Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 39
Sương Bạch Nguyệt Minh
2024-11-20 03:01:22
"Món rau xào này cũng không tồi, tỏi thơm, rau cũng thơm."
"Sao huynh không nói bản thân dễ ăn, ăn gì cũng cảm thấy ngon hả."
"Ha ha ha."
Mọi người đều cười.
"Tay nghề của muội muội Tiểu Hàn thật sự là không có chỗ nào để chê."
Với tư cách là người kế thừa chức vị tộc trưởng đời tiếp theo, những lời do Lý Tín Hoà nói đều có trọng lượng nhất định.
Quả nhiên, Lý Hiền Đông lập tức khiêm tốn nói:
“Nó vẫn còn nhỏ, còn có rất nhiều điều phải học.”
Nhưng trên mặt ông lại lộ ra vẻ tự hào:
"Nào, dùng bữa, chúng ta dùng bữa thôi."
Với kinh nghiệm đã thu được vào buổi trưa, Lý Tiểu Hàn phát huy rất ổn định trong bữa tối.
Nấu cơm trên lửa nhỏ, sau đó chưng thịt ở trên cơm.
Cắt miếng ba chỉ heo thành từng lát mỏng, khẩu phần cũng không quá nhiều, mỗi người một miếng, trộn với nước tương rồi chưng cho đến khi mềm hẳn. Khi ăn lớp mỡ sẽ mềm tan, thịt nạc càng nhai càng thơm, không tệ một chút nào.
Món thuần thịt này, khỏi phải nói, đã chinh phục tất cả mọi người chỉ nhờ độ béo và mềm của nó.
Còn cơm ở trong nồi, mùi thơm của thịt chưng tỏa ra do nhiệt độ cao được nắp nồi khóa chặt lại, dồn hết vào trong từng hạt cơm, có thể nói là ăn miếng nào thấm miếng nấy.
Muội muội Tiểu Hàn/ chất nữ Tiểu Hàn/ con gái chủ nhà ... nấu ăn ngon thật!
Đây là suy nghĩ chung của mọi người vào buổi tối hôm đó.
Nếu Lý Tiểu Hàn biết mọi người đang nghĩ gì, có lẽ sẽ lập tức xua tay nói: Không phải công lao của ta, đều là công lao của thịt.
Sau một ngày bận rộn, Lý Tiểu Hàn cảm thấy bản thân như thể vừa mới hoàn thành một kỳ thi quan trọng.
Trời dần tối, tất cả những người đến giúp đỡ đều giải tán, chỉ còn lại một nhà ba người Lý gia đang thu dọn đồ đạc.
Chẳng qua…
"Phụ thân, người đang làm gì vậy ạ?"
Giọng nói của Lý Tiểu Hàn tràn đầy mơ hồ, lộ rõ sự kinh ngạc…
Lý Hiền Đông bị con gái đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình, động tác dưới tay lệch một nhịp, chiếc rìu rơi xuống mặt đất.
"Làm ta hết hồn."
Lý Hiền Đông cầm rìu lên, nói:
"Ta thấy buổi chiều củi sắp hết rồi, định trước khi trời tối sẽ chặt thêm một ít để cho con dùng vào ngày mai, có chuyện gì sao?"
Lý Tiểu Hàn cảm thấy tim mình đập như trống, tay khẽ run, cố bình tĩnh ngồi xổm xuống, nhặt cành cây vừa bị Lý Hiền Đông chẻ ra, nắm lấy vỏ cây, gập mạnh một cái.
Chỉ thấy phần vỏ cây gãy được nối với nhau bằng vô số sợi tơ, chúng đan chéo với nhau như một tấm lưới, trông không khác tơ tằm là bao.
Lý Tiểu Hàn nuốt một ngụm nước bọt, nỗ lực dùng giọng bình thường nói:
"Phụ thân, tại sao trước kia không thấy nhà chúng ta đốt loại củi này vậy ạ?"
“Ừm, cây này có tên là cây Tằm Giả. Con nhìn xem, sợi tơ kéo ra từ lớp vỏ cây trông không khác gì tơ tằm đúng không? Nhưng sợi tơ này không dệt được nên mọi người gọi nó là cây Tằm Giả. Cây này không có tác dụng gì, chỉ có thể dùng làm củi đốt thôi.”
Lý Hiền Đông vừa chẻ củi, vừa giải thích với Lý Tiểu Hàn:
"Con ngửi thử xem, loại cây này có mùi thơm khá đặc biệt. Có người thích dùng nó để hun thịt khô vào mùa đông."
"Phụ thân, vậy tại sao nhà chúng ta chưa từng dùng loại cây này để hun thịt khô ạ?"
Hun thịt khô là một chuyện lớn trong năm, nhưng dù Lý Tiểu Hàn đã lục lại hết trí nhớ của mình, nàng vẫn không hề có một chút ấn tượng nào với loại cây này.
“Ừm, tổ mẫu kế của con không thích mùi này nên trước đó trong nhà thường dùng cành thông để hun thịt. Phần đất rừng của nhà chúng ta cũng không trồng loại cây này.”
Lý Tiểu Hàn có phần hấp tấp:
"Phụ thân, vậy tại sao hôm nay lại có ạ?"
Sao nhà mình lại không trồng nhỉ? Loại cây này bắt buộc phải có!
“Chuyện này thì phải hỏi mẫu thân con. Đây là đống củi mà chiều nay mẫu thân con kéo về.”
Bấy giờ Vương thị đang xiên những cây nấm tươi hái được vào ngày hôm nay lại.
"Sao huynh không nói bản thân dễ ăn, ăn gì cũng cảm thấy ngon hả."
"Ha ha ha."
Mọi người đều cười.
"Tay nghề của muội muội Tiểu Hàn thật sự là không có chỗ nào để chê."
Với tư cách là người kế thừa chức vị tộc trưởng đời tiếp theo, những lời do Lý Tín Hoà nói đều có trọng lượng nhất định.
Quả nhiên, Lý Hiền Đông lập tức khiêm tốn nói:
“Nó vẫn còn nhỏ, còn có rất nhiều điều phải học.”
Nhưng trên mặt ông lại lộ ra vẻ tự hào:
"Nào, dùng bữa, chúng ta dùng bữa thôi."
Với kinh nghiệm đã thu được vào buổi trưa, Lý Tiểu Hàn phát huy rất ổn định trong bữa tối.
Nấu cơm trên lửa nhỏ, sau đó chưng thịt ở trên cơm.
Cắt miếng ba chỉ heo thành từng lát mỏng, khẩu phần cũng không quá nhiều, mỗi người một miếng, trộn với nước tương rồi chưng cho đến khi mềm hẳn. Khi ăn lớp mỡ sẽ mềm tan, thịt nạc càng nhai càng thơm, không tệ một chút nào.
Món thuần thịt này, khỏi phải nói, đã chinh phục tất cả mọi người chỉ nhờ độ béo và mềm của nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn cơm ở trong nồi, mùi thơm của thịt chưng tỏa ra do nhiệt độ cao được nắp nồi khóa chặt lại, dồn hết vào trong từng hạt cơm, có thể nói là ăn miếng nào thấm miếng nấy.
Muội muội Tiểu Hàn/ chất nữ Tiểu Hàn/ con gái chủ nhà ... nấu ăn ngon thật!
Đây là suy nghĩ chung của mọi người vào buổi tối hôm đó.
Nếu Lý Tiểu Hàn biết mọi người đang nghĩ gì, có lẽ sẽ lập tức xua tay nói: Không phải công lao của ta, đều là công lao của thịt.
Sau một ngày bận rộn, Lý Tiểu Hàn cảm thấy bản thân như thể vừa mới hoàn thành một kỳ thi quan trọng.
Trời dần tối, tất cả những người đến giúp đỡ đều giải tán, chỉ còn lại một nhà ba người Lý gia đang thu dọn đồ đạc.
Chẳng qua…
"Phụ thân, người đang làm gì vậy ạ?"
Giọng nói của Lý Tiểu Hàn tràn đầy mơ hồ, lộ rõ sự kinh ngạc…
Lý Hiền Đông bị con gái đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình, động tác dưới tay lệch một nhịp, chiếc rìu rơi xuống mặt đất.
"Làm ta hết hồn."
Lý Hiền Đông cầm rìu lên, nói:
"Ta thấy buổi chiều củi sắp hết rồi, định trước khi trời tối sẽ chặt thêm một ít để cho con dùng vào ngày mai, có chuyện gì sao?"
Lý Tiểu Hàn cảm thấy tim mình đập như trống, tay khẽ run, cố bình tĩnh ngồi xổm xuống, nhặt cành cây vừa bị Lý Hiền Đông chẻ ra, nắm lấy vỏ cây, gập mạnh một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy phần vỏ cây gãy được nối với nhau bằng vô số sợi tơ, chúng đan chéo với nhau như một tấm lưới, trông không khác tơ tằm là bao.
Lý Tiểu Hàn nuốt một ngụm nước bọt, nỗ lực dùng giọng bình thường nói:
"Phụ thân, tại sao trước kia không thấy nhà chúng ta đốt loại củi này vậy ạ?"
“Ừm, cây này có tên là cây Tằm Giả. Con nhìn xem, sợi tơ kéo ra từ lớp vỏ cây trông không khác gì tơ tằm đúng không? Nhưng sợi tơ này không dệt được nên mọi người gọi nó là cây Tằm Giả. Cây này không có tác dụng gì, chỉ có thể dùng làm củi đốt thôi.”
Lý Hiền Đông vừa chẻ củi, vừa giải thích với Lý Tiểu Hàn:
"Con ngửi thử xem, loại cây này có mùi thơm khá đặc biệt. Có người thích dùng nó để hun thịt khô vào mùa đông."
"Phụ thân, vậy tại sao nhà chúng ta chưa từng dùng loại cây này để hun thịt khô ạ?"
Hun thịt khô là một chuyện lớn trong năm, nhưng dù Lý Tiểu Hàn đã lục lại hết trí nhớ của mình, nàng vẫn không hề có một chút ấn tượng nào với loại cây này.
“Ừm, tổ mẫu kế của con không thích mùi này nên trước đó trong nhà thường dùng cành thông để hun thịt. Phần đất rừng của nhà chúng ta cũng không trồng loại cây này.”
Lý Tiểu Hàn có phần hấp tấp:
"Phụ thân, vậy tại sao hôm nay lại có ạ?"
Sao nhà mình lại không trồng nhỉ? Loại cây này bắt buộc phải có!
“Chuyện này thì phải hỏi mẫu thân con. Đây là đống củi mà chiều nay mẫu thân con kéo về.”
Bấy giờ Vương thị đang xiên những cây nấm tươi hái được vào ngày hôm nay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro