Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 15
Sương Bạch Nguyệt Minh
2024-11-20 03:01:22
Hóa ra là đến đây để bán dược liệu, dược đường của bọn họ thường hợp tác với người hái thuốc, thỉnh thoảng cũng có một vài nông dân mang dược liệu đến tận cửa nhờ thu mua, tuy nhiên đa số hoặc là giao sai hàng, hoặc là chất lượng quá kém nên sự nhiệt tình của tiểu nhị cũng giảm đi rất nhiều.
"Phụ thân, mẫu thân, hai người lấy tam thất ra đi."
Lý Tiểu Hàn nói.
Lý Hiền Đông và Vương thị nhanh chóng bỏ sọt xuống, bỏ giày rơm phía trên ra, cẩn thận cầm lấy tam thất được đặt ở dưới đáy sọt.
Cảm giác kỳ quái của tiểu nhị ngày càng tăng, một nhà ba người này, cha mẹ lại thực sự nghe theo lời của con gái.
Theo như hắn quan sát, cặp vợ chồng này cũng không dám nhìn thẳng người đối diện, nhưng tiểu cô nương gầy gò trước mặt lại trái ngược hoàn toàn, lưng thẳng tắp, đôi mắt sáng rực, giọng nói cũng rõ ràng.
Chẳng trách đứa con lại là người đi trước, khả năng là tre xấu mọc ra măng tốt, đôi vợ chồng nông dân này đã sinh ra một đứa con gái tốt rồi.
Tiểu nhị đưa ra kết luận trong lòng, sau đó cúi đầu kiểm tra tam thất, lật qua lật lại một lượt rồi nói:
"Mọi người theo ta vào hậu viện để nhìn kỹ hơn đi."
Đám người Lý Hiền Đông vội vàng cõng sọt lên, đi theo tiểu nhị vào hậu viện.
Hậu viện là một khoảng sân nhỏ hình vuông, có hành lang bao quanh, mấy tên học đồ mặc đồng phục đang phơi dược liệu ở góc hành lang.
Phía Tây Bắc có một cái giếng, cạnh giếng là một nhà bếp, nhà bếp không có nồi chén gáo bồn bình thường mà thay vào đó là từng hàng từng hàng bếp đang nấu thuốc.
Ngọn lửa hoặc lớn hoặc nhỏ, khói bốc lên tỏa ra mùi thơm của thuốc.
“Lấy nó ra để ta xem.”
Tiểu nhị cầm cái mẹt tre bên cạnh lên, nói.
Lý Hiền Đông và Vương thị vội vàng đặt sọt xuống, vừa lấy một gốc tam thất ở trong sọt ra thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói:
“Ồ, để ta nhìn xem.”
Đám người Lý Tiểu Hàn quay đầu lại, chỉ thấy một vị đại phu tuổi trung niên với dáng người thon gầy mặc áo bông màu xanh lam, dưới cằm có chòm râu dê, nếp nhăn trên trán tạo thành một chữ 川 (xuyên).
Tiểu nhị cung kính cúi đầu, hô lớn:
"Trương đại phu."
"Ừm."
Trương đại phu thuận miệng trả lời, nhưng sự chú ý lại không đặt ở trên người tiểu nhị.
Chỉ thấy bàn tay mảnh khảnh của ông ấy cầm lấy phần trên cùng của rễ cây tam thất, mắt hơi nheo lại vì ánh nắng chói chang ở trên đỉnh đầu.
"Đầu ruột dê, hơi chũm lại, tâm hình hoa cúc. Xem nào, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, sáu cuống. Cây này sáu năm tuổi rồi, chậc, thật sự không tồi, thật sự không tồi..."
Hiển nhiên Trương đại phu rất hài lòng với gốc tam thất này, ông ấy vừa lật qua lật lại để xem, vừa khen không dứt miệng.
Cả nhà Lý Tiểu Hàn lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi nhìn kỹ gốc tam thất này, Trương đại phu nhẹ nhàng đặt nó sang một bên, đáng tiếc mấy gốc tam thất còn lại ở trong sọt không đủ tuổi và chất lượng cũng không bằng gốc vừa rồi.
Trương đại phu khá thất vọng nhưng ông ấy vẫn phân loại những gốc tam thất còn lại rồi để chúng sang một bên.
Lý Tiểu Hàn ở bên cạnh cẩn thận quan sát, tiêu chuẩn phân loại của Trương đại phu chủ yếu dựa theo năm tuổi và kích thước lớn nhỏ. Xem ra các loại tam thất khác nhau sẽ có giá khác nhau.
Quả nhiên, sau khi Trương đại phu phân loại xong, ông ấy lập tức nói:
“Gốc tam thất này sáu năm tuổi, đạt chất lượng cả về mặt trọng lượng lẫn năm tuổi, ta sẽ trả giá cao nhất là 30 lượng bạc. Hai gốc này bốn năm tuổi, mỗi gốc sẽ có giá 15 lượng bạc, còn lại hai gốc ba năm tuổi này vừa lúc có thể dùng để làm thuốc, mỗi gốc sẽ có giá 8 lượng bạc, tổng cộng là 76 lượng bạc, các ngươi có bán không?"
Lý Hiền Đông và Vương thị quả thực là sợ ngây người, một lúc lâu sau cũng không thốt ra được một câu nào, không biết tại sao, cả hai người đều nhìn về phía Lý Tiểu Hàn.
"Phụ thân, mẫu thân, hai người lấy tam thất ra đi."
Lý Tiểu Hàn nói.
Lý Hiền Đông và Vương thị nhanh chóng bỏ sọt xuống, bỏ giày rơm phía trên ra, cẩn thận cầm lấy tam thất được đặt ở dưới đáy sọt.
Cảm giác kỳ quái của tiểu nhị ngày càng tăng, một nhà ba người này, cha mẹ lại thực sự nghe theo lời của con gái.
Theo như hắn quan sát, cặp vợ chồng này cũng không dám nhìn thẳng người đối diện, nhưng tiểu cô nương gầy gò trước mặt lại trái ngược hoàn toàn, lưng thẳng tắp, đôi mắt sáng rực, giọng nói cũng rõ ràng.
Chẳng trách đứa con lại là người đi trước, khả năng là tre xấu mọc ra măng tốt, đôi vợ chồng nông dân này đã sinh ra một đứa con gái tốt rồi.
Tiểu nhị đưa ra kết luận trong lòng, sau đó cúi đầu kiểm tra tam thất, lật qua lật lại một lượt rồi nói:
"Mọi người theo ta vào hậu viện để nhìn kỹ hơn đi."
Đám người Lý Hiền Đông vội vàng cõng sọt lên, đi theo tiểu nhị vào hậu viện.
Hậu viện là một khoảng sân nhỏ hình vuông, có hành lang bao quanh, mấy tên học đồ mặc đồng phục đang phơi dược liệu ở góc hành lang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía Tây Bắc có một cái giếng, cạnh giếng là một nhà bếp, nhà bếp không có nồi chén gáo bồn bình thường mà thay vào đó là từng hàng từng hàng bếp đang nấu thuốc.
Ngọn lửa hoặc lớn hoặc nhỏ, khói bốc lên tỏa ra mùi thơm của thuốc.
“Lấy nó ra để ta xem.”
Tiểu nhị cầm cái mẹt tre bên cạnh lên, nói.
Lý Hiền Đông và Vương thị vội vàng đặt sọt xuống, vừa lấy một gốc tam thất ở trong sọt ra thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói:
“Ồ, để ta nhìn xem.”
Đám người Lý Tiểu Hàn quay đầu lại, chỉ thấy một vị đại phu tuổi trung niên với dáng người thon gầy mặc áo bông màu xanh lam, dưới cằm có chòm râu dê, nếp nhăn trên trán tạo thành một chữ 川 (xuyên).
Tiểu nhị cung kính cúi đầu, hô lớn:
"Trương đại phu."
"Ừm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương đại phu thuận miệng trả lời, nhưng sự chú ý lại không đặt ở trên người tiểu nhị.
Chỉ thấy bàn tay mảnh khảnh của ông ấy cầm lấy phần trên cùng của rễ cây tam thất, mắt hơi nheo lại vì ánh nắng chói chang ở trên đỉnh đầu.
"Đầu ruột dê, hơi chũm lại, tâm hình hoa cúc. Xem nào, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, sáu cuống. Cây này sáu năm tuổi rồi, chậc, thật sự không tồi, thật sự không tồi..."
Hiển nhiên Trương đại phu rất hài lòng với gốc tam thất này, ông ấy vừa lật qua lật lại để xem, vừa khen không dứt miệng.
Cả nhà Lý Tiểu Hàn lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi nhìn kỹ gốc tam thất này, Trương đại phu nhẹ nhàng đặt nó sang một bên, đáng tiếc mấy gốc tam thất còn lại ở trong sọt không đủ tuổi và chất lượng cũng không bằng gốc vừa rồi.
Trương đại phu khá thất vọng nhưng ông ấy vẫn phân loại những gốc tam thất còn lại rồi để chúng sang một bên.
Lý Tiểu Hàn ở bên cạnh cẩn thận quan sát, tiêu chuẩn phân loại của Trương đại phu chủ yếu dựa theo năm tuổi và kích thước lớn nhỏ. Xem ra các loại tam thất khác nhau sẽ có giá khác nhau.
Quả nhiên, sau khi Trương đại phu phân loại xong, ông ấy lập tức nói:
“Gốc tam thất này sáu năm tuổi, đạt chất lượng cả về mặt trọng lượng lẫn năm tuổi, ta sẽ trả giá cao nhất là 30 lượng bạc. Hai gốc này bốn năm tuổi, mỗi gốc sẽ có giá 15 lượng bạc, còn lại hai gốc ba năm tuổi này vừa lúc có thể dùng để làm thuốc, mỗi gốc sẽ có giá 8 lượng bạc, tổng cộng là 76 lượng bạc, các ngươi có bán không?"
Lý Hiền Đông và Vương thị quả thực là sợ ngây người, một lúc lâu sau cũng không thốt ra được một câu nào, không biết tại sao, cả hai người đều nhìn về phía Lý Tiểu Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro