[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 9
2024-11-05 14:56:16
Hà Y Y vui vẻ cười khúc khích: “Minh An ca đúng là người như vậy, thích làm điều tốt, lại còn tốt bụng.” Nhưng ngay sau đó, nàng nhíu mày, lo lắng hỏi: “Tam thúc bà, nhưng bọn họ trai đơn gái chiếc sớm hôm bên nhau, ngươi nói có khi nào lâu ngày sinh tình không?”
“Ta thấy chắc là không đâu,” tam thúc bà nhớ tới đôi mắt lạnh như băng của Khương Ngưng, bèn nói với Hà Y Y: “Nha đầu ấy lạnh như tảng băng, lại bị hủy dung, ngươi chính là hoa khôi của thôn Hà Hoa ta, Minh An không phải ngốc tử, cứ yên tâm đi.”
Hà Y Y thẹn thùng cúi đầu cười lén, rồi lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Chỉ là… mẹ ta…”
Tam thúc bà chưa đợi nàng nói xong đã ngắt lời: “Ôi dào, hiện giờ mẹ ngươi coi thường Minh An vì hắn mồ côi cha mẹ, nhà lại nghèo. Nhưng ta thấy Minh An là đứa có phúc khí, nhất định sẽ thi đậu tú tài, rồi còn đỗ cử nhân nữa. Đến lúc đó các ngươi môn đăng hộ đối, mẹ ngươi há lại không đồng ý sao?”
Vừa nói chuyện, hai người đã tới trước cổng nhà tam thúc bà. Tam thúc bà bảo Hà Y Y yên tâm, vui vẻ tiễn nàng rồi trở vào nhà.
Đến buổi chiều, quả nhiên Liễu Minh An lại dẫn đến một người đàn ông râu dê chừng hơn năm mươi tuổi đến bên giường Khương Ngưng. Người này là Tôn đại phu, sau khi bắt mạch cho nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng hồi lâu, rồi vén chăn lên, kéo ống tay áo và ống quần của nàng xem kỹ những vết thương, cuối cùng lại thở dài một tiếng thật sâu.
“Tôn thúc, sao vậy?” Liễu Minh An lo lắng hỏi.
Tôn đại phu thở dài, rồi chậm rãi nói: “Mặt nàng bị hủy bởi vết sắt nung, da thịt bong tróc, dù có chữa trị thế nào cũng sẽ để lại hai vết sẹo lớn. Còn tay chân nàng, bị người ta đánh gãy một cách tàn nhẫn, dù có nối lại cũng không thể trở về như cũ. Sau này tay nàng không thể nâng vật nặng, còn chân thì sẽ bị thọt.”
Nghe đến đây, Liễu Minh An không giấu nổi sự xót xa, ánh mắt nhìn về phía Khương Ngưng đầy thương cảm. Nhưng hắn chợt nhận ra đôi mắt nàng vẫn bình thản, không một gợn sóng, trên mặt cũng chẳng có biểu lộ gì, như thể tất cả những lời vừa nghe không hề liên quan đến mình.
Từng lời Tôn đại phu nói, Khương Ngưng đều nghe rõ ràng. Nhưng với nàng, kết quả này đã là tốt lắm rồi. Đời trước nàng sống trong máu tanh chém giết, chết chẳng toàn thây, nay có thể sống lại một đời, nàng chỉ mong được bình an tự tại, qua ngày từng chút một.
“Tôn thúc, phiền ngươi tận lực chữa trị cho nàng,” Khương Ngưng nghe tiếng Liễu Minh An nói.
Tôn đại phu vuốt chòm râu, gật đầu đồng ý.
Một canh giờ sau, tay chân Khương Ngưng đều được nẹp gỗ cố định, băng bó cẩn thận tựa như xác ướp, trên mặt cũng bôi thuốc mỡ. Tuy nhìn chẳng khác nào bùn đen loang lổ, nhưng thuốc mát lạnh thấm vào da, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khương Ngưng nhìn thấy Liễu Minh An từ ngăn tủ lấy ra một thỏi bạc nhỏ đưa cho Tôn đại phu. Tôn đại phu để lại mấy gói thuốc, dặn dò tỉ mỉ cách sắc thuốc và cách chăm sóc người bệnh, rồi nói mười ngày sau sẽ quay lại xem tình hình, sau đó mang hòm thuốc rời đi.
Liễu Minh An tiễn ông ra cửa, cung kính nói, “Tôn thúc đi thong thả.”
Trở vào phòng, Liễu Minh An cầm một gói thuốc rồi đi vào bếp. Khương Ngưng nghe thấy tiếng lửa nhóm, sau nửa canh giờ, hắn bưng ra một bát thuốc đen kịt, mùi đắng chua xông tới tận nơi khiến nàng chỉ muốn nín thở.
“Khương Ngưng cô nương, Tôn thúc nói bát thuốc này sẽ giúp vết thương của ngươi mau lành hơn, nên uống khi còn nóng,” Liễu Minh An nói, múc một muỗng, thổi cho nguội rồi đưa đến bên môi nàng.
Khương Ngưng nghe mùi đắng nồng bốc lên, theo phản xạ nín thở, tự nhủ “Thuốc đắng dã tật,” “Tình thế ép buộc,” “Đây là cổ đại, không có cách nào khác.” Nghĩ vậy, nàng nghiến răng, há miệng nuốt xuống muỗng thuốc đầu tiên.
Ngay lập tức, vị đắng lan khắp đầu lưỡi, khiến nàng không thể nhịn được mà cau mày nhíu chặt, trong mắt ứa nước.
“Ta thấy chắc là không đâu,” tam thúc bà nhớ tới đôi mắt lạnh như băng của Khương Ngưng, bèn nói với Hà Y Y: “Nha đầu ấy lạnh như tảng băng, lại bị hủy dung, ngươi chính là hoa khôi của thôn Hà Hoa ta, Minh An không phải ngốc tử, cứ yên tâm đi.”
Hà Y Y thẹn thùng cúi đầu cười lén, rồi lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Chỉ là… mẹ ta…”
Tam thúc bà chưa đợi nàng nói xong đã ngắt lời: “Ôi dào, hiện giờ mẹ ngươi coi thường Minh An vì hắn mồ côi cha mẹ, nhà lại nghèo. Nhưng ta thấy Minh An là đứa có phúc khí, nhất định sẽ thi đậu tú tài, rồi còn đỗ cử nhân nữa. Đến lúc đó các ngươi môn đăng hộ đối, mẹ ngươi há lại không đồng ý sao?”
Vừa nói chuyện, hai người đã tới trước cổng nhà tam thúc bà. Tam thúc bà bảo Hà Y Y yên tâm, vui vẻ tiễn nàng rồi trở vào nhà.
Đến buổi chiều, quả nhiên Liễu Minh An lại dẫn đến một người đàn ông râu dê chừng hơn năm mươi tuổi đến bên giường Khương Ngưng. Người này là Tôn đại phu, sau khi bắt mạch cho nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng hồi lâu, rồi vén chăn lên, kéo ống tay áo và ống quần của nàng xem kỹ những vết thương, cuối cùng lại thở dài một tiếng thật sâu.
“Tôn thúc, sao vậy?” Liễu Minh An lo lắng hỏi.
Tôn đại phu thở dài, rồi chậm rãi nói: “Mặt nàng bị hủy bởi vết sắt nung, da thịt bong tróc, dù có chữa trị thế nào cũng sẽ để lại hai vết sẹo lớn. Còn tay chân nàng, bị người ta đánh gãy một cách tàn nhẫn, dù có nối lại cũng không thể trở về như cũ. Sau này tay nàng không thể nâng vật nặng, còn chân thì sẽ bị thọt.”
Nghe đến đây, Liễu Minh An không giấu nổi sự xót xa, ánh mắt nhìn về phía Khương Ngưng đầy thương cảm. Nhưng hắn chợt nhận ra đôi mắt nàng vẫn bình thản, không một gợn sóng, trên mặt cũng chẳng có biểu lộ gì, như thể tất cả những lời vừa nghe không hề liên quan đến mình.
Từng lời Tôn đại phu nói, Khương Ngưng đều nghe rõ ràng. Nhưng với nàng, kết quả này đã là tốt lắm rồi. Đời trước nàng sống trong máu tanh chém giết, chết chẳng toàn thây, nay có thể sống lại một đời, nàng chỉ mong được bình an tự tại, qua ngày từng chút một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôn thúc, phiền ngươi tận lực chữa trị cho nàng,” Khương Ngưng nghe tiếng Liễu Minh An nói.
Tôn đại phu vuốt chòm râu, gật đầu đồng ý.
Một canh giờ sau, tay chân Khương Ngưng đều được nẹp gỗ cố định, băng bó cẩn thận tựa như xác ướp, trên mặt cũng bôi thuốc mỡ. Tuy nhìn chẳng khác nào bùn đen loang lổ, nhưng thuốc mát lạnh thấm vào da, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khương Ngưng nhìn thấy Liễu Minh An từ ngăn tủ lấy ra một thỏi bạc nhỏ đưa cho Tôn đại phu. Tôn đại phu để lại mấy gói thuốc, dặn dò tỉ mỉ cách sắc thuốc và cách chăm sóc người bệnh, rồi nói mười ngày sau sẽ quay lại xem tình hình, sau đó mang hòm thuốc rời đi.
Liễu Minh An tiễn ông ra cửa, cung kính nói, “Tôn thúc đi thong thả.”
Trở vào phòng, Liễu Minh An cầm một gói thuốc rồi đi vào bếp. Khương Ngưng nghe thấy tiếng lửa nhóm, sau nửa canh giờ, hắn bưng ra một bát thuốc đen kịt, mùi đắng chua xông tới tận nơi khiến nàng chỉ muốn nín thở.
“Khương Ngưng cô nương, Tôn thúc nói bát thuốc này sẽ giúp vết thương của ngươi mau lành hơn, nên uống khi còn nóng,” Liễu Minh An nói, múc một muỗng, thổi cho nguội rồi đưa đến bên môi nàng.
Khương Ngưng nghe mùi đắng nồng bốc lên, theo phản xạ nín thở, tự nhủ “Thuốc đắng dã tật,” “Tình thế ép buộc,” “Đây là cổ đại, không có cách nào khác.” Nghĩ vậy, nàng nghiến răng, há miệng nuốt xuống muỗng thuốc đầu tiên.
Ngay lập tức, vị đắng lan khắp đầu lưỡi, khiến nàng không thể nhịn được mà cau mày nhíu chặt, trong mắt ứa nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro