[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 2
2024-12-19 00:22:41
“Thư Nhi…” Ngụy Tuân Phân đỏ hoe đôi mắt, nước mắt như sắp trào ra.
“Đừng hồ ngôn loạn ngữ!” Cố Tiêu thất kinh, vội vàng quát lớn: “Đưa Nhị tiểu thư về phòng, ta lập tức đến gặp Thế tử gia.”
Nói rồi, hắn quay sang hành lễ với Cố lão phu nhân: “Mẫu thân…”
“Đi đi. Hôm nay chuyện này, ai cũng không được phép hé nửa lời. Nếu ta nghe thấy một chút tin đồn nhảm bên ngoài…” Đôi mắt vẩn đục của Cố lão phu nhân quét qua từng người trong phòng, giọng nói nặng như tảng đá, “Kẻ nào cũng không được yên thân.”
---
Cố Ninh Thư được đưa về Thư Ninh hiên, vừa đặt lưng xuống giường đã không nhịn nổi mà rên lên: “Đau quá…”
“Lục đại phu, mau đến xem cho Thư Nhi, vết thương lớn như vậy, máu chảy nhiều đến thế…” Ngụy Tuân Phân cố nén nước mắt, lo lắng giục giã.
Lục đại phu bắt mạch xong, nhẹ nhàng nói: “Vết thương này chỉ cần bôi thuốc sẽ ổn, nhưng hiện tại bị kinh sợ như vậy, rất dễ động thai khí. Ta sẽ kê thêm thuốc an thai.”
Ngụy Tuân Phân tiễn Lục đại phu ra ngoài, thấy ông có vẻ ngập ngừng, liền hỏi: “Lục đại phu, có lời gì cứ nói thẳng.”
“Phu nhân đừng trách lão phu nhiều chuyện, chỉ là… chuyện của Nhị tiểu thư quá mức kỳ quặc. Ngày thường, phủ tướng gia không hề gọi đại phu đến khám bình an mạch, vậy tại sao lại vô tình lộ ra hỉ mạch như thế?”
“Ngươi không nói ta cũng biết.” Ngụy Tuân Phân day trán, vẻ mặt đầy u sầu. “Hiện giờ quan trọng nhất vẫn là Thư Nhi. Đứa nhỏ này là của Tần vương thế tử, nhưng bọn họ lại không biết đang tính toán điều gì. Ta chỉ sợ Thư Nhi làm chuyện dại dột.”
“Phu nhân cứ yên tâm, tại thời điểm này, sẽ không có chuyện gì xảy ra với Nhị tiểu thư.” Lục đại phu an ủi rồi cáo từ.
Ngụy Tuân Phân quay lại, sai bảo nha hoàn bên cạnh: “Điểm Thúy, xem lão gia bao giờ trở về.”
“Phu nhân định làm gì ạ?”
“Lâm di nương dám buông lời cay độc như vậy, ta là chủ mẫu không thể không dạy dỗ một phen.” Ngụy Tuân Phân nói xong lại xoay người vội vã vào phòng.
---
Cố Ninh Thư nằm trên giường, vết thương trên trán đã được bôi thuốc, nhưng vẫn đau buốt đến tận xương tủy. Nghĩ đến tình cảnh của nguyên chủ, lòng nàng không khỏi cười lạnh. Nguyên chủ bị chính người nhà bức bách, suýt chút nữa đã tự tay giết chết hài tử của mình. Cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn, còn để lại cho Tần Ngự một cái danh "đa tình, có trách nhiệm" mà được thế gian tán tụng.
Nàng nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: “Chỉ sợ hơn một tháng nữa, ta đã bị ép đến chết rồi. Nếu không, làm sao mở miệng lớn như vậy?”
“Tê, đau quá…” Cố Ninh Thư đưa tay sờ lên trán.
“Tiểu thư, không thể tùy tiện sờ loạn, nếu để lại sẹo thì biết làm sao đây?” Hứa ma ma vừa bưng thuốc bước vào, nói như trách móc nhưng giọng đầy lo lắng. “Tới đây, uống thuốc trước đã.”
Cố Ninh Thư vừa ngửi thấy mùi thuốc đắng ngắt đã nhíu mày, suýt chút nữa buồn nôn: “Mau mang đi… Khụ khụ!”
Hứa ma ma vội đặt bát thuốc xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp nàng thuận khí: “Tiểu thư, thuốc này phải uống mới được.”
Cố Ninh Thư không phải người sợ khổ, nhẫn nhịn một hơi uống cạn bát thuốc đắng chát kia, sau đó khẽ khàng nói: “Nước…”
Cảnh Minh nhanh nhẹn đưa chén nước lại. Cố Ninh Thư uống xong, mệt mỏi tựa vào đầu giường, vừa lúc Ngụy Tuân Phân bước vào xem nàng một chuyến. Chẳng bao lâu, nàng ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Khi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Hứa ma ma vẻ mặt hớn hở, miệng nói không ngừng:
“Tiểu thư, ngày tốt đã định vào ba ngày sau. Thế tử gia sai người mang 28 nâng sính lễ đến đây, đều là dược liệu quý báu cả. Lâm di nương bị phạt hai mươi trượng vì dám nhiều lời, tam tiểu thư đi cầu tình, phu nhân chẳng những không đồng ý mà còn chắn nàng trở về. Nghe nói tam tiểu thư lại tìm lão gia, nhưng lão gia cũng không gặp. Tiểu thư có đói bụng không? Phòng bếp nhỏ đã nấu tổ yến hầm rồi.”
Cố Ninh Thư lúc này vẫn còn đắng miệng, phẩy tay từ chối: “Không cần, ta muốn ngủ thêm một lát.”
“Đừng hồ ngôn loạn ngữ!” Cố Tiêu thất kinh, vội vàng quát lớn: “Đưa Nhị tiểu thư về phòng, ta lập tức đến gặp Thế tử gia.”
Nói rồi, hắn quay sang hành lễ với Cố lão phu nhân: “Mẫu thân…”
“Đi đi. Hôm nay chuyện này, ai cũng không được phép hé nửa lời. Nếu ta nghe thấy một chút tin đồn nhảm bên ngoài…” Đôi mắt vẩn đục của Cố lão phu nhân quét qua từng người trong phòng, giọng nói nặng như tảng đá, “Kẻ nào cũng không được yên thân.”
---
Cố Ninh Thư được đưa về Thư Ninh hiên, vừa đặt lưng xuống giường đã không nhịn nổi mà rên lên: “Đau quá…”
“Lục đại phu, mau đến xem cho Thư Nhi, vết thương lớn như vậy, máu chảy nhiều đến thế…” Ngụy Tuân Phân cố nén nước mắt, lo lắng giục giã.
Lục đại phu bắt mạch xong, nhẹ nhàng nói: “Vết thương này chỉ cần bôi thuốc sẽ ổn, nhưng hiện tại bị kinh sợ như vậy, rất dễ động thai khí. Ta sẽ kê thêm thuốc an thai.”
Ngụy Tuân Phân tiễn Lục đại phu ra ngoài, thấy ông có vẻ ngập ngừng, liền hỏi: “Lục đại phu, có lời gì cứ nói thẳng.”
“Phu nhân đừng trách lão phu nhiều chuyện, chỉ là… chuyện của Nhị tiểu thư quá mức kỳ quặc. Ngày thường, phủ tướng gia không hề gọi đại phu đến khám bình an mạch, vậy tại sao lại vô tình lộ ra hỉ mạch như thế?”
“Ngươi không nói ta cũng biết.” Ngụy Tuân Phân day trán, vẻ mặt đầy u sầu. “Hiện giờ quan trọng nhất vẫn là Thư Nhi. Đứa nhỏ này là của Tần vương thế tử, nhưng bọn họ lại không biết đang tính toán điều gì. Ta chỉ sợ Thư Nhi làm chuyện dại dột.”
“Phu nhân cứ yên tâm, tại thời điểm này, sẽ không có chuyện gì xảy ra với Nhị tiểu thư.” Lục đại phu an ủi rồi cáo từ.
Ngụy Tuân Phân quay lại, sai bảo nha hoàn bên cạnh: “Điểm Thúy, xem lão gia bao giờ trở về.”
“Phu nhân định làm gì ạ?”
“Lâm di nương dám buông lời cay độc như vậy, ta là chủ mẫu không thể không dạy dỗ một phen.” Ngụy Tuân Phân nói xong lại xoay người vội vã vào phòng.
---
Cố Ninh Thư nằm trên giường, vết thương trên trán đã được bôi thuốc, nhưng vẫn đau buốt đến tận xương tủy. Nghĩ đến tình cảnh của nguyên chủ, lòng nàng không khỏi cười lạnh. Nguyên chủ bị chính người nhà bức bách, suýt chút nữa đã tự tay giết chết hài tử của mình. Cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn, còn để lại cho Tần Ngự một cái danh "đa tình, có trách nhiệm" mà được thế gian tán tụng.
Nàng nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: “Chỉ sợ hơn một tháng nữa, ta đã bị ép đến chết rồi. Nếu không, làm sao mở miệng lớn như vậy?”
“Tê, đau quá…” Cố Ninh Thư đưa tay sờ lên trán.
“Tiểu thư, không thể tùy tiện sờ loạn, nếu để lại sẹo thì biết làm sao đây?” Hứa ma ma vừa bưng thuốc bước vào, nói như trách móc nhưng giọng đầy lo lắng. “Tới đây, uống thuốc trước đã.”
Cố Ninh Thư vừa ngửi thấy mùi thuốc đắng ngắt đã nhíu mày, suýt chút nữa buồn nôn: “Mau mang đi… Khụ khụ!”
Hứa ma ma vội đặt bát thuốc xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp nàng thuận khí: “Tiểu thư, thuốc này phải uống mới được.”
Cố Ninh Thư không phải người sợ khổ, nhẫn nhịn một hơi uống cạn bát thuốc đắng chát kia, sau đó khẽ khàng nói: “Nước…”
Cảnh Minh nhanh nhẹn đưa chén nước lại. Cố Ninh Thư uống xong, mệt mỏi tựa vào đầu giường, vừa lúc Ngụy Tuân Phân bước vào xem nàng một chuyến. Chẳng bao lâu, nàng ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Khi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Hứa ma ma vẻ mặt hớn hở, miệng nói không ngừng:
“Tiểu thư, ngày tốt đã định vào ba ngày sau. Thế tử gia sai người mang 28 nâng sính lễ đến đây, đều là dược liệu quý báu cả. Lâm di nương bị phạt hai mươi trượng vì dám nhiều lời, tam tiểu thư đi cầu tình, phu nhân chẳng những không đồng ý mà còn chắn nàng trở về. Nghe nói tam tiểu thư lại tìm lão gia, nhưng lão gia cũng không gặp. Tiểu thư có đói bụng không? Phòng bếp nhỏ đã nấu tổ yến hầm rồi.”
Cố Ninh Thư lúc này vẫn còn đắng miệng, phẩy tay từ chối: “Không cần, ta muốn ngủ thêm một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro