Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 50
Sương Bạch Nguyệt Minh
2024-11-24 08:39:12
"Còn chỗ hành lang này, về sau dù trời mưa hay tuyết rơi thì người cũng sẽ không bị ướt, còn có thể phơi chút đồ khô, quần áo này kia, rất tiện lợi."
Lý Hiền Đông là một người theo chủ nghĩa thực dụng.
Mọi người lại đồng loạt ngẩng đầu, bọn họ đều trở thành người thực dụng giống như Lý Hiền Đông.
"Thật sự không tồi, rất thiết thực, nhìn qua thì có lẽ chỉ cần mua thêm ít gỗ và ngói, cũng không đắt lắm."
"Còn có gian phòng kia, đã xây thêm tường sưởi và giường sưởi, vào mùa đông cả gian phòng sẽ trở nên vô cùng ấm áp."
Chỉ có một điều mà Lý Hiền Đông không dám nói, đó chính là bức tường sưởi này rất phù hợp cho trẻ con sinh hoạt, bởi vì nó không giống như giường sưởi – nằm trên giường thì ấm nhưng xung quanh lại lạnh lẽo vô cùng.
Mọi người theo Lý Hiền Đông đi thăm quan hai gian phòng xây tường sưởi.
May mà Lý Tiểu Hàn đã nắm rõ về phong tục này, chủ động cất bớt đồ đạc đi.
Đám người lại thăm quan sương phòng, thậm chí cả phòng bếp và phòng củi.
Khi nhìn thấy đống củi trong phòng củi, có người không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
"Thúc Hiền Đông, tại sao trong phòng củi của thúc đều là loại củi này? Đây là loại củi gì vậy ạ? "
"À, đó là cây Tằm Giả, mùi thơm lắm. Ta đã chặt một vài cây ở phần đất rừng, định sẽ dùng nó để làm đồ nội thất, mấy cành cây nhỏ thì dùng làm củi đốt.”
"Ồ, cây Tằm Giả này chính là loại cây mà Trương lão thái thái dùng để hun thịt khô đúng không? Đúng là có một vài người rất thích mùi hương của nó."
Mọi người đứng ở xung quanh lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng vậy, nhà cháu cũng rất thích mùi hương của cây Tằm Giả này."
Lý Tiểu Hàn cười nói, đôi mắt hạnh nhân cong cong thành vầng trăng khuyết.
Đồ nội thất trong nhà có đẹp hay không đều phụ thuộc vào cây Tằm Giả này.
…
Sau khi ăn uống no đủ, lại đi thăm quan nhà mới, người nào người nấy đều cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chủ yếu là các món ăn được phục vụ trên bàn tiệc thật sự rất ngon, thậm chí ngay cả món rau xào tóp mỡ cũng hết sạch vì bên trong bỏ rất nhiều mỡ.
Khách nhân rời đi hết, trong phòng bếp cũng chỉ còn mấy người phụ nữ ở lại để giúp đỡ.
Mọi người nhanh chóng rửa bát, nồi niêu xoong chảo, bàn ghế sạch sẽ, chỉ chờ ráo nước là sẽ vận chuyển về nhà kho của tộc.
Sau khi dọn dẹp xong, Vương thị bèn lấy một ít thịt chưng, thịt viên chiên, cá chiên, đậu phụ,… còn thừa chia cho những người ở lại, coi như cảm ơn họ vì đã giúp đỡ.
Đây cũng là một phong tục ở thôn Bình Sơn.
Những người phụ nữ nhận được đồ ăn đều vô cùng vui vẻ: Bàn tiệc nhà Lý Hiển Đông đa số đều là món chiên, thậm chí đậu phụ cũng bỏ nhiều mỡ hơn bình thường, mà ở thời buổi này, có ai mà không thích mỡ béo chứ.
Sau khi tiễn mọi người đi, đóng cửa lại, trong căn nhà này chỉ còn lại gia đình nhỏ của Lý Hiền Đông.
Cho dù mệt mỏi thế nào, Lý Tiểu Hàn cũng cố gắng quét sạch sàn nhà trong phòng mình, thay rơm trên giường rồi dùng ngải cứu xông qua, bấy giờ mới yên tâm nằm xuống ngủ.
Sáng ngày hôm sau, cả nhà Lý Hiền Đông đều dậy muộn.
Cho đến khi mặt trời đã lên cao, ba người mới tỉnh dậy.
Thức ăn hôm qua vẫn còn thừa, ba người bọn họ hấp thịt chưng tương, xào một ít rau cải xoăn, đun nóng canh cá om dưa, thêm vài chiếc bánh nướng áp chảo, cũng coi như là một bữa ăn thịnh soạn.
Ăn sáng xong, Lý Hiền Đông đội mũ rơm chuẩn bị ra ngoài ruộng xem thử.
Trong khoảng thời gian này, cả nhà đều bận rộn chuyện xây nhà, đồng ruộng đã bị bỏ quên.
Mắt thấy sắp đến thời điểm gieo lúa mì vụ đông, Lý Hiền Đông định tập trung vào việc xới đất làm cỏ trước, tránh làm trì hoãn việc gieo lúa mì trước khi mùa đông bắt đầu.
Vương thị sắp xếp lại thứ tự nồi niêu xoong chảo ở trong bếp, dầu, muối, tương và giấm cũng được đặt ở trên kệ vô cùng gọn gàng.
Lý Hiền Đông là một người theo chủ nghĩa thực dụng.
Mọi người lại đồng loạt ngẩng đầu, bọn họ đều trở thành người thực dụng giống như Lý Hiền Đông.
"Thật sự không tồi, rất thiết thực, nhìn qua thì có lẽ chỉ cần mua thêm ít gỗ và ngói, cũng không đắt lắm."
"Còn có gian phòng kia, đã xây thêm tường sưởi và giường sưởi, vào mùa đông cả gian phòng sẽ trở nên vô cùng ấm áp."
Chỉ có một điều mà Lý Hiền Đông không dám nói, đó chính là bức tường sưởi này rất phù hợp cho trẻ con sinh hoạt, bởi vì nó không giống như giường sưởi – nằm trên giường thì ấm nhưng xung quanh lại lạnh lẽo vô cùng.
Mọi người theo Lý Hiền Đông đi thăm quan hai gian phòng xây tường sưởi.
May mà Lý Tiểu Hàn đã nắm rõ về phong tục này, chủ động cất bớt đồ đạc đi.
Đám người lại thăm quan sương phòng, thậm chí cả phòng bếp và phòng củi.
Khi nhìn thấy đống củi trong phòng củi, có người không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
"Thúc Hiền Đông, tại sao trong phòng củi của thúc đều là loại củi này? Đây là loại củi gì vậy ạ? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"À, đó là cây Tằm Giả, mùi thơm lắm. Ta đã chặt một vài cây ở phần đất rừng, định sẽ dùng nó để làm đồ nội thất, mấy cành cây nhỏ thì dùng làm củi đốt.”
"Ồ, cây Tằm Giả này chính là loại cây mà Trương lão thái thái dùng để hun thịt khô đúng không? Đúng là có một vài người rất thích mùi hương của nó."
Mọi người đứng ở xung quanh lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng vậy, nhà cháu cũng rất thích mùi hương của cây Tằm Giả này."
Lý Tiểu Hàn cười nói, đôi mắt hạnh nhân cong cong thành vầng trăng khuyết.
Đồ nội thất trong nhà có đẹp hay không đều phụ thuộc vào cây Tằm Giả này.
…
Sau khi ăn uống no đủ, lại đi thăm quan nhà mới, người nào người nấy đều cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chủ yếu là các món ăn được phục vụ trên bàn tiệc thật sự rất ngon, thậm chí ngay cả món rau xào tóp mỡ cũng hết sạch vì bên trong bỏ rất nhiều mỡ.
Khách nhân rời đi hết, trong phòng bếp cũng chỉ còn mấy người phụ nữ ở lại để giúp đỡ.
Mọi người nhanh chóng rửa bát, nồi niêu xoong chảo, bàn ghế sạch sẽ, chỉ chờ ráo nước là sẽ vận chuyển về nhà kho của tộc.
Sau khi dọn dẹp xong, Vương thị bèn lấy một ít thịt chưng, thịt viên chiên, cá chiên, đậu phụ,… còn thừa chia cho những người ở lại, coi như cảm ơn họ vì đã giúp đỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây cũng là một phong tục ở thôn Bình Sơn.
Những người phụ nữ nhận được đồ ăn đều vô cùng vui vẻ: Bàn tiệc nhà Lý Hiển Đông đa số đều là món chiên, thậm chí đậu phụ cũng bỏ nhiều mỡ hơn bình thường, mà ở thời buổi này, có ai mà không thích mỡ béo chứ.
Sau khi tiễn mọi người đi, đóng cửa lại, trong căn nhà này chỉ còn lại gia đình nhỏ của Lý Hiền Đông.
Cho dù mệt mỏi thế nào, Lý Tiểu Hàn cũng cố gắng quét sạch sàn nhà trong phòng mình, thay rơm trên giường rồi dùng ngải cứu xông qua, bấy giờ mới yên tâm nằm xuống ngủ.
Sáng ngày hôm sau, cả nhà Lý Hiền Đông đều dậy muộn.
Cho đến khi mặt trời đã lên cao, ba người mới tỉnh dậy.
Thức ăn hôm qua vẫn còn thừa, ba người bọn họ hấp thịt chưng tương, xào một ít rau cải xoăn, đun nóng canh cá om dưa, thêm vài chiếc bánh nướng áp chảo, cũng coi như là một bữa ăn thịnh soạn.
Ăn sáng xong, Lý Hiền Đông đội mũ rơm chuẩn bị ra ngoài ruộng xem thử.
Trong khoảng thời gian này, cả nhà đều bận rộn chuyện xây nhà, đồng ruộng đã bị bỏ quên.
Mắt thấy sắp đến thời điểm gieo lúa mì vụ đông, Lý Hiền Đông định tập trung vào việc xới đất làm cỏ trước, tránh làm trì hoãn việc gieo lúa mì trước khi mùa đông bắt đầu.
Vương thị sắp xếp lại thứ tự nồi niêu xoong chảo ở trong bếp, dầu, muối, tương và giấm cũng được đặt ở trên kệ vô cùng gọn gàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro