[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 1
2024-11-05 16:56:48
"Ai! Tới xem! Tới xem nào!"
Tiếng hô lớn của người đàn ông cùng với tiếng chiêng trống vang dội cả con phố, khiến mọi người trong chợ ùn ùn kéo tới, xúm đông xúm đỏ khiến khung cảnh náo nhiệt phi phàm.
Ai nấy đều nhận ra người đang gõ chiêng đó là Triệu Giáo Đầu trong nha môn. Hắn vừa hô “Tới xem” là biết ngay lại có người bị đem ra bán.
Mọi người dõi mắt nhìn về phía sau hắn, quả nhiên, thấy một cái lồng sắt lớn, bên trong giam một nữ nhân. Người đàn bà đó mặc đồ mỏng manh, rách nát, trên áo quần loang lổ vết máu. Nàng cúi gằm mặt, mái tóc dài bù xù che kín khuôn mặt, đôi tay bị xích trói chặt vào hai bên lồng, thân hình lặng thinh không động đậy, trông chẳng còn chút sinh khí nào.
"Có ai mua không? Mười lượng bạc!"
Thấy mọi người đã xúm đông đủ, Triệu Giáo Đầu cao giọng rao.
"Mười lượng? Ngươi cướp tiền đấy à? Sao mà đắt thế?" Một người trong đám đông lẩm bẩm, kéo theo cả đám xì xào bàn tán. Ở cái trấn nhỏ này, năm lượng bạc cũng đủ cho một gia đình bình thường sống cả năm trời.
Triệu Giáo Đầu không vui khi nghe lời xầm xì, bèn đáp trả ngay: "Đây là một cô gái trẻ, mười lượng bạc là vừa vặn rồi!"
"Gái trẻ thì đầy ra, có gì hiếm đâu, sao lại đáng mười lượng bạc? Trừ phi nàng đẹp như tiên giáng trần." Người khi nãy lại lên tiếng hoạnh họe.
Có kẻ ghé sát vào lồng sắt nhìn, thấy cô gái bên trong chẳng nhúc nhích gì, liền la lên: "Triệu Giáo Đầu, sao nàng chẳng động đậy gì hết? Chẳng lẽ đã chết rồi?"
Lập tức có người khác hùa theo: "Ối chà, nhìn qua cũng thấy nàng bị hành hạ không ít, chắc chết thật rồi! Triệu Giáo Đầu, ngươi lấy người chết ra bán, còn đòi mười lượng bạc, thế thì không phải thất đức quá sao!"
"Nói bậy bạ gì thế!" Triệu Giáo Đầu nghe vậy trừng mắt, người kia lập tức rụt cổ lại, không dám hó hé thêm.
"Ta, Triệu Cường, chưa bao giờ làm chuyện thất đức. Xem đây!"
Dứt lời, Triệu Giáo Đầu nhặt lên một cây gậy gỗ dưới đất, tiến lại gần lồng sắt, chọc chọc vào người đàn bà kia. Thân mình nàng hơi động một chút, nhưng đầu vẫn cúi gục không nhúc nhích.
"Không phản ứng gì cả, chẳng lẽ chết thật rồi?" Đám đông lại bắt đầu xì xầm.
Nghe vậy, Triệu Giáo Đầu hơi hoảng, cô ta mà chết thật thì toi công rồi! Hắn nghiến răng, dùng gậy đâm mạnh vào vết thương trên vai nàng. Đau quá, người đàn bà cuối cùng cũng tỉnh lại, từ từ ngẩng đầu lên.
"Thấy chưa? Sống đấy, đừng có nói linh tinh." Triệu Giáo Đầu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nàng vừa ngẩng mặt lên, ai nấy đều giật mình kinh hãi. Trên hai bên má nàng là những vết sẹo lớn đỏ sẫm, nhìn như bị thanh sắt nung chảy ghì vào. Vết thương vẫn còn rỉ máu, loang lổ và dữ tợn, khiến cho gương mặt nàng trở nên thật khủng khiếp.
"Mặt mũi thế này mà ngươi cũng dám bán mười lượng bạc?" Thấy rõ khuôn mặt nữ nhân, có người trong đám đông kêu lên.
Triệu Giáo Đầu hơi lúng túng, hắn cũng biết cô gái này không đáng cái giá cao như vậy. Bèn vội sửa lại giá: "Thôi, năm lượng! Bán năm lượng bạc, có ai muốn mua không?"
Không ai để ý tới, bỗng một lão nhân dày dạn kinh nghiệm quan sát hồi lâu rồi cất tiếng: "Cô nương này, tay chân sợ cũng có vấn đề đó!"
Mọi người theo lời ông ta, quay sang nhìn kỹ, mới nhận ra tay chân nữ nhân trong lồng quả thật có vẻ kỳ lạ. Họ liền dồn mắt về phía Triệu Giáo Đầu, chờ hắn giải thích.
Triệu Giáo Đầu thấy không thể giấu diếm, đành phải thừa nhận: "Đúng là tay chân nàng đều đã bị người ta đánh gãy, nhưng dưỡng một thời gian có khi lại lành được."
Đám đông bật cười chế nhạo: "Ha ha ha... Ai lại bỏ năm lượng bạc mua một cô nương mặt mũi rách nát, tay chân còn bị đánh gãy chứ?"
Không ai chú ý tới lúc này, cô gái trong lồng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh như mắt sói, cảnh giác quét nhìn xung quanh.
Đây là chỗ nào? Nàng không phải đã chết rồi sao? Vì sao đám người này ăn vận kỳ quái như vậy?
Tiếng hô lớn của người đàn ông cùng với tiếng chiêng trống vang dội cả con phố, khiến mọi người trong chợ ùn ùn kéo tới, xúm đông xúm đỏ khiến khung cảnh náo nhiệt phi phàm.
Ai nấy đều nhận ra người đang gõ chiêng đó là Triệu Giáo Đầu trong nha môn. Hắn vừa hô “Tới xem” là biết ngay lại có người bị đem ra bán.
Mọi người dõi mắt nhìn về phía sau hắn, quả nhiên, thấy một cái lồng sắt lớn, bên trong giam một nữ nhân. Người đàn bà đó mặc đồ mỏng manh, rách nát, trên áo quần loang lổ vết máu. Nàng cúi gằm mặt, mái tóc dài bù xù che kín khuôn mặt, đôi tay bị xích trói chặt vào hai bên lồng, thân hình lặng thinh không động đậy, trông chẳng còn chút sinh khí nào.
"Có ai mua không? Mười lượng bạc!"
Thấy mọi người đã xúm đông đủ, Triệu Giáo Đầu cao giọng rao.
"Mười lượng? Ngươi cướp tiền đấy à? Sao mà đắt thế?" Một người trong đám đông lẩm bẩm, kéo theo cả đám xì xào bàn tán. Ở cái trấn nhỏ này, năm lượng bạc cũng đủ cho một gia đình bình thường sống cả năm trời.
Triệu Giáo Đầu không vui khi nghe lời xầm xì, bèn đáp trả ngay: "Đây là một cô gái trẻ, mười lượng bạc là vừa vặn rồi!"
"Gái trẻ thì đầy ra, có gì hiếm đâu, sao lại đáng mười lượng bạc? Trừ phi nàng đẹp như tiên giáng trần." Người khi nãy lại lên tiếng hoạnh họe.
Có kẻ ghé sát vào lồng sắt nhìn, thấy cô gái bên trong chẳng nhúc nhích gì, liền la lên: "Triệu Giáo Đầu, sao nàng chẳng động đậy gì hết? Chẳng lẽ đã chết rồi?"
Lập tức có người khác hùa theo: "Ối chà, nhìn qua cũng thấy nàng bị hành hạ không ít, chắc chết thật rồi! Triệu Giáo Đầu, ngươi lấy người chết ra bán, còn đòi mười lượng bạc, thế thì không phải thất đức quá sao!"
"Nói bậy bạ gì thế!" Triệu Giáo Đầu nghe vậy trừng mắt, người kia lập tức rụt cổ lại, không dám hó hé thêm.
"Ta, Triệu Cường, chưa bao giờ làm chuyện thất đức. Xem đây!"
Dứt lời, Triệu Giáo Đầu nhặt lên một cây gậy gỗ dưới đất, tiến lại gần lồng sắt, chọc chọc vào người đàn bà kia. Thân mình nàng hơi động một chút, nhưng đầu vẫn cúi gục không nhúc nhích.
"Không phản ứng gì cả, chẳng lẽ chết thật rồi?" Đám đông lại bắt đầu xì xầm.
Nghe vậy, Triệu Giáo Đầu hơi hoảng, cô ta mà chết thật thì toi công rồi! Hắn nghiến răng, dùng gậy đâm mạnh vào vết thương trên vai nàng. Đau quá, người đàn bà cuối cùng cũng tỉnh lại, từ từ ngẩng đầu lên.
"Thấy chưa? Sống đấy, đừng có nói linh tinh." Triệu Giáo Đầu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nàng vừa ngẩng mặt lên, ai nấy đều giật mình kinh hãi. Trên hai bên má nàng là những vết sẹo lớn đỏ sẫm, nhìn như bị thanh sắt nung chảy ghì vào. Vết thương vẫn còn rỉ máu, loang lổ và dữ tợn, khiến cho gương mặt nàng trở nên thật khủng khiếp.
"Mặt mũi thế này mà ngươi cũng dám bán mười lượng bạc?" Thấy rõ khuôn mặt nữ nhân, có người trong đám đông kêu lên.
Triệu Giáo Đầu hơi lúng túng, hắn cũng biết cô gái này không đáng cái giá cao như vậy. Bèn vội sửa lại giá: "Thôi, năm lượng! Bán năm lượng bạc, có ai muốn mua không?"
Không ai để ý tới, bỗng một lão nhân dày dạn kinh nghiệm quan sát hồi lâu rồi cất tiếng: "Cô nương này, tay chân sợ cũng có vấn đề đó!"
Mọi người theo lời ông ta, quay sang nhìn kỹ, mới nhận ra tay chân nữ nhân trong lồng quả thật có vẻ kỳ lạ. Họ liền dồn mắt về phía Triệu Giáo Đầu, chờ hắn giải thích.
Triệu Giáo Đầu thấy không thể giấu diếm, đành phải thừa nhận: "Đúng là tay chân nàng đều đã bị người ta đánh gãy, nhưng dưỡng một thời gian có khi lại lành được."
Đám đông bật cười chế nhạo: "Ha ha ha... Ai lại bỏ năm lượng bạc mua một cô nương mặt mũi rách nát, tay chân còn bị đánh gãy chứ?"
Không ai chú ý tới lúc này, cô gái trong lồng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh như mắt sói, cảnh giác quét nhìn xung quanh.
Đây là chỗ nào? Nàng không phải đã chết rồi sao? Vì sao đám người này ăn vận kỳ quái như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro