Đắp Thuốc
Mimi
2024-07-03 00:40:22
Bấy giờ con trai của bà, đã đi từ biển về, nó mang về một con cá, bà nhìn chăm chăm con cá kia, mà trở nên sợ hãi đến tột cùng, chốc lát bà nói với cậu rằng: “Này Lý Trịnh con mau thả con cá này đi, và từ nay gia đình của chúng ta sẽ không bao giờ ăn cá nữa!”
Lý Trịnh nghe đến đây mà trở nên hoang mang, cậu cười cười đáp lại trong sự thắc mắc rằng: “Sao vậy mẹ không phải nhà chúng ta rất nghèo sao, và lâu lâu mới ăn được một buổi cá, tại sao mẹ lại muốn con bỏ nó đi, trong khi lâu rồi chúng ta chưa ăn cá chứ, mà chỉ toàn ăn rau thôi, như vậy thì không tốt cho sức khỏe của chúng ta đâu? Vậy nên chúng ta cần phải bổ sung thêm cá...”
Bà nghe những lời nói từ cậu, mà ánh mắt tỏ vẻ vô cùng tức giận, bà quát lớn trong sự ép buộc, cậu phải bỏ con cá kia đi, và gia đình bà từ nay không còn ăn cá nữa: “Này con không cần biết nguyên do là gì, con chỉ cần làm theo những lời của ta là được, đó là từ nay gia đình của chúng ta sẽ không bao giờ ăn cá nữa? Nào hãy mau đi vứt con cá đó đi!”
Cậu nhìn mẹ của mình tức giận trong sự khó hiểu, nhưng mà cũng chỉ bất lực không biết phải làm gì, với cậu phận là con trai của bà, vậy nên phải nghe lời của bà, cậu lên tiếng: “Được rồi nếu như từ nay mẹ không muốn ăn cá nữa thì, con sẽ ngưng việc bắt cá lại, từ nay chúng ta ăn rau được chưa...”
Nghe đến đây bà thở dài, trong sự nhẹ nhõm, rồi lại nói tiếp: “Được rồi cô gái ấy đã khỏe lại rồi đó, nhưng vết thương vẫn chưa lành đâu, con hãy mau vào trong, giúp đỡ cô ấy xử lý những vết thương đi, không thì nó sẽ nhiễm trùng mất...”
Cậu gật đầu đồng ý theo yêu cầu của mẹ mình. Trong khi bà thì thở dài bảo với mình: “Con à con biết tại sao mẹ lại không cho gia đình của chúng ta ăn cá không? Bởi vì cô gái đó, và thậm chí thế giới loài người này đang gặp một nguy hiểm lớn khi nếu ăn cá, vậy nên không còn cách nào nữa, mẹ đành vải làm việc này, thà từ bỏ một thứ, còn hơn sau này sẽ phải trả giá. Bởi vì cô ấy là một người cá, cô ấy sẽ tức giận, và trả thù luôn chúng ta khi dám ăn dòng tộc của cô ấy...”
Lý Trịnh bấy giờ cũng đã bước vào phòng của Ngư Thanh, cậu nhìn chăm chăm cô đang nằm trên giường, mà tiến đến lên tiếng hỏi: “Sao rồi cô có cảm thấy còn đau ở vết thương hay không!”
Ngư Thanh đưa mắt nhìn chăm chăm Lý Trịnh, mà vẫn còn có một chút lo lắng, cô suy nghĩ trong đầu: “Bà già kia có thể là người tốt, nhưng mà còn người đàn ông này là sao? Anh ta có thực sự tốt hay không nhỉ?”
Cô vẫn đang chìm trong những suy nghĩ, thì anh lại mỉm cười hỏi: “Sao cô lại không trả lời tôi thế? Hay là cô nặng tai nên nghe không rõ? Tôi hỏi là vết thương của cô có cảm thấy đau không, hơn hết bây giờ Tôi cần phải chữa trị nó cho cô, nếu không thì nó sẽ khiến cô gặp nguy hiểm...
Vậy nên cô làm ơn hãy cởi áo ra giúp tôi, tôi sẽ xem những vết thương của cô, như thế nào rồi, và đắp thuốc vào...”
Cô nghe việc anh sẽ cởi áo mình, mà tỏ vẻ vô cùng ngại ngùng, cô bối rối không biết phải làm gì, trong tình huống này cả...
Bấy giờ anh đã nhắm chặt mắt lại, rồi đáp: “Có phải là cô cảm thấy ngại đúng không? Được rồi tôi sẽ nhắm mắt lại vậy! Nào mau cởi đồ ra đi, sau đó nằm xuống dưới giường, tôi sẽ xem vết thương của cô, mà bôi thuốc cho cô!”
Biết anh có lòng tốt với mình, nên cô cũng buông bỏ sự nghi ngờ, mà cho anh tiếp cận gần cô hơn, để giúp cô chị vết thương kia, thế là cô đã nằm xuống dưới giường, mà lên tiếng nói với anh: “Được rồi tôi đã nằm xuống dưới giường rồi này...”
Anh mở mắt ra nhìn thấy cơ thể trắng nõn nà của cô, ở phần phía sau, mà cố gắng nói với bản thân của mình, trong sự kiềm chế: “Mình phải làm việc này thật nhanh mới được, bây giờ mình cần phải đắp số thuốc này vào lưng của cô ấy, sau một lúc cho vết thương khô lại thì, lúc đó mình sẽ bảo cô ấy mặc lại quần áo...”
Thế là anh đã dùng tay của mình, chạm vào lưng của cô, cảm giác chạm kia, khiến anh có cảm giác vô cùng kỳ lạ, nhưng mà cố gắng đẫy nó ra khỏi đầu của mình...
Sau một lúc thì anh cũng đã đắp hết thuốc lên người của cô, anh liền nói: “Được rồi tôi đã đắp thuốc xong, nhưng cô cần phải nằm đây, cho tới khi thuốc khô lại, và ngắm vào người của cô, thì cô mới mặc lại quần áo của mình được, thế nên cô hãy cố gắng, chờ đợi thêm một chút nhé...”
Cô lên tiếng ừ trong khi anh ngồi đó chờ đợi, thuốc khô mà nhắc cho cô biết. Cứ như vậy thời gian đã trôi qua một lát, thuốc cũng đã dần khô, anh bắt đầu lấy nó xuống, rồi vội vàng đi ra ngoài trong lời nói: “Được rồi mọi thứ đã xong rồi đó, cô hãy mau mặc lại quần áo đi...”
Lý Trịnh nghe đến đây mà trở nên hoang mang, cậu cười cười đáp lại trong sự thắc mắc rằng: “Sao vậy mẹ không phải nhà chúng ta rất nghèo sao, và lâu lâu mới ăn được một buổi cá, tại sao mẹ lại muốn con bỏ nó đi, trong khi lâu rồi chúng ta chưa ăn cá chứ, mà chỉ toàn ăn rau thôi, như vậy thì không tốt cho sức khỏe của chúng ta đâu? Vậy nên chúng ta cần phải bổ sung thêm cá...”
Bà nghe những lời nói từ cậu, mà ánh mắt tỏ vẻ vô cùng tức giận, bà quát lớn trong sự ép buộc, cậu phải bỏ con cá kia đi, và gia đình bà từ nay không còn ăn cá nữa: “Này con không cần biết nguyên do là gì, con chỉ cần làm theo những lời của ta là được, đó là từ nay gia đình của chúng ta sẽ không bao giờ ăn cá nữa? Nào hãy mau đi vứt con cá đó đi!”
Cậu nhìn mẹ của mình tức giận trong sự khó hiểu, nhưng mà cũng chỉ bất lực không biết phải làm gì, với cậu phận là con trai của bà, vậy nên phải nghe lời của bà, cậu lên tiếng: “Được rồi nếu như từ nay mẹ không muốn ăn cá nữa thì, con sẽ ngưng việc bắt cá lại, từ nay chúng ta ăn rau được chưa...”
Nghe đến đây bà thở dài, trong sự nhẹ nhõm, rồi lại nói tiếp: “Được rồi cô gái ấy đã khỏe lại rồi đó, nhưng vết thương vẫn chưa lành đâu, con hãy mau vào trong, giúp đỡ cô ấy xử lý những vết thương đi, không thì nó sẽ nhiễm trùng mất...”
Cậu gật đầu đồng ý theo yêu cầu của mẹ mình. Trong khi bà thì thở dài bảo với mình: “Con à con biết tại sao mẹ lại không cho gia đình của chúng ta ăn cá không? Bởi vì cô gái đó, và thậm chí thế giới loài người này đang gặp một nguy hiểm lớn khi nếu ăn cá, vậy nên không còn cách nào nữa, mẹ đành vải làm việc này, thà từ bỏ một thứ, còn hơn sau này sẽ phải trả giá. Bởi vì cô ấy là một người cá, cô ấy sẽ tức giận, và trả thù luôn chúng ta khi dám ăn dòng tộc của cô ấy...”
Lý Trịnh bấy giờ cũng đã bước vào phòng của Ngư Thanh, cậu nhìn chăm chăm cô đang nằm trên giường, mà tiến đến lên tiếng hỏi: “Sao rồi cô có cảm thấy còn đau ở vết thương hay không!”
Ngư Thanh đưa mắt nhìn chăm chăm Lý Trịnh, mà vẫn còn có một chút lo lắng, cô suy nghĩ trong đầu: “Bà già kia có thể là người tốt, nhưng mà còn người đàn ông này là sao? Anh ta có thực sự tốt hay không nhỉ?”
Cô vẫn đang chìm trong những suy nghĩ, thì anh lại mỉm cười hỏi: “Sao cô lại không trả lời tôi thế? Hay là cô nặng tai nên nghe không rõ? Tôi hỏi là vết thương của cô có cảm thấy đau không, hơn hết bây giờ Tôi cần phải chữa trị nó cho cô, nếu không thì nó sẽ khiến cô gặp nguy hiểm...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy nên cô làm ơn hãy cởi áo ra giúp tôi, tôi sẽ xem những vết thương của cô, như thế nào rồi, và đắp thuốc vào...”
Cô nghe việc anh sẽ cởi áo mình, mà tỏ vẻ vô cùng ngại ngùng, cô bối rối không biết phải làm gì, trong tình huống này cả...
Bấy giờ anh đã nhắm chặt mắt lại, rồi đáp: “Có phải là cô cảm thấy ngại đúng không? Được rồi tôi sẽ nhắm mắt lại vậy! Nào mau cởi đồ ra đi, sau đó nằm xuống dưới giường, tôi sẽ xem vết thương của cô, mà bôi thuốc cho cô!”
Biết anh có lòng tốt với mình, nên cô cũng buông bỏ sự nghi ngờ, mà cho anh tiếp cận gần cô hơn, để giúp cô chị vết thương kia, thế là cô đã nằm xuống dưới giường, mà lên tiếng nói với anh: “Được rồi tôi đã nằm xuống dưới giường rồi này...”
Anh mở mắt ra nhìn thấy cơ thể trắng nõn nà của cô, ở phần phía sau, mà cố gắng nói với bản thân của mình, trong sự kiềm chế: “Mình phải làm việc này thật nhanh mới được, bây giờ mình cần phải đắp số thuốc này vào lưng của cô ấy, sau một lúc cho vết thương khô lại thì, lúc đó mình sẽ bảo cô ấy mặc lại quần áo...”
Thế là anh đã dùng tay của mình, chạm vào lưng của cô, cảm giác chạm kia, khiến anh có cảm giác vô cùng kỳ lạ, nhưng mà cố gắng đẫy nó ra khỏi đầu của mình...
Sau một lúc thì anh cũng đã đắp hết thuốc lên người của cô, anh liền nói: “Được rồi tôi đã đắp thuốc xong, nhưng cô cần phải nằm đây, cho tới khi thuốc khô lại, và ngắm vào người của cô, thì cô mới mặc lại quần áo của mình được, thế nên cô hãy cố gắng, chờ đợi thêm một chút nhé...”
Cô lên tiếng ừ trong khi anh ngồi đó chờ đợi, thuốc khô mà nhắc cho cô biết. Cứ như vậy thời gian đã trôi qua một lát, thuốc cũng đã dần khô, anh bắt đầu lấy nó xuống, rồi vội vàng đi ra ngoài trong lời nói: “Được rồi mọi thứ đã xong rồi đó, cô hãy mau mặc lại quần áo đi...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro