thôi, đó chính là chúng ta cần phải tìm ra bọn họ, và chia cách mối quan hệ kia, thì rất rối đó sẽ không ập đến với tộc Nhân Ngư chúng ta…”
Cậu thanh niên kia nghe đến đây, liền hiểu ra ý của ông ấy rằng: “Không lẽ tộc Nhân Ngư phải lên bờ một chuyến sao, để tìm ra bọn họ, và ngăn mối quan hệ kia…”
Người đàn ông thở dài đáp: “Phải con nói rất đúng, chỉ có cách đó chúng ta mới có thể ngăn cản được thảm họa, đối với vương quốc Nhân Ngư này!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nghe những lời mà ông ta, mà quyết định sẽ đi đến, đất liền để tìm kiếm tung tích của bọn họ…
Nhưng khi nhìn cậu rời đi, ông ta lại nở một nụ cười đắc ý trên môi như đang âm mưu một điều gì đó: “Phải ngươi hãy làm điều đó đi, ngươi hãy ngăn cản bọn họ đi, nhưng ngươi không biết được rằng, lòng tốt của ngươi đã khiến cho ngươi, phạm một sai lầm vô cùng lớn, chỉ cần ngươi làm như vậy với cô ấy, thì ta sẽ là người, có thể đạt được điều mình muốn, và có được cả tộc Nhân Ngư này…”
Bầu trời lúc này cũng trở thành, một màu xanh lục thật đậm trông rất là kỳ lạ, sau đó từ trên những đám mây, đã xuất hiện những tia sấm chớp, nó không ngừng đánh vào người của Ngư Thanh, điều này khiến cô la lên trong sự đau đớn…
Nhưng rồi đột nhiên một nguồn ánh sáng, bắt đầu truyền từ dưới chân cô, lên khắp cơ thể, chốc lát cơ thể của cô, đang dần tan biến liền trở lại bình thường, điều này khiến cho Lý Trịnh cảm thấy rất vui…
Anh nói rằng: “Đây…Đây quả thật là một điều nhiệm màu mà, là người đã nghe lời thỉnh cầu của con rồi hỡi ông trời, người đã giúp đỡ con đưa cô ấy từ cõi chết quay trở lại và con xin cảm ơn người…”
Ngư Thanh ánh mắt dần mở ra, cô đôi mắt nhìn chăm chăm Lý Trịnh mà lên tiếng: “Cảm ơn anh rất nhiều, bởi vì anh đã cứu em, không thì em cũng không biết rằng, mình đã thành ra như thế nào rồi khi tan vào hư vô nữa…”
Cô vừa dứt lời anh đã ôm chầm lấy cô vào lòng, trong khi Hạ Nhi nét mặt cũng đã thay đổi hoàn toàn, cô không còn giống như lúc trước mà ghen tị, thậm chí muốn có được tình yêu của Lý Trịnh nữa. Cô nói với hai người rằng: “Phải có lẽ những gì tôi làm, điều là sai trái tôi đã sai khi cố gắng dành lấy tình yêu, vốn dĩ không thuộc về mình, để rồi phải đau đớn, và rồi nhận lấy được đắng cay như thế kia, nhưng bây giờ thì, tôi cảm thấy rất vui, khi hai người đoàn tụ bên nhau, có lẽ đã đến lúc rồi, đến lúc tôi phải buông bỏ những chấp niệm của bản thân, tôi không nên mù quáng mà đâm đầu vào cái tình yêu, không có lối thoát này nữa, thậm chí tôi tin chắc chắn một điều rằng, hai người sinh ra là dành cho nhau…”
Dứt lời cô cũng đã rời đi, trong khi nước mắt không ngừng lăn dài trên đôi má, cô tự nói với bản thân của mình rằng: “Mày đã quá sai, khi làm ra những việc đó, giờ mày hãy buông bỏ tất cả thôi, để bắt đầu một cuộc sống mới, bởi vì họ sinh ra không phải là dành cho mày…”
Nhìn cô dần rời xa, mà hai người đã nhìn chăm chăm nhau, không nói bất kỳ lời nào, nhưng lại nở một nụ cười đầy hạnh phúc, giống như đã hiểu được một điều gì đó, từ đối phương dậy…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro