[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 33
2024-11-24 14:08:17
Liễu Minh An lập tức đỏ bừng mặt, giống như một con tôm vừa được luộc chín. Chàng không dám nhìn thẳng Khương Ngưng, cúi đầu chăm chú nhìn sàn nhà, ấp úng nói: “Khương… Khương Ngưng, như… như vậy không ổn… nam… nam nữ… thụ thụ bất thân…”
Những chữ cuối cùng nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu, nếu Khương Ngưng không đứng gần, e là đã không nghe rõ.
Khương Ngưng nhìn vẻ mặt lúng túng, bối rối đến mức muốn chui xuống đất của Liễu Minh An, bỗng khẽ “A” một tiếng đầy ẩn ý.
Liễu Minh An nghe thấy, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp nụ cười thoáng hiện trên môi Khương Ngưng. Nàng cười như không cười, chậm rãi nói: “Ta đâu có muốn thân mật gì với ngươi, chỉ là cùng ngủ trên một cái giường thôi. Ta bảo đảm sẽ không chạm đến ngươi, được không?”
Từ lúc Liễu Minh An gặp Khương Ngưng đến nay, gương mặt nàng luôn lạnh nhạt, hờ hững, như thể muốn đẩy người ta ra xa vạn dặm. Đây là lần đầu tiên chàng thấy nàng có biểu cảm khác. Khương Ngưng vốn có dung mạo thanh tú, khí chất thoát tục, giờ đây khóe môi hơi nhếch lên, thần sắc như cười như không, trông nàng chẳng khác nào một yêu tinh tu luyện thành người, đến thế gian để trêu chọc lòng người.
Nhìn nàng như vậy, mặt Liễu Minh An càng nóng bừng, vội vã quay đi chỗ khác: “Khương, Khương Ngưng, không… không được, như thế sẽ tổn hại thanh danh của ngươi…”
Khương Ngưng chỉ nhướng mày, hỏi lại: “Ta còn chẳng biết mình là ai, ngươi nghĩ ta quan tâm thanh danh làm gì?”
Liễu Minh An kiên quyết: “Không được. Nữ tử coi trọng danh tiết, ta không thể để ngươi chịu tổn thương vì ta.”
“Nơi này chỉ có hai chúng ta, ngươi không nói, ta không nói, ai sẽ biết?” Khương Ngưng bình thản đáp.
Liễu Minh An lắc đầu, giọng nói đầy chính trực: “Không được, quân tử phải cẩn trọng, không được khinh suất ngay cả khi ở nơi tối tăm. Đó là điều mà người quân tử luôn ghi nhớ…”
Khương Ngưng: “…”
Nàng biết người đọc sách thời cổ đại rất coi trọng mấy cái “khí khái văn nhân” và “tấm lòng quân tử”, phần lớn đều cổ hủ và cứng nhắc. Nhưng không ngờ Liễu Minh An lại cố chấp đến mức này.
“Thật là phiền phức!” Kiên nhẫn của Khương Ngưng cạn kiệt, nàng quả nhiên không thích hợp cùng người giảng đạo lý.
Liễu Minh An đang mải suy nghĩ cách để khuyên nhủ nàng, thì đột nhiên một bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh đưa tới trước mặt. Chưa kịp hiểu chuyện gì, cái tay ấy đã túm lấy cổ áo chàng, kéo mạnh một cái, khiến Liễu Minh An mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống giường.
Chàng vừa định ngồi dậy, thì Khương Ngưng đã đưa tay ấn chặt vai chàng xuống. Nàng nghiêng người tới gần, khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa thước. Liễu Minh An thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài của nàng.
“Ngủ đi, nếu không ta sẽ cho ngươi một trận.”
Nghe giọng nói lạnh lùng của Khương Ngưng, cùng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của nàng, Liễu Minh An biết nàng không hề nói đùa.
Cuối cùng, tim đập như trống trận, Liễu Minh An đành nằm lại trên giường, cùng Khương Ngưng chia sẻ một chỗ ngủ. Cả người chàng cứng ngắc như đá, không dám cử động, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Khương Ngưng nằm ở phía ngoài, hai người tuy chung một giường, nhưng giữa họ có một khoảng cách rộng bằng nửa chiếc giường. Thậm chí, đến vạt áo của hai người cũng không hề chạm nhau.
Liễu Minh An nằm sát mép giường, mắt mở trừng trong bóng tối, thân thể căng cứng, đầu óc quay cuồng với muôn vàn suy nghĩ, mà chẳng chút buồn ngủ nào.
Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm bỗng vang lên giọng nói trầm lắng của Khương Ngưng: “Nếu không ngủ được, cứ nói, ta có thể giúp ngươi.”
Liễu Minh An vừa định hỏi “giúp” là giúp thế nào, thì đã nghe Khương Ngưng điềm nhiên đáp: “Ta có thể đánh cho ngươi ngất đi.”
Liễu Minh An căng thẳng đến nuốt khan, tiếng nuốt nước miếng vang rõ trong không gian yên tĩnh.
“A…” Khương Ngưng khẽ cười, âm thanh nhẹ bẫng, như chọc đúng tâm tư chàng. Trong đầu Liễu Minh An lại hiện lên hình ảnh nàng cong khóe môi vừa nãy, và rồi giọng nàng vang lên, nửa như trêu chọc: “Thật chẳng có chí khí. Ta có ăn thịt ngươi được chắc?”
Những chữ cuối cùng nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu, nếu Khương Ngưng không đứng gần, e là đã không nghe rõ.
Khương Ngưng nhìn vẻ mặt lúng túng, bối rối đến mức muốn chui xuống đất của Liễu Minh An, bỗng khẽ “A” một tiếng đầy ẩn ý.
Liễu Minh An nghe thấy, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp nụ cười thoáng hiện trên môi Khương Ngưng. Nàng cười như không cười, chậm rãi nói: “Ta đâu có muốn thân mật gì với ngươi, chỉ là cùng ngủ trên một cái giường thôi. Ta bảo đảm sẽ không chạm đến ngươi, được không?”
Từ lúc Liễu Minh An gặp Khương Ngưng đến nay, gương mặt nàng luôn lạnh nhạt, hờ hững, như thể muốn đẩy người ta ra xa vạn dặm. Đây là lần đầu tiên chàng thấy nàng có biểu cảm khác. Khương Ngưng vốn có dung mạo thanh tú, khí chất thoát tục, giờ đây khóe môi hơi nhếch lên, thần sắc như cười như không, trông nàng chẳng khác nào một yêu tinh tu luyện thành người, đến thế gian để trêu chọc lòng người.
Nhìn nàng như vậy, mặt Liễu Minh An càng nóng bừng, vội vã quay đi chỗ khác: “Khương, Khương Ngưng, không… không được, như thế sẽ tổn hại thanh danh của ngươi…”
Khương Ngưng chỉ nhướng mày, hỏi lại: “Ta còn chẳng biết mình là ai, ngươi nghĩ ta quan tâm thanh danh làm gì?”
Liễu Minh An kiên quyết: “Không được. Nữ tử coi trọng danh tiết, ta không thể để ngươi chịu tổn thương vì ta.”
“Nơi này chỉ có hai chúng ta, ngươi không nói, ta không nói, ai sẽ biết?” Khương Ngưng bình thản đáp.
Liễu Minh An lắc đầu, giọng nói đầy chính trực: “Không được, quân tử phải cẩn trọng, không được khinh suất ngay cả khi ở nơi tối tăm. Đó là điều mà người quân tử luôn ghi nhớ…”
Khương Ngưng: “…”
Nàng biết người đọc sách thời cổ đại rất coi trọng mấy cái “khí khái văn nhân” và “tấm lòng quân tử”, phần lớn đều cổ hủ và cứng nhắc. Nhưng không ngờ Liễu Minh An lại cố chấp đến mức này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật là phiền phức!” Kiên nhẫn của Khương Ngưng cạn kiệt, nàng quả nhiên không thích hợp cùng người giảng đạo lý.
Liễu Minh An đang mải suy nghĩ cách để khuyên nhủ nàng, thì đột nhiên một bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh đưa tới trước mặt. Chưa kịp hiểu chuyện gì, cái tay ấy đã túm lấy cổ áo chàng, kéo mạnh một cái, khiến Liễu Minh An mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống giường.
Chàng vừa định ngồi dậy, thì Khương Ngưng đã đưa tay ấn chặt vai chàng xuống. Nàng nghiêng người tới gần, khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa thước. Liễu Minh An thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài của nàng.
“Ngủ đi, nếu không ta sẽ cho ngươi một trận.”
Nghe giọng nói lạnh lùng của Khương Ngưng, cùng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của nàng, Liễu Minh An biết nàng không hề nói đùa.
Cuối cùng, tim đập như trống trận, Liễu Minh An đành nằm lại trên giường, cùng Khương Ngưng chia sẻ một chỗ ngủ. Cả người chàng cứng ngắc như đá, không dám cử động, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Khương Ngưng nằm ở phía ngoài, hai người tuy chung một giường, nhưng giữa họ có một khoảng cách rộng bằng nửa chiếc giường. Thậm chí, đến vạt áo của hai người cũng không hề chạm nhau.
Liễu Minh An nằm sát mép giường, mắt mở trừng trong bóng tối, thân thể căng cứng, đầu óc quay cuồng với muôn vàn suy nghĩ, mà chẳng chút buồn ngủ nào.
Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm bỗng vang lên giọng nói trầm lắng của Khương Ngưng: “Nếu không ngủ được, cứ nói, ta có thể giúp ngươi.”
Liễu Minh An vừa định hỏi “giúp” là giúp thế nào, thì đã nghe Khương Ngưng điềm nhiên đáp: “Ta có thể đánh cho ngươi ngất đi.”
Liễu Minh An căng thẳng đến nuốt khan, tiếng nuốt nước miếng vang rõ trong không gian yên tĩnh.
“A…” Khương Ngưng khẽ cười, âm thanh nhẹ bẫng, như chọc đúng tâm tư chàng. Trong đầu Liễu Minh An lại hiện lên hình ảnh nàng cong khóe môi vừa nãy, và rồi giọng nàng vang lên, nửa như trêu chọc: “Thật chẳng có chí khí. Ta có ăn thịt ngươi được chắc?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro