[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 15
2024-12-19 00:22:41
Nghĩ ngợi một lúc, Tần Ngự khẽ cười. Nếu nàng đã bắt đầu xem, với tư cách là phụ thân của hài tử, hắn cũng nên xem thử một chút.
Thế là Tần Ngự ngồi thẳng người trên trường kỷ, cầm lấy mấy quyển sách vỡ lòng mà lật xem từng trang một. Hắn thậm chí chẳng buồn về thư phòng, cứ như vậy lặng lẽ đọc sách trong phòng ngủ của Cố Ninh Thư.
Tác giả có lời muốn nói: Mong mọi người lưu lại truyện và để lại lời bình luận nha! Viết truyện thời cổ đại, khi vinh quang và tổn thất luôn ràng buộc nhau, Từ Tú Dung tuy không phải người tốt, nhưng suy cho cùng, nàng luôn ưu tiên danh dự của Tần Vương phủ. Cố Ninh Thư, dù là thứ nữ, cũng hiểu rõ không thể làm điều gì khiến gia môn phải hổ thẹn. Vai phản diện trong truyện này đều rất thông minh, nên không cần lo về việc tụt chỉ số IQ đâu. Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ủng hộ và tiếp sức cho ta!
---
Trong vô thức, Tần Ngự đã ngồi suốt một canh giờ. Nội thất yên ắng không chút động tĩnh. Hắn nhíu mày, không nhịn được nữa, trong lòng thầm nghĩ, **Cố Ninh Thư vì sao còn chưa tỉnh?**
Tần Ngự đặt quyển sách xuống, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra cửa. Hàn ma ma đang đứng hầu ở bên ngoài, thấy hắn bước ra liền cúi người hành lễ, sau đó nhỏ giọng hỏi:
“Thế tử phi vẫn chưa tỉnh ạ?”
“Vẫn chưa. Thế tử phi cớ gì ngủ lâu như vậy?” Tần Ngự khẽ nhíu mày. Thông thường hắn chỉ nghỉ trưa tầm nửa canh giờ là cùng, có khi nào thấy ai ngủ liền một canh giờ đâu.
Hàn ma ma mỉm cười giải thích:
“Thế tử có điều chưa rõ. Nữ tử mang thai không chỉ khẩu vị thay đổi mà còn trở nên mê ngủ hơn rất nhiều. Đợi khi tiểu thiếu gia ra đời, một ngày mười hai canh giờ thì nàng cũng ngủ tới mười canh giờ đấy. Thế tử không cần lo lắng đâu. Đợi thế tử phi tỉnh lại, dùng cơm cũng không muộn. Phòng bếp nhỏ luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn, tuyệt đối không để thế tử phi phải đói.”
“Ân, vậy bữa tối cứ đợi nàng tỉnh rồi cùng ăn.” Tần Ngự khẽ gật đầu. Nếu hắn ăn trước, chẳng phải là thiếu tôn trọng nàng sao? Hơn nữa, một mình dùng cơm cũng không khỏi nhàm chán, có người bầu bạn vẫn tốt hơn nhiều.
Hàn ma ma vui vẻ nhận lệnh:
“Lão nô sẽ đi phân phó ngay.” Trong lòng bà thầm mừng rỡ, thế tử chịu bồi thế tử phi như vậy quả thật rất tốt. Chỉ có điều nếu sau này thế tử phi một ngày ăn đến năm bữa, chẳng lẽ thế tử cũng phải cùng ăn theo? Vương phủ tuy không thiếu tiền, nhưng ăn như thế hoài cũng không tốt cho sức khỏe.
---
Cố Ninh Thư ngủ đến giờ Thân nhị khắc mới tỉnh. Dù đã dậy nhưng nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi, toàn thân lười nhác không muốn động đậy. Nàng đưa tay xoa bụng, **mang thai đều mệt mỏi như vậy sao?**
Nàng biết điều kiện y học thời cổ đại còn lạc hậu, việc sinh nở chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan. Nhưng với thân phận như nguyên chủ, có lẽ rủi ro cũng sẽ được giảm bớt. Tuy nhiên, trong lòng nàng luôn có một suy đoán: **có khi nào nguyên chủ không phải chết vì khó sinh, mà là do có kẻ hãm hại?**
Dù vậy, chuyện ấy đến giờ vẫn chưa xảy ra. Dựa vào chút suy đoán ấy, nàng cũng không thể làm được gì.
Nghĩ ngợi một hồi, Cố Ninh Thư xoay người lăn hai vòng trên giường thì Cảnh Minh vén rèm bước vào, cung kính nói:
“Thế tử phi đã tỉnh rồi ạ?”
“Ân. Cảnh Minh, ta có chút đói bụng, có cơm ăn không?” Cố Ninh Thư vừa nói vừa ôm lấy bụng. Nàng cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy dạ dày trống rỗng.
“Thế tử phi, nô tỳ sẽ lập tức gọi người chuẩn bị. Húc Diệp sẽ vào hầu hạ ngài rửa mặt và chải đầu.” Cảnh Minh nói xong liền khom người lui ra, thuận tiện khép lại rèm giường.
---
Giờ Thân ba khắc, tương đương với khoảng 3 giờ 30 phút chiều. Tần Ngự chưa bao giờ dùng bữa vào giờ này, nhưng hôm nay hắn lại phá lệ, chỉ vì đợi Cố Ninh Thư tỉnh dậy.
Thế là Tần Ngự ngồi thẳng người trên trường kỷ, cầm lấy mấy quyển sách vỡ lòng mà lật xem từng trang một. Hắn thậm chí chẳng buồn về thư phòng, cứ như vậy lặng lẽ đọc sách trong phòng ngủ của Cố Ninh Thư.
Tác giả có lời muốn nói: Mong mọi người lưu lại truyện và để lại lời bình luận nha! Viết truyện thời cổ đại, khi vinh quang và tổn thất luôn ràng buộc nhau, Từ Tú Dung tuy không phải người tốt, nhưng suy cho cùng, nàng luôn ưu tiên danh dự của Tần Vương phủ. Cố Ninh Thư, dù là thứ nữ, cũng hiểu rõ không thể làm điều gì khiến gia môn phải hổ thẹn. Vai phản diện trong truyện này đều rất thông minh, nên không cần lo về việc tụt chỉ số IQ đâu. Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ủng hộ và tiếp sức cho ta!
---
Trong vô thức, Tần Ngự đã ngồi suốt một canh giờ. Nội thất yên ắng không chút động tĩnh. Hắn nhíu mày, không nhịn được nữa, trong lòng thầm nghĩ, **Cố Ninh Thư vì sao còn chưa tỉnh?**
Tần Ngự đặt quyển sách xuống, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra cửa. Hàn ma ma đang đứng hầu ở bên ngoài, thấy hắn bước ra liền cúi người hành lễ, sau đó nhỏ giọng hỏi:
“Thế tử phi vẫn chưa tỉnh ạ?”
“Vẫn chưa. Thế tử phi cớ gì ngủ lâu như vậy?” Tần Ngự khẽ nhíu mày. Thông thường hắn chỉ nghỉ trưa tầm nửa canh giờ là cùng, có khi nào thấy ai ngủ liền một canh giờ đâu.
Hàn ma ma mỉm cười giải thích:
“Thế tử có điều chưa rõ. Nữ tử mang thai không chỉ khẩu vị thay đổi mà còn trở nên mê ngủ hơn rất nhiều. Đợi khi tiểu thiếu gia ra đời, một ngày mười hai canh giờ thì nàng cũng ngủ tới mười canh giờ đấy. Thế tử không cần lo lắng đâu. Đợi thế tử phi tỉnh lại, dùng cơm cũng không muộn. Phòng bếp nhỏ luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn, tuyệt đối không để thế tử phi phải đói.”
“Ân, vậy bữa tối cứ đợi nàng tỉnh rồi cùng ăn.” Tần Ngự khẽ gật đầu. Nếu hắn ăn trước, chẳng phải là thiếu tôn trọng nàng sao? Hơn nữa, một mình dùng cơm cũng không khỏi nhàm chán, có người bầu bạn vẫn tốt hơn nhiều.
Hàn ma ma vui vẻ nhận lệnh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lão nô sẽ đi phân phó ngay.” Trong lòng bà thầm mừng rỡ, thế tử chịu bồi thế tử phi như vậy quả thật rất tốt. Chỉ có điều nếu sau này thế tử phi một ngày ăn đến năm bữa, chẳng lẽ thế tử cũng phải cùng ăn theo? Vương phủ tuy không thiếu tiền, nhưng ăn như thế hoài cũng không tốt cho sức khỏe.
---
Cố Ninh Thư ngủ đến giờ Thân nhị khắc mới tỉnh. Dù đã dậy nhưng nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi, toàn thân lười nhác không muốn động đậy. Nàng đưa tay xoa bụng, **mang thai đều mệt mỏi như vậy sao?**
Nàng biết điều kiện y học thời cổ đại còn lạc hậu, việc sinh nở chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan. Nhưng với thân phận như nguyên chủ, có lẽ rủi ro cũng sẽ được giảm bớt. Tuy nhiên, trong lòng nàng luôn có một suy đoán: **có khi nào nguyên chủ không phải chết vì khó sinh, mà là do có kẻ hãm hại?**
Dù vậy, chuyện ấy đến giờ vẫn chưa xảy ra. Dựa vào chút suy đoán ấy, nàng cũng không thể làm được gì.
Nghĩ ngợi một hồi, Cố Ninh Thư xoay người lăn hai vòng trên giường thì Cảnh Minh vén rèm bước vào, cung kính nói:
“Thế tử phi đã tỉnh rồi ạ?”
“Ân. Cảnh Minh, ta có chút đói bụng, có cơm ăn không?” Cố Ninh Thư vừa nói vừa ôm lấy bụng. Nàng cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy dạ dày trống rỗng.
“Thế tử phi, nô tỳ sẽ lập tức gọi người chuẩn bị. Húc Diệp sẽ vào hầu hạ ngài rửa mặt và chải đầu.” Cảnh Minh nói xong liền khom người lui ra, thuận tiện khép lại rèm giường.
---
Giờ Thân ba khắc, tương đương với khoảng 3 giờ 30 phút chiều. Tần Ngự chưa bao giờ dùng bữa vào giờ này, nhưng hôm nay hắn lại phá lệ, chỉ vì đợi Cố Ninh Thư tỉnh dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro