Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 37
Sương Bạch Nguyệt Minh
2024-11-20 03:01:22
Có lẽ vì là con một nên Lý Hiền Đông và Vương thị thực sự rất yêu chiều Lý Tiểu Hàn, dù làm việc cả ngày nhưng họ cũng không để Lý Tiểu Hàn phải làm những công việc nặng nhọc.
Bây giờ Vương thị đã bước đầu có được sự tự tin đối với kỹ năng nấu nướng của bản thân, hiếm khi bà có ý tưởng của riêng mình, Lý Tiểu Hàn bèn gật đầu thật mạnh:
"Mẫu thân, người cứ giao việc này cho con, con có thể làm được."
"Chỉ là mẫu thân lên núi, vậy thì thuận đường tưới chút nước cho hạt giống tam thất luôn ạ. Môi trường ẩm ướt và được tưới nước đầy đủ sẽ khiến tỷ lệ nảy mầm của tam thất cao hơn."
“Được.”
Vương thị không hiểu môi trường ẩm ướt là gì, chỉ là nguyên lý trồng trọt giữa thời trước và thời nay khá giống nhau, khi gieo hạt, những hạt giống quý giá đều cần được tưới nước và bón phân thường xuyên.
Mà tam thất đáng giá như vậy, cho dù có ‘khó chiều’ cỡ nào thì cũng phải ‘hầu hạ’ cho bằng được.
Lý Hiền Đông nghe Vương thị sắp xếp, lại có Lý Tiểu Hàn bảo đảm.
Trên mặt Vương thị tràn đầy khát vọng kiếm tiền, trong khi trên mặt Lý Tiểu Hàn lại là sự nóng lòng muốn thử.
Suy nghĩ một chút, Lý Tiểu Hàn đã 13 tuổi, cũng đến lúc phải học cách nấu ăn rồi, Lý Hiền Đông bèn gật đầu đồng ý.
Cùng lắm nếu con gái nấu ăn không ngon thì gọi Vương thị về là được.
Vương thị giải thích xong bèn cõng sọt đi lên trên núi.
Bà không dám đi xa, giữa trưa còn phải trở về xem tình hình thế nào.
Sau khi Vương thị đi lên trên núi, Lý Tiểu Hàn trở nên vô cùng bận rộn.
Hằng ngày nàng phụ giúp Vương thị nấu cơm, hơn nữa còn có nền tảng tích lũy ở kiếp trước, Lý Tiểu Hàn có thể nói là tràn đầy tự tin, tự nhận bản thân chắc hẳn sẽ không quá kém.
Trên thực tế, Lý Tiểu Hàn khởi đầu rất thuận lợi, hái rau rửa rau, vo gạo, rửa nồi nhóm lửa, mặc dù có hơi chậm, nhưng nhìn chung vẫn đâu vào đó, không có chút lúng túng nào.
Lý Hiền Đông đang làm việc ở một bên vô tình nhìn sang, thấy Lý Tiểu Hàn không hề luống cuống tay chân, trông chẳng khác nào là Vương thị thứ hai, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.
Quả nhiên, con gái của ông vô cùng thông minh, kế thừa hết ưu điểm của nhà bọn họ.
Những người khác hôm nay không nhìn thấy Vương thị, chỉ nhìn thấy Lý Tiểu Hàn bận rộn làm việc, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Đã là nông dân thì không có ai được nuông chiều, thiếu nữ ở độ tuổi này đi nhóm lửa nấu cơm cũng không phải chuyện gì lạ.
Trong số họ, một vài người thông minh như Lý Tín Hoà, chín chắn như Lý Quý Tiền, kiến thức rộng rãi như người thợ xây lớn tuổi, nghĩ một chút là đã hiểu ra: Chắc chắn là Lý Hiền Đông đã bị lay động bởi mấy lời kiến nghị của người thợ xây lớn tuổi ngày hôm qua.
Tuy nhiên có lẽ là do trong nhà không có đủ tiền nên mới để Lý Tiểu Hàn tiếp quản việc bếp núc, còn Vương thị thì ra ngoài làm việc để kiếm tiền.
Sau khi mọi người suy nghĩ cẩn thận, thì đều cảm thấy đây là một ý tưởng rất hay.
Dù sao sức lực của Vương thị rất lớn, tính ra chỉ thua kém đàn ông một chút mà thôi.
Ban đầu Lý Tiểu Hàn cho rằng mình nhất định có thể làm được, sau đó lại cảm thấy hẳn là mình có thể làm được, đến cuối cùng thì chỉ cảm thấy mình gần như có thể làm được.
Nhưng trên thực tế, nàng lại cảm thấy mình sắp không làm được rồi.
Cơm nàng nấu có hơi cháy...
Đây là thời điểm phải đốt củi để nấu cơm, hoàn toàn không có nồi cơm điện thông minh giống như kiếp trước, chỉ cần chọn chức năng, bật nút nồi cơm rồi chờ cơm chín là được.
Lý Tiểu Hàn để lửa cháy hơi to một chút, nước bốc hơi cũng nhanh hơn một chút.
Đến lúc nàng phát hiện ra, định rút bớt củi đi thì đã quá muộn rồi, đáy nồi đã xuất hiện một lớp cơm cháy.
Lý Tiểu Hàn ngơ ngác nhìn lớp cơm cháy, do nàng phát hiện ra sớm, lớp cháy chỉ hơi xém vàng nên vẫn có thể ăn được.
Bây giờ Vương thị đã bước đầu có được sự tự tin đối với kỹ năng nấu nướng của bản thân, hiếm khi bà có ý tưởng của riêng mình, Lý Tiểu Hàn bèn gật đầu thật mạnh:
"Mẫu thân, người cứ giao việc này cho con, con có thể làm được."
"Chỉ là mẫu thân lên núi, vậy thì thuận đường tưới chút nước cho hạt giống tam thất luôn ạ. Môi trường ẩm ướt và được tưới nước đầy đủ sẽ khiến tỷ lệ nảy mầm của tam thất cao hơn."
“Được.”
Vương thị không hiểu môi trường ẩm ướt là gì, chỉ là nguyên lý trồng trọt giữa thời trước và thời nay khá giống nhau, khi gieo hạt, những hạt giống quý giá đều cần được tưới nước và bón phân thường xuyên.
Mà tam thất đáng giá như vậy, cho dù có ‘khó chiều’ cỡ nào thì cũng phải ‘hầu hạ’ cho bằng được.
Lý Hiền Đông nghe Vương thị sắp xếp, lại có Lý Tiểu Hàn bảo đảm.
Trên mặt Vương thị tràn đầy khát vọng kiếm tiền, trong khi trên mặt Lý Tiểu Hàn lại là sự nóng lòng muốn thử.
Suy nghĩ một chút, Lý Tiểu Hàn đã 13 tuổi, cũng đến lúc phải học cách nấu ăn rồi, Lý Hiền Đông bèn gật đầu đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lắm nếu con gái nấu ăn không ngon thì gọi Vương thị về là được.
Vương thị giải thích xong bèn cõng sọt đi lên trên núi.
Bà không dám đi xa, giữa trưa còn phải trở về xem tình hình thế nào.
Sau khi Vương thị đi lên trên núi, Lý Tiểu Hàn trở nên vô cùng bận rộn.
Hằng ngày nàng phụ giúp Vương thị nấu cơm, hơn nữa còn có nền tảng tích lũy ở kiếp trước, Lý Tiểu Hàn có thể nói là tràn đầy tự tin, tự nhận bản thân chắc hẳn sẽ không quá kém.
Trên thực tế, Lý Tiểu Hàn khởi đầu rất thuận lợi, hái rau rửa rau, vo gạo, rửa nồi nhóm lửa, mặc dù có hơi chậm, nhưng nhìn chung vẫn đâu vào đó, không có chút lúng túng nào.
Lý Hiền Đông đang làm việc ở một bên vô tình nhìn sang, thấy Lý Tiểu Hàn không hề luống cuống tay chân, trông chẳng khác nào là Vương thị thứ hai, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.
Quả nhiên, con gái của ông vô cùng thông minh, kế thừa hết ưu điểm của nhà bọn họ.
Những người khác hôm nay không nhìn thấy Vương thị, chỉ nhìn thấy Lý Tiểu Hàn bận rộn làm việc, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Đã là nông dân thì không có ai được nuông chiều, thiếu nữ ở độ tuổi này đi nhóm lửa nấu cơm cũng không phải chuyện gì lạ.
Trong số họ, một vài người thông minh như Lý Tín Hoà, chín chắn như Lý Quý Tiền, kiến thức rộng rãi như người thợ xây lớn tuổi, nghĩ một chút là đã hiểu ra: Chắc chắn là Lý Hiền Đông đã bị lay động bởi mấy lời kiến nghị của người thợ xây lớn tuổi ngày hôm qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên có lẽ là do trong nhà không có đủ tiền nên mới để Lý Tiểu Hàn tiếp quản việc bếp núc, còn Vương thị thì ra ngoài làm việc để kiếm tiền.
Sau khi mọi người suy nghĩ cẩn thận, thì đều cảm thấy đây là một ý tưởng rất hay.
Dù sao sức lực của Vương thị rất lớn, tính ra chỉ thua kém đàn ông một chút mà thôi.
Ban đầu Lý Tiểu Hàn cho rằng mình nhất định có thể làm được, sau đó lại cảm thấy hẳn là mình có thể làm được, đến cuối cùng thì chỉ cảm thấy mình gần như có thể làm được.
Nhưng trên thực tế, nàng lại cảm thấy mình sắp không làm được rồi.
Cơm nàng nấu có hơi cháy...
Đây là thời điểm phải đốt củi để nấu cơm, hoàn toàn không có nồi cơm điện thông minh giống như kiếp trước, chỉ cần chọn chức năng, bật nút nồi cơm rồi chờ cơm chín là được.
Lý Tiểu Hàn để lửa cháy hơi to một chút, nước bốc hơi cũng nhanh hơn một chút.
Đến lúc nàng phát hiện ra, định rút bớt củi đi thì đã quá muộn rồi, đáy nồi đã xuất hiện một lớp cơm cháy.
Lý Tiểu Hàn ngơ ngác nhìn lớp cơm cháy, do nàng phát hiện ra sớm, lớp cháy chỉ hơi xém vàng nên vẫn có thể ăn được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro