Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 45
Sương Bạch Nguyệt Minh
2024-11-20 03:01:22
“Miệng của chất nữ Tiểu Hàn đúng là ngọt như mật. Hôm nay xem ra ta phải xuống bếp trổ tài làm bánh nướng rồi.”
"Con vô cùng chờ mong bá mẫu Quý Tiền trổ tài đó ạ."
"Ai nha, đệ muội Hiền Đông à, ta quả thật rất thích sự hào phóng và lanh lẹ của chất nữ Tiểu Hàn!"
Triệu thị đúng là phải lau mắt mà nhìn với cô chất nữ này.
Không phải Triệu thị phóng đại, bà ấy luôn cảm thấy Vương thị và Lý Hiền Đông quá yếu đuối, sau này chắc chắn không làm nên chuyện lớn gì, nhà mình có bị thua thiệt thì cũng không dám lên tiếng.
Chỉ là không ngờ hai kẻ ngốc lại sinh ra một đứa trẻ thông minh như Lý Tiểu Hàn: Những lời con bé nói vừa rồi có ý là nếu bà ấy muốn học cách nấu món thịt chưng và cá chiên, thì bà ấy phải chỉ cho Vương thị cách làm bánh nướng.
Hơn nữa lời Lý Tiểu Hàn nói cũng khiến ai nấy đều vui vẻ, coi như là giao lưu tay nghề.
Bởi vì ở thời đại này, dù có thân thiết với người khác đến đâu, kỹ năng bếp núc của người phụ nữ cũng chính là thanh danh của họ, sao có thể để người khác học không công chứ?
Triệu thị cảm thấy tính khí của Lý Tiểu Hàn khá giống mình.
Chỉ tiếc Triệu thị không có con gái.
Nếu có con gái, bà ấy cảm thấy con gái mình chắc chắn sẽ rất giống Lý Tiểu Hàn.
Sau cuộc trò chuyện này, bầu không khí cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, Vương thị cũng dần dần khả lỏng: thấy con gái được khen, bà còn cảm thấy vui hơn khi mình được khen.
Triệu thị mang theo hai cô con dâu là Mã thị và Hàn thị đều là những người nhanh nhẹn, bọn họ ngay lập tức đi rửa bát đĩa, bàn ghế mượn của tộc trước.
Sau đó cá và thịt được đưa đến đúng giờ.
Mười ba con cá Phúc Thọ và hơn hai mươi cân cá suối, mấy người phụ nữ phải tốn rất nhiều công sức mới làm sạch hết đống cá.
Lý Tiểu Hàn âm thầm tặc lưỡi, may mà bá mẫu Quý Tiền đưa người tới đây, nếu không chỉ dựa vào nàng và mẫu thân, e là sẽ không thể lo liệu được nhiều việc như vậy.
Buổi trưa mọi người chỉ tuỳ tiện ăn lót dạ một chút, đợi đến giờ cơm buổi chiều.
Trong chảo đang thắng mỡ lợn, rất nhiều tóp mỡ được vớt lên để ở trên đĩa.
Thịt ba chỉ sau khi được ướp cũng chiên lên cho đến khi dậy mùi thơm.
Cá suối đã được để ráo nước thì tẩm thêm muối, đường và bột mì rồi bỏ vào chiên cho đến khi chín giòn.
"Tẩu tử Quý Tiền, tẩu nếm thử xem. Con cá này phải chiên cho đến khi xương giòn, quan trọng nhất là phải chiên hai lần."
Vương thị cầm cái bát lên, gắp đầy một bát cá suối chiên giòn, để Triệu thị và hai cô con dâu nếm thử.
Hơn nửa tháng này, lúc đầu Vương thị đúng là có ra ngoài tìm tam thất, nhưng những nơi ở gần đã không còn, Vương thị là phụ nữ nên cũng không dám một mình đi vào rừng rậm, thế là quyết định trở về tiếp tục đảm nhận công việc bếp núc.
Nếu để Vương thị tự nhận xét, bà cảm thấy kỹ năng bếp núc của bản thân cũng không tồi, hoàn toàn có thể khiến cho người khác hài lòng.
Khi Triệu thị nhìn thấy cách làm của Vương thị, bà ấy biết món được nấu ra kiểu gì cũng sẽ rất ngon – cho nhiều dầu, muối và đường như vậy, muốn không ngon cũng khó.
Quả nhiên, Triệu thị vừa đưa miếng cá vào trong miệng thì đã cảm nhận được độ giòn và ngon của nó.
Do chiên hai lần nên xương hoàn toàn có thể nhai được.
"Đệ muội à, kỹ năng bếp núc của muội đúng là không có chỗ nào để chê!"
Triệu thị nói.
"Tẩu quá khen rồi! Do con gái thích ăn nên ta mới dụng tâm nhiều hơn một chút."
Vương thị cười nói.
Thật ra món cá chiên này được Vương thị làm dựa trên trí tưởng tượng hoang đường của Lý Tiểu Hàn.
Chẳng hạn như lúc đầu Lý Tiểu Hàn nói: ‘Mẫu thân, phải chiên lửa nhỏ để cá không bị cháy.’
Sau này lại dần dần phát triển thành: ‘Mẫu thân chiên thêm một lần nữa đi ạ, con cảm thấy cá này vẫn chưa đủ giòn.’
"Con vô cùng chờ mong bá mẫu Quý Tiền trổ tài đó ạ."
"Ai nha, đệ muội Hiền Đông à, ta quả thật rất thích sự hào phóng và lanh lẹ của chất nữ Tiểu Hàn!"
Triệu thị đúng là phải lau mắt mà nhìn với cô chất nữ này.
Không phải Triệu thị phóng đại, bà ấy luôn cảm thấy Vương thị và Lý Hiền Đông quá yếu đuối, sau này chắc chắn không làm nên chuyện lớn gì, nhà mình có bị thua thiệt thì cũng không dám lên tiếng.
Chỉ là không ngờ hai kẻ ngốc lại sinh ra một đứa trẻ thông minh như Lý Tiểu Hàn: Những lời con bé nói vừa rồi có ý là nếu bà ấy muốn học cách nấu món thịt chưng và cá chiên, thì bà ấy phải chỉ cho Vương thị cách làm bánh nướng.
Hơn nữa lời Lý Tiểu Hàn nói cũng khiến ai nấy đều vui vẻ, coi như là giao lưu tay nghề.
Bởi vì ở thời đại này, dù có thân thiết với người khác đến đâu, kỹ năng bếp núc của người phụ nữ cũng chính là thanh danh của họ, sao có thể để người khác học không công chứ?
Triệu thị cảm thấy tính khí của Lý Tiểu Hàn khá giống mình.
Chỉ tiếc Triệu thị không có con gái.
Nếu có con gái, bà ấy cảm thấy con gái mình chắc chắn sẽ rất giống Lý Tiểu Hàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau cuộc trò chuyện này, bầu không khí cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, Vương thị cũng dần dần khả lỏng: thấy con gái được khen, bà còn cảm thấy vui hơn khi mình được khen.
Triệu thị mang theo hai cô con dâu là Mã thị và Hàn thị đều là những người nhanh nhẹn, bọn họ ngay lập tức đi rửa bát đĩa, bàn ghế mượn của tộc trước.
Sau đó cá và thịt được đưa đến đúng giờ.
Mười ba con cá Phúc Thọ và hơn hai mươi cân cá suối, mấy người phụ nữ phải tốn rất nhiều công sức mới làm sạch hết đống cá.
Lý Tiểu Hàn âm thầm tặc lưỡi, may mà bá mẫu Quý Tiền đưa người tới đây, nếu không chỉ dựa vào nàng và mẫu thân, e là sẽ không thể lo liệu được nhiều việc như vậy.
Buổi trưa mọi người chỉ tuỳ tiện ăn lót dạ một chút, đợi đến giờ cơm buổi chiều.
Trong chảo đang thắng mỡ lợn, rất nhiều tóp mỡ được vớt lên để ở trên đĩa.
Thịt ba chỉ sau khi được ướp cũng chiên lên cho đến khi dậy mùi thơm.
Cá suối đã được để ráo nước thì tẩm thêm muối, đường và bột mì rồi bỏ vào chiên cho đến khi chín giòn.
"Tẩu tử Quý Tiền, tẩu nếm thử xem. Con cá này phải chiên cho đến khi xương giòn, quan trọng nhất là phải chiên hai lần."
Vương thị cầm cái bát lên, gắp đầy một bát cá suối chiên giòn, để Triệu thị và hai cô con dâu nếm thử.
Hơn nửa tháng này, lúc đầu Vương thị đúng là có ra ngoài tìm tam thất, nhưng những nơi ở gần đã không còn, Vương thị là phụ nữ nên cũng không dám một mình đi vào rừng rậm, thế là quyết định trở về tiếp tục đảm nhận công việc bếp núc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu để Vương thị tự nhận xét, bà cảm thấy kỹ năng bếp núc của bản thân cũng không tồi, hoàn toàn có thể khiến cho người khác hài lòng.
Khi Triệu thị nhìn thấy cách làm của Vương thị, bà ấy biết món được nấu ra kiểu gì cũng sẽ rất ngon – cho nhiều dầu, muối và đường như vậy, muốn không ngon cũng khó.
Quả nhiên, Triệu thị vừa đưa miếng cá vào trong miệng thì đã cảm nhận được độ giòn và ngon của nó.
Do chiên hai lần nên xương hoàn toàn có thể nhai được.
"Đệ muội à, kỹ năng bếp núc của muội đúng là không có chỗ nào để chê!"
Triệu thị nói.
"Tẩu quá khen rồi! Do con gái thích ăn nên ta mới dụng tâm nhiều hơn một chút."
Vương thị cười nói.
Thật ra món cá chiên này được Vương thị làm dựa trên trí tưởng tượng hoang đường của Lý Tiểu Hàn.
Chẳng hạn như lúc đầu Lý Tiểu Hàn nói: ‘Mẫu thân, phải chiên lửa nhỏ để cá không bị cháy.’
Sau này lại dần dần phát triển thành: ‘Mẫu thân chiên thêm một lần nữa đi ạ, con cảm thấy cá này vẫn chưa đủ giòn.’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro