[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 11
2024-12-19 00:22:41
Tuy rằng Từ Tú Dung trông ôn nhu vô hại, nhưng Tần Ngự không gọi nàng một tiếng “mẫu thân”, nàng cũng không hề mở miệng gọi Cố Ninh Thư là con dâu.
Từ Tú Dung nhận trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống. Từ ma ma phía sau lấy ra một chiếc hộp tinh xảo: “Đây là Tống Tử Quan Âm do đại sư chùa Triều Thánh khai quang, nghe nói rất linh nghiệm. Tặng ngươi là để cầu mong sớm ngày vì Tần gia khai chi tán diệp. Đúng rồi, Trường Phong, ta nhớ không lầm thì một tháng trước ngươi cũng đã đến chùa Triều Thánh. Có lẽ cũng nghe được vài lời dạy bảo của các cao tăng.”
Tần Ngự khẽ siết tay, sắc mặt vẫn bình thản, cất giọng: “Vương phi nói đúng, tâm thành thì tất linh nghiệm. Thêm vào phúc của cao tăng cầu nguyện, nhất định mọi chuyện sẽ như ý.”
Tần Vương nâng chén trà uống một ngụm, hài lòng gật đầu: “Hiện giờ ngươi đã thành gia lập thất, mẫu thân ngươi ở dưới suối vàng cũng có thể yên lòng rồi.”
Từ Tú Dung thở dài, ánh mắt thoáng buồn: “Đúng vậy, tỷ tỷ cũng có thể yên nghỉ rồi.”
Tần Ngự đỡ Cố Ninh Thư đứng dậy, khom người hành lễ: “Phụ vương, hài nhi xin cáo lui trước.”
“Ừ, đi đi.”
Ra khỏi Hồi Nhạn Đường, Tần Ngự vẫn không buông tay Cố Ninh Thư. Hắn trầm giọng dặn dò: “Sau này nếu Vương phi gọi ngươi qua, cứ từ chối thẳng. Người như nàng không có tư cách bước vào Tê Nhàn Đường.”
“Ta nghe Thế tử.” Cố Ninh Thư đáp lời. Từ Tú Dung bề ngoài nhìn như ăn chay niệm Phật, an phận thủ thường, nhưng những lời bà ta nói hôm nay đều ẩn ý sâu xa. Trước kia, nguyên chủ đến chùa Triều Thánh cầu phúc thì bị người bôi nhọ danh dự, còn Tần Ngự cũng từng bị mẹ kế thiết kế hãm hại. Vậy mà hôm nay bà ta còn dám nhắc đến, chẳng phải ỷ vào sự sủng ái của Tần Vương hay sao?
“Ba ngày này ta được nghỉ, ngươi có muốn đi đâu không?” Tần Ngự nhẹ nhàng đỡ nàng, hỏi.
“Chờ ta nghĩ ra sẽ nói với Thế tử. À, còn Tống Tử Quan Âm mà Vương phi thưởng, để đâu bây giờ?” Cố Ninh Thư vừa hỏi vừa âm thầm tính toán. Để trong nhà kho thì sợ làm bẩn đồ đạc khác.
Tần Ngự khẽ nhíu mày, như định vứt đi.
Cố Ninh Thư cười nhạt: “Ta sẽ nhờ người tạc một bức tượng giống hệt, đặt trên đầu giường. Đợi ngày sau có tin vui, ta tự mình mang đến chùa tạ ơn cũng không muộn.” Nàng đã sớm tính toán dùng bức tượng kia cho một số thí nghiệm nho nhỏ của mình.
Tần Ngự nghĩ đến sắc mặt của Từ Tú Dung khi nghe tin này, trong lòng thoáng vui vẻ: “Ngươi quyết định vậy cũng tốt. Hiện tại chi tiêu trong Tê Nhàn Đường đã chuyển từ công quỹ sang tư quỹ. Sổ sách đều ở chỗ Hàn ma ma, nếu rảnh ngươi có thể xem qua một chút.”
Cố Ninh Thư lắc đầu, giọng bình thản: “Ta hiện giờ không có tinh lực xem sổ sách, vẫn phải nhờ Hàn ma ma giúp đỡ nhiều hơn.”
Tần Ngự thầm thở dài. Không muốn xem sổ sách, chẳng lẽ là không muốn quản gia sao? “Bây giờ còn sớm, không bằng đi xem tư khố một chút?”
Thư phòng rộng lớn, hai bên là kệ sách gỗ tử đàn dựa sát tường, chứa đầy các loại sách quý. Phần lớn là tư liệu lịch sử và binh thư, một phần nhỏ là dã sử, chí quái. Tần Ngự nhìn quanh rồi nói: “Ở bên này, chỗ này đa phần là dã sử và sách thú vị mà ta sưu tầm. Ta còn giữ một số bản đơn lẻ, cũng khá thú vị, vừa vặn để ngươi xem qua.”
“Ta muốn xem thử dã sử, có ghi chép nào về các vị hoàng đế tiền triều truy tìm đắc đạo thăng tiên hay không?” Cố Ninh Thư đáp, ánh mắt lộ vẻ hứng thú. Nàng muốn tìm xem liệu trong dã sử có nhắc đến luyện đan thuật gì không.
Tần Ngự thoáng sửng sốt. Nàng muốn tìm những thứ như vậy để làm gì? Có khi nào lại bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện viển vông? Nghĩ đến mấy vị hoàng đế tiền triều hoang đường ngu ngốc, ông nào cũng muốn trường sinh bất tử nhưng cuối cùng chỉ làm hại giang sơn xã tắc, hắn lắc đầu nói: “Thật hiếm khi có người thích xem những thứ ấy. Tuy không có tài liệu gì thực tế, nhưng ta có nghe qua một số giai thoại dân gian, như là ‘biến cát thành vàng’, ngươi muốn xem thử không?”
Từ Tú Dung nhận trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống. Từ ma ma phía sau lấy ra một chiếc hộp tinh xảo: “Đây là Tống Tử Quan Âm do đại sư chùa Triều Thánh khai quang, nghe nói rất linh nghiệm. Tặng ngươi là để cầu mong sớm ngày vì Tần gia khai chi tán diệp. Đúng rồi, Trường Phong, ta nhớ không lầm thì một tháng trước ngươi cũng đã đến chùa Triều Thánh. Có lẽ cũng nghe được vài lời dạy bảo của các cao tăng.”
Tần Ngự khẽ siết tay, sắc mặt vẫn bình thản, cất giọng: “Vương phi nói đúng, tâm thành thì tất linh nghiệm. Thêm vào phúc của cao tăng cầu nguyện, nhất định mọi chuyện sẽ như ý.”
Tần Vương nâng chén trà uống một ngụm, hài lòng gật đầu: “Hiện giờ ngươi đã thành gia lập thất, mẫu thân ngươi ở dưới suối vàng cũng có thể yên lòng rồi.”
Từ Tú Dung thở dài, ánh mắt thoáng buồn: “Đúng vậy, tỷ tỷ cũng có thể yên nghỉ rồi.”
Tần Ngự đỡ Cố Ninh Thư đứng dậy, khom người hành lễ: “Phụ vương, hài nhi xin cáo lui trước.”
“Ừ, đi đi.”
Ra khỏi Hồi Nhạn Đường, Tần Ngự vẫn không buông tay Cố Ninh Thư. Hắn trầm giọng dặn dò: “Sau này nếu Vương phi gọi ngươi qua, cứ từ chối thẳng. Người như nàng không có tư cách bước vào Tê Nhàn Đường.”
“Ta nghe Thế tử.” Cố Ninh Thư đáp lời. Từ Tú Dung bề ngoài nhìn như ăn chay niệm Phật, an phận thủ thường, nhưng những lời bà ta nói hôm nay đều ẩn ý sâu xa. Trước kia, nguyên chủ đến chùa Triều Thánh cầu phúc thì bị người bôi nhọ danh dự, còn Tần Ngự cũng từng bị mẹ kế thiết kế hãm hại. Vậy mà hôm nay bà ta còn dám nhắc đến, chẳng phải ỷ vào sự sủng ái của Tần Vương hay sao?
“Ba ngày này ta được nghỉ, ngươi có muốn đi đâu không?” Tần Ngự nhẹ nhàng đỡ nàng, hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chờ ta nghĩ ra sẽ nói với Thế tử. À, còn Tống Tử Quan Âm mà Vương phi thưởng, để đâu bây giờ?” Cố Ninh Thư vừa hỏi vừa âm thầm tính toán. Để trong nhà kho thì sợ làm bẩn đồ đạc khác.
Tần Ngự khẽ nhíu mày, như định vứt đi.
Cố Ninh Thư cười nhạt: “Ta sẽ nhờ người tạc một bức tượng giống hệt, đặt trên đầu giường. Đợi ngày sau có tin vui, ta tự mình mang đến chùa tạ ơn cũng không muộn.” Nàng đã sớm tính toán dùng bức tượng kia cho một số thí nghiệm nho nhỏ của mình.
Tần Ngự nghĩ đến sắc mặt của Từ Tú Dung khi nghe tin này, trong lòng thoáng vui vẻ: “Ngươi quyết định vậy cũng tốt. Hiện tại chi tiêu trong Tê Nhàn Đường đã chuyển từ công quỹ sang tư quỹ. Sổ sách đều ở chỗ Hàn ma ma, nếu rảnh ngươi có thể xem qua một chút.”
Cố Ninh Thư lắc đầu, giọng bình thản: “Ta hiện giờ không có tinh lực xem sổ sách, vẫn phải nhờ Hàn ma ma giúp đỡ nhiều hơn.”
Tần Ngự thầm thở dài. Không muốn xem sổ sách, chẳng lẽ là không muốn quản gia sao? “Bây giờ còn sớm, không bằng đi xem tư khố một chút?”
Thư phòng rộng lớn, hai bên là kệ sách gỗ tử đàn dựa sát tường, chứa đầy các loại sách quý. Phần lớn là tư liệu lịch sử và binh thư, một phần nhỏ là dã sử, chí quái. Tần Ngự nhìn quanh rồi nói: “Ở bên này, chỗ này đa phần là dã sử và sách thú vị mà ta sưu tầm. Ta còn giữ một số bản đơn lẻ, cũng khá thú vị, vừa vặn để ngươi xem qua.”
“Ta muốn xem thử dã sử, có ghi chép nào về các vị hoàng đế tiền triều truy tìm đắc đạo thăng tiên hay không?” Cố Ninh Thư đáp, ánh mắt lộ vẻ hứng thú. Nàng muốn tìm xem liệu trong dã sử có nhắc đến luyện đan thuật gì không.
Tần Ngự thoáng sửng sốt. Nàng muốn tìm những thứ như vậy để làm gì? Có khi nào lại bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện viển vông? Nghĩ đến mấy vị hoàng đế tiền triều hoang đường ngu ngốc, ông nào cũng muốn trường sinh bất tử nhưng cuối cùng chỉ làm hại giang sơn xã tắc, hắn lắc đầu nói: “Thật hiếm khi có người thích xem những thứ ấy. Tuy không có tài liệu gì thực tế, nhưng ta có nghe qua một số giai thoại dân gian, như là ‘biến cát thành vàng’, ngươi muốn xem thử không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro