[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 1
2024-12-19 00:22:41
“Các ngươi tưởng có thể ép chết Thư Nhi sao!” Ngụy Tuân Phân ôm chặt Cố Ninh Thư, giọng khàn đặc vì gào khóc, “Đứa nhỏ này, nếu Cố gia không nuôi, ta Ngụy gia cũng nuôi!”
“Ngươi còn dám nhắc đến Ngụy gia? Ngụy Tuân Phân, ngươi đừng quên mình đã gả vào Cố gia! Suốt ngày Ngụy gia này, Ngụy gia nọ, còn ra thể thống gì nữa?” Cố Tiêu nghiêm mặt quát lớn, “Sính lễ của Tần vương thế tử đã nhận, ngươi có từng nghĩ đến chuyện này mà ồn ào lên, nếu để thế tử biết được, phủ Thừa tướng chúng ta còn mặt mũi nào đối diện với thế nhân đây?”
Cố lão phu nhân yên tĩnh ngồi ở ghế trên, cả người bận bộ cẩm phục màu đỏ tía thêu hoa chìm tinh xảo, một mái tóc bạc được búi gọn lại, cài chiếc trâm vàng hình phượng được chạm rỗng tinh xảo, trán buộc một dải nạm đá ngọc lục bảo. Bà nhắm hờ mắt, tay lần chuỗi hạt Phật, giọng điềm đạm nhưng đầy uy nghiêm: “Trước tiên, đưa Nhị cô nương về từ đường ở quê quán đi.”
“Ai dám động đến Thư Nhi của ta!” Ngụy Tuân Phân gào lên như con sói mẹ, giữ chặt lấy con gái trong lòng. Cố Ninh Thư bị tiếng động lớn làm cho tỉnh lại, đôi mắt mờ mịt lướt qua một đám người vây quanh mình. Nàng khẽ rên một tiếng: “Ưm…”
“Thư Nhi, con tỉnh rồi! Yên tâm, nương sẽ đưa con về Ngụy gia, tuyệt đối không để ai đụng đến dù chỉ một sợi tóc của con!” Ngụy Tuân Phân ánh mắt đầy vui mừng, vội vàng quay đầu lại hối thúc: “Điểm Thúy, mau đi gọi đại phu!”
“Ta xem ai dám!” Cố Tiêu hừ lạnh, sắc mặt tràn đầy căm giận, “Còn nhỏ tuổi mà đã làm ra cái chuyện chưa cưới đã hoài thai, khiến Cố gia ta mất hết thể diện! Đưa nó về Vân An từ đường trước, một thời gian nữa ta sẽ tự mình đi gặp Tần vương thế tử tạ tội, nói là nó nhiễm trọng bệnh!”
Cố Ninh Thư cố gắng ngồi dậy, đưa tay lên đầu, chạm vào một mảng máu tươi. Trong lòng nàng đột nhiên hiểu rõ, đây là đâu, và nàng đang ở tình huống gì. Rõ ràng là lúc làm thí nghiệm gặp phải bế tắc, nàng bèn đi đọc một bộ truyện ở Tấn Giang.
Nữ chính Từ An Nhiên ở kiếp trước một lòng muốn gả cho Tần vương thế tử Tần Diệu Ninh, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có bạch nguyệt quang, không hề đoái hoài đến nàng. Sau khi trọng sinh, Từ An Nhiên dứt khoát quay đầu gả cho Tần Diệu Ninh phụ thân – Tần vương Tần Ngự, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, lấy một tiểu kiều thê mười mấy tuổi.
Nghe đồn Tần vương từng đến cầu thú một người nhiều lần chỉ vì trách nhiệm. Người đó chính là nguyên phối – Cố Ninh Thư, cũng là nàng hiện tại. Năm đó, Tần Ngự bị hãm hại nên mới vô tình cùng Cố Ninh Thư xảy ra quan hệ, sinh ra Tần Diệu Ninh. Sau đó, Cố Ninh Thư khó sinh mà mất, Tần Ngự đối với nàng chỉ có trách nhiệm và áy náy chứ chẳng hề có tình cảm gì.
Hiện tại, nàng xuyên vào đúng vai của nguyên phối đã sớm chết kia. Nhưng lúc này, Tần Ngự còn chưa tới cầu thú, và nữ chính chắc còn đang nằm trong bụng mẹ. Nàng đâu thể để bản thân bị đám người này chôn sống ở từ đường được!
Cố Ninh Thư nhếch môi, ánh mắt sáng lạnh nhìn thẳng vào Cố Tiêu, từng lời dứt khoát:
“Các ngươi nghĩ rằng Tần Ngự vì sao phải cưới ta?”
Cố Tiêu giật mình, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đứa nhỏ là của Tần vương thế tử?”
Cố lão phu nhân cũng mở mắt ra, ánh nhìn trở nên sắc bén. Nếu đứa bé này thật sự là của Tần vương thế tử, vậy chuyện thế tử nhiều lần đến cầu thú cũng đã có lời giải. “Trước tiên, mời đại phu tới xem vết thương trên trán Nhị cô nương. Con gái mà để lại sẹo thì không tốt.”
“Lão phu nhân, không thể chỉ dựa vào lời của Nhị cô nương mà đem chuyện này đổ lên đầu Thế tử gia được,” Lâm di nương che miệng cười giả lả, giọng đầy châm chọc, “Vạn nhất không phải thì sao? Tướng phủ chúng ta làm sao gánh nổi trách nhiệm này?”
“Kia thì trực tiếp đưa ta về Vân An đi! Không, cứ làm lễ đoạn phát, cho ta vào am ni cô, thanh đăng cổ Phật kết liễu đoạn đời này! Thân thể ta đã bị vấy bẩn, không còn gì để lưu luyến nữa… Nếu không phải vì mẫu thân, ta đã chết tám trăm lần rồi!” Cố Ninh Thư cố gắng đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tuyệt, “Đại phu đâu? Mau cho ta một chén thuốc phá thai, ta không muốn giữ lại nghiệt chủng này!”
“Ngươi còn dám nhắc đến Ngụy gia? Ngụy Tuân Phân, ngươi đừng quên mình đã gả vào Cố gia! Suốt ngày Ngụy gia này, Ngụy gia nọ, còn ra thể thống gì nữa?” Cố Tiêu nghiêm mặt quát lớn, “Sính lễ của Tần vương thế tử đã nhận, ngươi có từng nghĩ đến chuyện này mà ồn ào lên, nếu để thế tử biết được, phủ Thừa tướng chúng ta còn mặt mũi nào đối diện với thế nhân đây?”
Cố lão phu nhân yên tĩnh ngồi ở ghế trên, cả người bận bộ cẩm phục màu đỏ tía thêu hoa chìm tinh xảo, một mái tóc bạc được búi gọn lại, cài chiếc trâm vàng hình phượng được chạm rỗng tinh xảo, trán buộc một dải nạm đá ngọc lục bảo. Bà nhắm hờ mắt, tay lần chuỗi hạt Phật, giọng điềm đạm nhưng đầy uy nghiêm: “Trước tiên, đưa Nhị cô nương về từ đường ở quê quán đi.”
“Ai dám động đến Thư Nhi của ta!” Ngụy Tuân Phân gào lên như con sói mẹ, giữ chặt lấy con gái trong lòng. Cố Ninh Thư bị tiếng động lớn làm cho tỉnh lại, đôi mắt mờ mịt lướt qua một đám người vây quanh mình. Nàng khẽ rên một tiếng: “Ưm…”
“Thư Nhi, con tỉnh rồi! Yên tâm, nương sẽ đưa con về Ngụy gia, tuyệt đối không để ai đụng đến dù chỉ một sợi tóc của con!” Ngụy Tuân Phân ánh mắt đầy vui mừng, vội vàng quay đầu lại hối thúc: “Điểm Thúy, mau đi gọi đại phu!”
“Ta xem ai dám!” Cố Tiêu hừ lạnh, sắc mặt tràn đầy căm giận, “Còn nhỏ tuổi mà đã làm ra cái chuyện chưa cưới đã hoài thai, khiến Cố gia ta mất hết thể diện! Đưa nó về Vân An từ đường trước, một thời gian nữa ta sẽ tự mình đi gặp Tần vương thế tử tạ tội, nói là nó nhiễm trọng bệnh!”
Cố Ninh Thư cố gắng ngồi dậy, đưa tay lên đầu, chạm vào một mảng máu tươi. Trong lòng nàng đột nhiên hiểu rõ, đây là đâu, và nàng đang ở tình huống gì. Rõ ràng là lúc làm thí nghiệm gặp phải bế tắc, nàng bèn đi đọc một bộ truyện ở Tấn Giang.
Nữ chính Từ An Nhiên ở kiếp trước một lòng muốn gả cho Tần vương thế tử Tần Diệu Ninh, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có bạch nguyệt quang, không hề đoái hoài đến nàng. Sau khi trọng sinh, Từ An Nhiên dứt khoát quay đầu gả cho Tần Diệu Ninh phụ thân – Tần vương Tần Ngự, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, lấy một tiểu kiều thê mười mấy tuổi.
Nghe đồn Tần vương từng đến cầu thú một người nhiều lần chỉ vì trách nhiệm. Người đó chính là nguyên phối – Cố Ninh Thư, cũng là nàng hiện tại. Năm đó, Tần Ngự bị hãm hại nên mới vô tình cùng Cố Ninh Thư xảy ra quan hệ, sinh ra Tần Diệu Ninh. Sau đó, Cố Ninh Thư khó sinh mà mất, Tần Ngự đối với nàng chỉ có trách nhiệm và áy náy chứ chẳng hề có tình cảm gì.
Hiện tại, nàng xuyên vào đúng vai của nguyên phối đã sớm chết kia. Nhưng lúc này, Tần Ngự còn chưa tới cầu thú, và nữ chính chắc còn đang nằm trong bụng mẹ. Nàng đâu thể để bản thân bị đám người này chôn sống ở từ đường được!
Cố Ninh Thư nhếch môi, ánh mắt sáng lạnh nhìn thẳng vào Cố Tiêu, từng lời dứt khoát:
“Các ngươi nghĩ rằng Tần Ngự vì sao phải cưới ta?”
Cố Tiêu giật mình, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đứa nhỏ là của Tần vương thế tử?”
Cố lão phu nhân cũng mở mắt ra, ánh nhìn trở nên sắc bén. Nếu đứa bé này thật sự là của Tần vương thế tử, vậy chuyện thế tử nhiều lần đến cầu thú cũng đã có lời giải. “Trước tiên, mời đại phu tới xem vết thương trên trán Nhị cô nương. Con gái mà để lại sẹo thì không tốt.”
“Lão phu nhân, không thể chỉ dựa vào lời của Nhị cô nương mà đem chuyện này đổ lên đầu Thế tử gia được,” Lâm di nương che miệng cười giả lả, giọng đầy châm chọc, “Vạn nhất không phải thì sao? Tướng phủ chúng ta làm sao gánh nổi trách nhiệm này?”
“Kia thì trực tiếp đưa ta về Vân An đi! Không, cứ làm lễ đoạn phát, cho ta vào am ni cô, thanh đăng cổ Phật kết liễu đoạn đời này! Thân thể ta đã bị vấy bẩn, không còn gì để lưu luyến nữa… Nếu không phải vì mẫu thân, ta đã chết tám trăm lần rồi!” Cố Ninh Thư cố gắng đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tuyệt, “Đại phu đâu? Mau cho ta một chén thuốc phá thai, ta không muốn giữ lại nghiệt chủng này!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro