[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 26
2024-11-05 16:56:48
Khương Ngưng kéo hắn đến bờ hồ, không chút do dự, nhấn mặt hắn xuống nước.
“Ưm… ưm…” Nước lạnh khiến Hà Văn tỉnh táo lại, nhận ra tình cảnh nguy hiểm, hắn liền giãy giụa điên cuồng. Hai tay hắn quờ quạng, cố bấu víu lấy bất cứ thứ gì có thể, nhưng chỉ chạm vào khoảng không.
Nước tràn vào mũi miệng, cắt đứt hô hấp, khiến yết hầu hắn đau rát, lồng ngực như muốn nổ tung vì thiếu không khí. Lần đầu tiên, Hà Văn cảm nhận được nỗi sợ hãi khi cái chết cận kề.
“Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!” Hắn gào thét trong lòng, vặn vẹo tứ chi, dồn hết sức lực để thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo đang ghì chặt phía sau.
Khương Ngưng nhìn hắn vùng vẫy trong cơn hấp hối, ánh mắt lạnh lẽo như băng ngàn năm chưa tan, đôi môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Nàng nhấn mạnh tay, ấn đầu hắn sâu thêm vào lòng nước lạnh lẽo, khiến hắn dần dần chìm vào bóng tối vô tận.
Người câm kia đứng cách đó vài bước, đã sợ đến nỗi nín thở, không dám nhúc nhích.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, nàng trông thấy một cô nương mỹ mạo xuất hiện từ hư không, kéo Hà Văn ra khỏi người mình, cứu nàng thoát khỏi nguy khốn. Khoảnh khắc ấy, nàng cứ ngỡ đây là tiên nữ hạ phàm cứu vớt.
Nhưng khi nàng hoàn hồn lại, cảnh tượng trước mắt khiến nàng ngỡ ngàng. Cô nương kia nhấn đầu Hà Văn xuống nước, trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh, như một vị thần cao cao tại thượng đang trừng phạt kẻ phàm phu tựa như con kiến.
Nàng ta vừa tàn nhẫn, vừa mỹ lệ, vừa như tiên tử, lại vừa như ác quỷ.
Nhưng dù là tiên hay quỷ, người này đã cứu nàng và đứa con trong bụng khỏi nanh vuốt của Hà Văn. Trong lòng nàng, đây chính là ân nhân cứu mạng, là người mà nàng và con mình mãi mãi phải ghi ơn.
Dần dần, Hà Văn giãy giụa yếu ớt, hai tay buông thõng, thân thể không còn cử động, rồi cuối cùng gục hẳn xuống, biến thành một cái xác vô hồn. Đến lúc chết, hắn vẫn không nhìn rõ kẻ đã đưa mình vào chỗ chết là ai.
Khương Ngưng xác nhận Hà Văn đã tắt thở, mới lạnh lùng thu tay lại, đứng lên. Ngay lúc ấy, nàng nghe thấy tiếng động phía sau. Quay đầu lại, nàng thấy người câm đang run rẩy tiến về phía mình, đến cách nàng chỉ vài bước thì quỳ sụp xuống, cúi đầu bái lạy.
“Quỳ ta làm gì? Ta đâu có khi dễ ngươi.” Khương Ngưng nhíu mày hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Người phụ nữ kia không thể nói, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, rồi cúi đầu dập mạnh xuống đất, không ngừng dập đầu tạ ơn.
Lúc này Khương Ngưng mới hiểu, nàng ta đang cảm tạ mình.
“Được rồi, đừng có làm vậy.” Khương Ngưng đưa tay đỡ nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm giọng cảnh cáo: “Chuyện hôm nay, không được kể với bất kỳ ai, nghe rõ chưa?”
Người câm gật đầu liên tục, rồi như sợ Khương Ngưng chưa tin, liền há miệng cho nàng xem, để lộ ra chỉ còn nửa cái lưỡi.
Khương Ngưng giật mình. Trước giờ nàng vẫn nghĩ người này bị câm bẩm sinh, không ngờ lại là do người khác bức hại.
“Được rồi, ta tin ngươi. Về nhà đi.”
Nói xong, Khương Ngưng quay lưng, không định để ý đến nàng nữa. Nàng còn phải sắp đặt lại hiện trường, để mọi người nghĩ rằng Hà Văn chết đuối do tự mình sơ ý.
Người câm kia nhìn thấy Khương Ngưng muốn rời đi, vội vàng giơ tay ra hiệu, ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Khương Ngưng nhìn mà không hiểu, cũng chẳng muốn mất thời gian đoán ý của nàng ta. Nàng chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong việc này trước khi có ai đó phát hiện, để tránh rắc rối về sau.
Thấy Khương Ngưng không hiểu mình, người câm càng thêm nôn nóng, sợ nàng bỏ đi, bèn liều lĩnh túm lấy tay áo của nàng.
“Ngươi làm gì?” Khương Ngưng hơi mất kiên nhẫn, định gạt tay nàng ra. Nhưng khi nhìn thấy dấu tay đỏ hằn trên mặt và đôi mắt khóc sưng của người phụ nữ, lại nhớ nàng đang mang thai, Khương Ngưng cố gắng ép mình kiên nhẫn thêm chút nữa.
Dù nàng không có lòng thương cảm, nhưng cũng không nhẫn tâm ức hiếp kẻ yếu đuối.
“Ưm… ưm…” Nước lạnh khiến Hà Văn tỉnh táo lại, nhận ra tình cảnh nguy hiểm, hắn liền giãy giụa điên cuồng. Hai tay hắn quờ quạng, cố bấu víu lấy bất cứ thứ gì có thể, nhưng chỉ chạm vào khoảng không.
Nước tràn vào mũi miệng, cắt đứt hô hấp, khiến yết hầu hắn đau rát, lồng ngực như muốn nổ tung vì thiếu không khí. Lần đầu tiên, Hà Văn cảm nhận được nỗi sợ hãi khi cái chết cận kề.
“Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!” Hắn gào thét trong lòng, vặn vẹo tứ chi, dồn hết sức lực để thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo đang ghì chặt phía sau.
Khương Ngưng nhìn hắn vùng vẫy trong cơn hấp hối, ánh mắt lạnh lẽo như băng ngàn năm chưa tan, đôi môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Nàng nhấn mạnh tay, ấn đầu hắn sâu thêm vào lòng nước lạnh lẽo, khiến hắn dần dần chìm vào bóng tối vô tận.
Người câm kia đứng cách đó vài bước, đã sợ đến nỗi nín thở, không dám nhúc nhích.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, nàng trông thấy một cô nương mỹ mạo xuất hiện từ hư không, kéo Hà Văn ra khỏi người mình, cứu nàng thoát khỏi nguy khốn. Khoảnh khắc ấy, nàng cứ ngỡ đây là tiên nữ hạ phàm cứu vớt.
Nhưng khi nàng hoàn hồn lại, cảnh tượng trước mắt khiến nàng ngỡ ngàng. Cô nương kia nhấn đầu Hà Văn xuống nước, trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh, như một vị thần cao cao tại thượng đang trừng phạt kẻ phàm phu tựa như con kiến.
Nàng ta vừa tàn nhẫn, vừa mỹ lệ, vừa như tiên tử, lại vừa như ác quỷ.
Nhưng dù là tiên hay quỷ, người này đã cứu nàng và đứa con trong bụng khỏi nanh vuốt của Hà Văn. Trong lòng nàng, đây chính là ân nhân cứu mạng, là người mà nàng và con mình mãi mãi phải ghi ơn.
Dần dần, Hà Văn giãy giụa yếu ớt, hai tay buông thõng, thân thể không còn cử động, rồi cuối cùng gục hẳn xuống, biến thành một cái xác vô hồn. Đến lúc chết, hắn vẫn không nhìn rõ kẻ đã đưa mình vào chỗ chết là ai.
Khương Ngưng xác nhận Hà Văn đã tắt thở, mới lạnh lùng thu tay lại, đứng lên. Ngay lúc ấy, nàng nghe thấy tiếng động phía sau. Quay đầu lại, nàng thấy người câm đang run rẩy tiến về phía mình, đến cách nàng chỉ vài bước thì quỳ sụp xuống, cúi đầu bái lạy.
“Quỳ ta làm gì? Ta đâu có khi dễ ngươi.” Khương Ngưng nhíu mày hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ kia không thể nói, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, rồi cúi đầu dập mạnh xuống đất, không ngừng dập đầu tạ ơn.
Lúc này Khương Ngưng mới hiểu, nàng ta đang cảm tạ mình.
“Được rồi, đừng có làm vậy.” Khương Ngưng đưa tay đỡ nàng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm giọng cảnh cáo: “Chuyện hôm nay, không được kể với bất kỳ ai, nghe rõ chưa?”
Người câm gật đầu liên tục, rồi như sợ Khương Ngưng chưa tin, liền há miệng cho nàng xem, để lộ ra chỉ còn nửa cái lưỡi.
Khương Ngưng giật mình. Trước giờ nàng vẫn nghĩ người này bị câm bẩm sinh, không ngờ lại là do người khác bức hại.
“Được rồi, ta tin ngươi. Về nhà đi.”
Nói xong, Khương Ngưng quay lưng, không định để ý đến nàng nữa. Nàng còn phải sắp đặt lại hiện trường, để mọi người nghĩ rằng Hà Văn chết đuối do tự mình sơ ý.
Người câm kia nhìn thấy Khương Ngưng muốn rời đi, vội vàng giơ tay ra hiệu, ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Khương Ngưng nhìn mà không hiểu, cũng chẳng muốn mất thời gian đoán ý của nàng ta. Nàng chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong việc này trước khi có ai đó phát hiện, để tránh rắc rối về sau.
Thấy Khương Ngưng không hiểu mình, người câm càng thêm nôn nóng, sợ nàng bỏ đi, bèn liều lĩnh túm lấy tay áo của nàng.
“Ngươi làm gì?” Khương Ngưng hơi mất kiên nhẫn, định gạt tay nàng ra. Nhưng khi nhìn thấy dấu tay đỏ hằn trên mặt và đôi mắt khóc sưng của người phụ nữ, lại nhớ nàng đang mang thai, Khương Ngưng cố gắng ép mình kiên nhẫn thêm chút nữa.
Dù nàng không có lòng thương cảm, nhưng cũng không nhẫn tâm ức hiếp kẻ yếu đuối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro