Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 1
Sương Bạch Nguyệt Minh
2024-11-20 03:01:22
Vào đầu mùa thu năm Thái Hoà thứ hai mươi ba, mặt trời ban mai vừa ló dạng, chiếu vào rừng cây âm u, xa xa giữa một mảng xanh biếc có chút ánh vàng, tạo nên khung cảnh mùa thu tuyệt đẹp.
Chẳng qua con người ở trong đó lại có cảm giác không giống lắm.
Mặt trời chiếu tới, hơi nước trong rừng bốc lên, y phục nhớp nháp dính lên người, không có gió, mùi lá rụng xộc thẳng vào trong mũi, vô cùng khó chịu.
Lý Tiểu Hàn đứng thẳng người, kéo bộ quần áo bằng vải bông thô trên người, đấm nhẹ vào phần hông dưới đau nhức.
Làm việc hơn một canh giờ, cũng không hẳn là quá mệt, nhưng rất đói, bát cháo cám uống từ buổi sáng đã tiêu hoá gần hết.
Vươn tay lau mồ hôi trên trán, đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng khóc mơ hồ, nghiêng tai chăm chú lắng nghe, hình như là truyền tới từ trên đỉnh núi.
Vậy thì đáng sợ quá, trên đỉnh núi là mộ tổ tiên của Lý thị.
“Mẫu thân, mẫu thân, người nghe xem, có phải trên núi có người đang khóc không?”
Mặc dù chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, nhưng Lý Tiểu Hàn trời sinh đã to gan lớn mật, trong lời nói có chút sợ hãi, nhưng hơn cả là sự tò mò và hóng hớt.
Nhưng không ngờ, hồi lâu không nghe thấy câu trả lời của mẹ ruột Vương thị, Lý Tiểu Hàn bèn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương thị đang nhìn chằm chằm đỉnh núi.
“Mẫu thân, người đang nhìn gì thế?”
“Tiểu Hàn, con lên đó xem thử, trước mộ bà nội của con trên đỉnh núi, có phải là có một người không?”
Môi của Vương thị trở nên trắng bệch, giọng nói run run kêu con gái mình đi xem.
Lý Tiểu Hàn chưa từng gặp bà nội, nghe nói bà nội đã qua đời từ năm phụ thân nàng bảy tuổi, được chôn trên núi.
Về sau ông nội cưới bà nội kế Trần thị, sinh được hai người con trai nữa, mỗi đứa con trai lại cưới vợ sinh con.
Do đó, phụ thân mẫu thân Lý Tiểu Hàn cũng xem như nuôi Lý Tiểu Hàn dưới bàn tay của bà nội kế Trần thị.
Lý Tiểu Hàn nhỏ con, tầm nhìn không rộng được như Vương thị, có điều nàng nhanh nhảu trèo lên cây, đứng trên cành cây nâng tay nhìn lên trên, trái tim từ từ chùng xuống:
“Mẫu thân, nhìn y phục và dáng người đó, có lẽ là phụ thân con.”
“Vậy thì phụ thân con chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!”
Lý Tiểu Hàn không dám chắc chắn, nhưng Vương thị lại như nắm được bằng chứng, giọng nói sắc bén, vừa nói vừa chạy lên núi.
Lý Tiểu Hàn vội bò xuống, chạy lên đỉnh núi theo mẫu thân.
Càng chạy lên cao, tiếng khóc bị kiềm nén càng rõ ràng, hai người bắt đầu lo lắng, cũng không rảnh nhìn đường, ngã liên tiếp mấy lần, bò dậy rồi lại chạy lên.
Đợi khi chạy đến đỉnh núi, chỉ thấy phụ thân Lý Tiểu Hàn là Lý Hiền Đông, một hán tử nhà nông ba mươi bảy tuổi u ám trầm mặc, trụ cột của gia đình nhỏ, đang quỳ hai chân nghiêng nửa người trước mộ khàn giọng khóc.
Nước mắt của Lý Tiểu Hàn lập tức rơi xuống.
“Phụ thân, phụ thân à, người làm sao vậy?”
Có vẻ như ôm đầu khóc lóc quá kiềm chế và thương tâm, Lý Hiền Đông không hề cảm nhận được sự tiếp cận của vợ con, đến khi Lý Tiểu Hàn gọi mới ngẩng đầu lên.
Hai mắt đỏ ngầu, nước mắt nước mũi tèm lem, như con thú bị nhốt trong lồng.
“Phụ thân, phụ thân à, đã xảy ra chuyện gì thế, phụ thân nói cho mẹ con con nghe đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Trái tim Lý Tiểu Hàn đập vừa nhanh vừa gấp, đủ loại suy đoán xuất hiện ở trong đầu.
“...”
Đôi môi trắng bệch của Lý Hiền Đông mở ra rồi khép lại mấy lần, nhưng không phát ra tiếng, cuối cùng mới phát ra âm thanh thô ráp như sỏi đá:
“Ông nội con, ông nội con nói muốn chia nhà.”
Chia nhà, chỉ là chia nhà, Lý Tiểu Hàn thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rằng phụ thân đã xảy ra chuyện gì.
“Ông à… Phụ thân nói chia như thế nào.”
Vương thị vẫn luôn im lặng không lên tiếng lại không thở phào nhẹ nhõm như Lý Tiểu Hàn, ngược lại run rẩy hỏi.
“Phụ thân nói, phụ thân nói, tách chúng ta ra, sau này ông ấy ở cùng Nhị đệ và Tam đệ, chia cho chúng ta 2 mẫu ruộng nước và 3 mẫu ruộng cạn, còn cho chúng ta năm xâu tiền để xây nhà, bảo chúng ta ra ngoài tự xây nhà sống riêng.”
Chẳng qua con người ở trong đó lại có cảm giác không giống lắm.
Mặt trời chiếu tới, hơi nước trong rừng bốc lên, y phục nhớp nháp dính lên người, không có gió, mùi lá rụng xộc thẳng vào trong mũi, vô cùng khó chịu.
Lý Tiểu Hàn đứng thẳng người, kéo bộ quần áo bằng vải bông thô trên người, đấm nhẹ vào phần hông dưới đau nhức.
Làm việc hơn một canh giờ, cũng không hẳn là quá mệt, nhưng rất đói, bát cháo cám uống từ buổi sáng đã tiêu hoá gần hết.
Vươn tay lau mồ hôi trên trán, đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng khóc mơ hồ, nghiêng tai chăm chú lắng nghe, hình như là truyền tới từ trên đỉnh núi.
Vậy thì đáng sợ quá, trên đỉnh núi là mộ tổ tiên của Lý thị.
“Mẫu thân, mẫu thân, người nghe xem, có phải trên núi có người đang khóc không?”
Mặc dù chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, nhưng Lý Tiểu Hàn trời sinh đã to gan lớn mật, trong lời nói có chút sợ hãi, nhưng hơn cả là sự tò mò và hóng hớt.
Nhưng không ngờ, hồi lâu không nghe thấy câu trả lời của mẹ ruột Vương thị, Lý Tiểu Hàn bèn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương thị đang nhìn chằm chằm đỉnh núi.
“Mẫu thân, người đang nhìn gì thế?”
“Tiểu Hàn, con lên đó xem thử, trước mộ bà nội của con trên đỉnh núi, có phải là có một người không?”
Môi của Vương thị trở nên trắng bệch, giọng nói run run kêu con gái mình đi xem.
Lý Tiểu Hàn chưa từng gặp bà nội, nghe nói bà nội đã qua đời từ năm phụ thân nàng bảy tuổi, được chôn trên núi.
Về sau ông nội cưới bà nội kế Trần thị, sinh được hai người con trai nữa, mỗi đứa con trai lại cưới vợ sinh con.
Do đó, phụ thân mẫu thân Lý Tiểu Hàn cũng xem như nuôi Lý Tiểu Hàn dưới bàn tay của bà nội kế Trần thị.
Lý Tiểu Hàn nhỏ con, tầm nhìn không rộng được như Vương thị, có điều nàng nhanh nhảu trèo lên cây, đứng trên cành cây nâng tay nhìn lên trên, trái tim từ từ chùng xuống:
“Mẫu thân, nhìn y phục và dáng người đó, có lẽ là phụ thân con.”
“Vậy thì phụ thân con chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!”
Lý Tiểu Hàn không dám chắc chắn, nhưng Vương thị lại như nắm được bằng chứng, giọng nói sắc bén, vừa nói vừa chạy lên núi.
Lý Tiểu Hàn vội bò xuống, chạy lên đỉnh núi theo mẫu thân.
Càng chạy lên cao, tiếng khóc bị kiềm nén càng rõ ràng, hai người bắt đầu lo lắng, cũng không rảnh nhìn đường, ngã liên tiếp mấy lần, bò dậy rồi lại chạy lên.
Đợi khi chạy đến đỉnh núi, chỉ thấy phụ thân Lý Tiểu Hàn là Lý Hiền Đông, một hán tử nhà nông ba mươi bảy tuổi u ám trầm mặc, trụ cột của gia đình nhỏ, đang quỳ hai chân nghiêng nửa người trước mộ khàn giọng khóc.
Nước mắt của Lý Tiểu Hàn lập tức rơi xuống.
“Phụ thân, phụ thân à, người làm sao vậy?”
Có vẻ như ôm đầu khóc lóc quá kiềm chế và thương tâm, Lý Hiền Đông không hề cảm nhận được sự tiếp cận của vợ con, đến khi Lý Tiểu Hàn gọi mới ngẩng đầu lên.
Hai mắt đỏ ngầu, nước mắt nước mũi tèm lem, như con thú bị nhốt trong lồng.
“Phụ thân, phụ thân à, đã xảy ra chuyện gì thế, phụ thân nói cho mẹ con con nghe đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Trái tim Lý Tiểu Hàn đập vừa nhanh vừa gấp, đủ loại suy đoán xuất hiện ở trong đầu.
“...”
Đôi môi trắng bệch của Lý Hiền Đông mở ra rồi khép lại mấy lần, nhưng không phát ra tiếng, cuối cùng mới phát ra âm thanh thô ráp như sỏi đá:
“Ông nội con, ông nội con nói muốn chia nhà.”
Chia nhà, chỉ là chia nhà, Lý Tiểu Hàn thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rằng phụ thân đã xảy ra chuyện gì.
“Ông à… Phụ thân nói chia như thế nào.”
Vương thị vẫn luôn im lặng không lên tiếng lại không thở phào nhẹ nhõm như Lý Tiểu Hàn, ngược lại run rẩy hỏi.
“Phụ thân nói, phụ thân nói, tách chúng ta ra, sau này ông ấy ở cùng Nhị đệ và Tam đệ, chia cho chúng ta 2 mẫu ruộng nước và 3 mẫu ruộng cạn, còn cho chúng ta năm xâu tiền để xây nhà, bảo chúng ta ra ngoài tự xây nhà sống riêng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro