[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 13
2024-12-19 00:22:41
Khóe mắt Từ Tú Dung vẫn còn vương nước mắt, nhưng trong đáy mắt đã ánh lên niềm vui mừng. “Vậy thì tốt quá. Thiếp sẽ sai người xuống hầm rượu lấy một vò rượu ngon để đãi Trường Phong.”
Lúc này, chưa kịp đợi Từ Tú Dung phân phó, bên ngoài đã có nha hoàn tiến vào, bẩm báo: “Nô tỳ bái kiến Vương gia, Vương phi. Tần Thần cầu kiến.”
Sắc mặt Từ Tú Dung thoáng sượng lại. Tần Ngự không thích qua lại với Hồi Nhạn Đường, mỗi lần có việc đều sai Tần Thần đến. Mười lần thì hết chín lần như vậy. Bà đưa mắt nhìn Tần Vương, thấp giọng: “Vương gia?”
“Kêu vào đi.” Tần Vương thở dài, khoát tay một cái.
Tần Thần bước vào, trong tay ôm một pho tượng Phật bằng vàng. Hắn cúi người hành lễ: “Nô tài thỉnh an Vương gia, Vương phi.”
Tần Vương phất tay: “Miễn. Có chuyện gì?”
“Thế tử nói trưa nay sẽ không qua, sợ Vương phi phiền lòng nên đặc biệt sai nô tài từ tư khố chọn một pho tượng Phật. Vương phi tâm thành lễ Phật, thế tử nghĩ đây hẳn là lễ vật thích hợp nhất. Mong rằng Vương gia và Vương phi rộng lòng tha thứ.” Vừa nói, Tần Thần cúi người dâng tượng Phật cao quá đỉnh đầu.
“Thôi, ngươi trở về đi, tâm ý của thế tử, Vương phi đã nhận được rồi.” Tần Vương thở dài, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ. Đợi Tần Thần lui ra ngoài, hắn vỗ nhẹ lên vai Từ Tú Dung, dịu giọng an ủi: “Hai đứa trẻ mới tân hôn, đừng đi quấy rầy bọn chúng.”
Từ Tú Dung khẽ cúi đầu, giọng ôn hòa: “Thần thiếp hiểu rồi.”
Nhìn thấy Từ Tú Dung biết điều như vậy, Tần Vương hài lòng gật đầu: “Ngươi hiểu được như vậy thì tốt.”
Dùng cơm xong tại Hồi Nhạn Đường, Tần Vương liền rời đi, đi đến chỗ Triệu trắc phi. Trong phòng, Giáng Châu đang quỳ dưới đất, bóp chân cho Từ Tú Dung. Nàng nhắm hờ mắt, giọng nói như băng tuyết: “Gọi Từ ma ma vào đây.”
Từ ma ma nhanh chóng tiến vào, khép cửa lại rồi cung kính cúi đầu: “Vương phi…”
Từ Tú Dung khẽ dựa người vào ghế, nét mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi: “Vương gia quá ưu ái Tần Ngự, nếu cứ tiếp tục như thế, bao giờ Phong Nhi mới có cơ hội ngẩng đầu?”
“Thế tử dù sao cũng là con của tiên Vương phi, Vương gia có coi trọng hơn chút cũng là lẽ thường.” Từ ma ma nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Vương gia coi trọng hắn chẳng qua vì hắn lập được công lao trên chiến trường.” Nhắc đến đây, Từ Tú Dung nhíu mày, nhịp thở như nặng hơn. “Tần Ngự tuổi còn trẻ mà đã cầm quân đánh giặc, lập không ít quân công. Phong Nhi của ta thì sao? Nó mới mười bốn tuổi, ta sao nhẫn tâm để nó ra chiến trường chém giết?”
Từ ma ma trấn an: “Nhị gia còn nhỏ, Vương phi không cần lo lắng quá. Cứ từ từ tính toán.”
Từ Tú Dung mặt mày đầy u sầu, ánh mắt trở nên âm trầm: “Ta không muốn mạng của Tần Ngự, nhưng nếu hắn cứ mãi thuận lợi như thế, Phong Nhi sẽ không có ngày ngẩng đầu. Ta đã sớm chuẩn bị cho hắn một mối hôn sự, cháu gái bên nhà mẹ đẻ ta dung mạo như hoa, xuất thân cao quý, gả cho hắn cũng không hề mất mặt.”
Từ ma ma chần chừ một lát, rồi ghé sát tai Từ Tú Dung, thì thầm: “Vương phi, nô tỳ nghe người ta nói thế tử cưới thế tử phi vào cửa là vì ám kết châu thai…”
Từ Tú Dung lập tức cau mày, ánh mắt sắc bén quét qua Từ ma ma: “Loại lời này không thể nói bừa! Hiện giờ người đã gả vào, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mất mặt chính là Tần Vương phủ. Phong Nhi còn chưa kế thừa được vương vị, ta không muốn để thanh danh của Vương phủ bị nhơ bẩn.”
Từ ma ma vội vàng cúi đầu nhận lỗi, nhỏ giọng nói tiếp: “Tê Nhàn Đường kín cổng cao tường, dù thế tử không ở nhà thì cũng không có cơ hội đưa thế tử phi ra ngoài. Nô tỳ hiểu rồi, sau này sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
Từ Tú Dung phất tay: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Từ ma ma lại do dự một chút, cuối cùng thấp giọng bẩm báo: “Vương phi, pho tượng Phật mà thế tử đưa tới… là rỗng ruột.”
Lúc này, chưa kịp đợi Từ Tú Dung phân phó, bên ngoài đã có nha hoàn tiến vào, bẩm báo: “Nô tỳ bái kiến Vương gia, Vương phi. Tần Thần cầu kiến.”
Sắc mặt Từ Tú Dung thoáng sượng lại. Tần Ngự không thích qua lại với Hồi Nhạn Đường, mỗi lần có việc đều sai Tần Thần đến. Mười lần thì hết chín lần như vậy. Bà đưa mắt nhìn Tần Vương, thấp giọng: “Vương gia?”
“Kêu vào đi.” Tần Vương thở dài, khoát tay một cái.
Tần Thần bước vào, trong tay ôm một pho tượng Phật bằng vàng. Hắn cúi người hành lễ: “Nô tài thỉnh an Vương gia, Vương phi.”
Tần Vương phất tay: “Miễn. Có chuyện gì?”
“Thế tử nói trưa nay sẽ không qua, sợ Vương phi phiền lòng nên đặc biệt sai nô tài từ tư khố chọn một pho tượng Phật. Vương phi tâm thành lễ Phật, thế tử nghĩ đây hẳn là lễ vật thích hợp nhất. Mong rằng Vương gia và Vương phi rộng lòng tha thứ.” Vừa nói, Tần Thần cúi người dâng tượng Phật cao quá đỉnh đầu.
“Thôi, ngươi trở về đi, tâm ý của thế tử, Vương phi đã nhận được rồi.” Tần Vương thở dài, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ. Đợi Tần Thần lui ra ngoài, hắn vỗ nhẹ lên vai Từ Tú Dung, dịu giọng an ủi: “Hai đứa trẻ mới tân hôn, đừng đi quấy rầy bọn chúng.”
Từ Tú Dung khẽ cúi đầu, giọng ôn hòa: “Thần thiếp hiểu rồi.”
Nhìn thấy Từ Tú Dung biết điều như vậy, Tần Vương hài lòng gật đầu: “Ngươi hiểu được như vậy thì tốt.”
Dùng cơm xong tại Hồi Nhạn Đường, Tần Vương liền rời đi, đi đến chỗ Triệu trắc phi. Trong phòng, Giáng Châu đang quỳ dưới đất, bóp chân cho Từ Tú Dung. Nàng nhắm hờ mắt, giọng nói như băng tuyết: “Gọi Từ ma ma vào đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ ma ma nhanh chóng tiến vào, khép cửa lại rồi cung kính cúi đầu: “Vương phi…”
Từ Tú Dung khẽ dựa người vào ghế, nét mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi: “Vương gia quá ưu ái Tần Ngự, nếu cứ tiếp tục như thế, bao giờ Phong Nhi mới có cơ hội ngẩng đầu?”
“Thế tử dù sao cũng là con của tiên Vương phi, Vương gia có coi trọng hơn chút cũng là lẽ thường.” Từ ma ma nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Vương gia coi trọng hắn chẳng qua vì hắn lập được công lao trên chiến trường.” Nhắc đến đây, Từ Tú Dung nhíu mày, nhịp thở như nặng hơn. “Tần Ngự tuổi còn trẻ mà đã cầm quân đánh giặc, lập không ít quân công. Phong Nhi của ta thì sao? Nó mới mười bốn tuổi, ta sao nhẫn tâm để nó ra chiến trường chém giết?”
Từ ma ma trấn an: “Nhị gia còn nhỏ, Vương phi không cần lo lắng quá. Cứ từ từ tính toán.”
Từ Tú Dung mặt mày đầy u sầu, ánh mắt trở nên âm trầm: “Ta không muốn mạng của Tần Ngự, nhưng nếu hắn cứ mãi thuận lợi như thế, Phong Nhi sẽ không có ngày ngẩng đầu. Ta đã sớm chuẩn bị cho hắn một mối hôn sự, cháu gái bên nhà mẹ đẻ ta dung mạo như hoa, xuất thân cao quý, gả cho hắn cũng không hề mất mặt.”
Từ ma ma chần chừ một lát, rồi ghé sát tai Từ Tú Dung, thì thầm: “Vương phi, nô tỳ nghe người ta nói thế tử cưới thế tử phi vào cửa là vì ám kết châu thai…”
Từ Tú Dung lập tức cau mày, ánh mắt sắc bén quét qua Từ ma ma: “Loại lời này không thể nói bừa! Hiện giờ người đã gả vào, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mất mặt chính là Tần Vương phủ. Phong Nhi còn chưa kế thừa được vương vị, ta không muốn để thanh danh của Vương phủ bị nhơ bẩn.”
Từ ma ma vội vàng cúi đầu nhận lỗi, nhỏ giọng nói tiếp: “Tê Nhàn Đường kín cổng cao tường, dù thế tử không ở nhà thì cũng không có cơ hội đưa thế tử phi ra ngoài. Nô tỳ hiểu rồi, sau này sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
Từ Tú Dung phất tay: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Từ ma ma lại do dự một chút, cuối cùng thấp giọng bẩm báo: “Vương phi, pho tượng Phật mà thế tử đưa tới… là rỗng ruột.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro