Chapter 41
Nohara Hana
2024-10-16 14:19:32
Lập Hạ lết thân xác mệt mỏi của một thai phụ về phòng ngủ trên gác. Cô uề oải thay quần áo, cố hết sức chống lại cơn buồn ngủ nhưng bất thành. Cô cũng biết rằng không chỉ có cô mệt mà đứa trẻ trong bụng cũng mệt. Cô nằm nhoài người ra trên chiếc giường không mấy êm ái trong căn gác của mình, nhưng đối với cô, chỉ cần như vậy là đủ. Cơn mệt mỏi cuốn cô đi vào giấc mộng vàng. Mí mắt cô nặng trĩu, từ từ khép lại như chiếc rèm cửa sổ mỏng manh, và cô cứ thế thiếp đi.
Bóng tối thinh lặng bao quanh căn biệt thự lộng lẩy. Dường như nó có một ma lực gì đó rất lạ, rất cuốn hút, mang chút huyền bí và man mác vẻ cô đơn. Những áng mây cứ thế thong thả trôi đi theo bầu trời đen kịt. Trăng và sao dường như cũng đã ngủ say từ bao giờ. Nhưng trong màn đêm cô tịch ấy, có một người vẫn nằm trằn trọc trên giường không ngủ được. Dù việc ở công ty đã khiến anh mệt lừ, nhưng anh lại không thể ngủ. Anh cứ trằn trọc mãi giữa căn phòng tối mù, chỉ có chút ánh trăng le lói qua rèm cửa sổ. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc dòng suy nghĩ của con người thăng hoa đến kỳ lạ, với người nghệ sĩ đó sẽ là một mạch nguồn cảm hứng bất tận cho ra đời những tuyệt tác, nhưng đối với một kẻ lạnh lùng, vô tâm như Thiếu Trạch, nó chỉ khiến anh phải đau đầu, mệt mỏi hơn khi không thể tự kéo mình ra khỏi những suy nghĩ miên man.
Đúng, Thiếu Trạch là một kẻ vô tâm, và cuộc đời nhung lụa nhưng đầy trớ trêu từ lúc lọt lòng đã đưa đầy anh trở thành một kẻ vô tâm. Tuy nhiên, dẫu có là một kẻ vô tâm, cũng sẽ có thứ khiến người ta cảm thấy bận lòng.
Chuyện công ty đang được giải quyết theo đúng tiến trình vạch ra không sai sót, rõ ràng Thiếu Trạch có thể hạ gánh lo nặng trĩu đôi vai xuống một chút để ngủ một giấc tròn như người vợ hợp đồng của anh. Nhưng bên trong
Mộ đại thiếu gia ấy lại đang canh cánh một nỗi lòng khó tả nên lời. Đó chính là sự dịu dàng của Lập Hạ dành cho chính anh. Và điều đó khiến anh trằn trọc giữa bóng đêm cô tịch.
Thứ cảm giác ấy thật kỳ lạ, Thiếu Trạch không còn có thế hiểu được những cảm xúc rối bời trong lòng mình nữa.
Một cử chỉ băng bó vết thương đơn giản của Lập Hạ đã khiến trái tim bị đóng băng của anh dường như sống lại.
Đúng hành động ấy của Lập Hạ vốn bình thường nhưng tạo cho hắn một cơn sóng lòng. Có lẽ hắn cảm động trước sự ân cần của cô. Có lẽ vì trái tim hắn sắp khô héo vì thiếu đi tình yêu nên cố níu lấy hình bóng Lập Hạ như một hy vọng tưới tắm. Có lẽ là hắn đã thật sự yêu cô. Nhưng dù cảm giác ấy có là gì đi nữa, Thiếu Trạch vẫn không thể hiểu được nó và cũng chẳng thể miêu tả được nó dù nó đang lớn dần trong lòng anh. Vì thế anh lại nằm trên giường và không thể ngủ.
Dẫu sao hắn cũng chẳng thức một mình, vẫn còn một người chưa ngủ dẫu đêm đã đà sáng. Nhưng khác với
Thiếu Trạch, một kẻ rối bời với đầy cảm xúc trong trái tim cằn cỗi, héo rũ như cây tán rộng giữa sa mạc hoang vu, người này vẫn còn thức vì trong đầu nặng trĩu những toan tính, mưu mô và nỗi lo giấc mộng phù hoa tan biến trước mắt khiến cho kẻ đó gần như phát điên. Người đó chẳng ai khác, cô bồ nhí bé nhỏ của Thiếu Trạch, Trà Trà.
Cô ta cảm thấy được sự thay lòng lạnh nhạt của Thiếu Trạch, nhưng vẫn cố gắng tự lừa dối bản thân rằng hắn vẫn yêu mình, vẫn sẽ chiều chuộng mình, chỉ do bản thân chưa bày đủ mưu kế để quyến rũ hắn mà thôi. Tất nhiên, điều đó không thể giúp ả ngủ ngon, vì thậm chí ả còn chưa được phép nằm trên giường của "người chồng tương lai" ả trông ngóng kia mà...
Dưới trời sao hôm ấy, chỉ có một người ngon giấc..
Bóng tối thinh lặng bao quanh căn biệt thự lộng lẩy. Dường như nó có một ma lực gì đó rất lạ, rất cuốn hút, mang chút huyền bí và man mác vẻ cô đơn. Những áng mây cứ thế thong thả trôi đi theo bầu trời đen kịt. Trăng và sao dường như cũng đã ngủ say từ bao giờ. Nhưng trong màn đêm cô tịch ấy, có một người vẫn nằm trằn trọc trên giường không ngủ được. Dù việc ở công ty đã khiến anh mệt lừ, nhưng anh lại không thể ngủ. Anh cứ trằn trọc mãi giữa căn phòng tối mù, chỉ có chút ánh trăng le lói qua rèm cửa sổ. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc dòng suy nghĩ của con người thăng hoa đến kỳ lạ, với người nghệ sĩ đó sẽ là một mạch nguồn cảm hứng bất tận cho ra đời những tuyệt tác, nhưng đối với một kẻ lạnh lùng, vô tâm như Thiếu Trạch, nó chỉ khiến anh phải đau đầu, mệt mỏi hơn khi không thể tự kéo mình ra khỏi những suy nghĩ miên man.
Đúng, Thiếu Trạch là một kẻ vô tâm, và cuộc đời nhung lụa nhưng đầy trớ trêu từ lúc lọt lòng đã đưa đầy anh trở thành một kẻ vô tâm. Tuy nhiên, dẫu có là một kẻ vô tâm, cũng sẽ có thứ khiến người ta cảm thấy bận lòng.
Chuyện công ty đang được giải quyết theo đúng tiến trình vạch ra không sai sót, rõ ràng Thiếu Trạch có thể hạ gánh lo nặng trĩu đôi vai xuống một chút để ngủ một giấc tròn như người vợ hợp đồng của anh. Nhưng bên trong
Mộ đại thiếu gia ấy lại đang canh cánh một nỗi lòng khó tả nên lời. Đó chính là sự dịu dàng của Lập Hạ dành cho chính anh. Và điều đó khiến anh trằn trọc giữa bóng đêm cô tịch.
Thứ cảm giác ấy thật kỳ lạ, Thiếu Trạch không còn có thế hiểu được những cảm xúc rối bời trong lòng mình nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cử chỉ băng bó vết thương đơn giản của Lập Hạ đã khiến trái tim bị đóng băng của anh dường như sống lại.
Đúng hành động ấy của Lập Hạ vốn bình thường nhưng tạo cho hắn một cơn sóng lòng. Có lẽ hắn cảm động trước sự ân cần của cô. Có lẽ vì trái tim hắn sắp khô héo vì thiếu đi tình yêu nên cố níu lấy hình bóng Lập Hạ như một hy vọng tưới tắm. Có lẽ là hắn đã thật sự yêu cô. Nhưng dù cảm giác ấy có là gì đi nữa, Thiếu Trạch vẫn không thể hiểu được nó và cũng chẳng thể miêu tả được nó dù nó đang lớn dần trong lòng anh. Vì thế anh lại nằm trên giường và không thể ngủ.
Dẫu sao hắn cũng chẳng thức một mình, vẫn còn một người chưa ngủ dẫu đêm đã đà sáng. Nhưng khác với
Thiếu Trạch, một kẻ rối bời với đầy cảm xúc trong trái tim cằn cỗi, héo rũ như cây tán rộng giữa sa mạc hoang vu, người này vẫn còn thức vì trong đầu nặng trĩu những toan tính, mưu mô và nỗi lo giấc mộng phù hoa tan biến trước mắt khiến cho kẻ đó gần như phát điên. Người đó chẳng ai khác, cô bồ nhí bé nhỏ của Thiếu Trạch, Trà Trà.
Cô ta cảm thấy được sự thay lòng lạnh nhạt của Thiếu Trạch, nhưng vẫn cố gắng tự lừa dối bản thân rằng hắn vẫn yêu mình, vẫn sẽ chiều chuộng mình, chỉ do bản thân chưa bày đủ mưu kế để quyến rũ hắn mà thôi. Tất nhiên, điều đó không thể giúp ả ngủ ngon, vì thậm chí ả còn chưa được phép nằm trên giường của "người chồng tương lai" ả trông ngóng kia mà...
Dưới trời sao hôm ấy, chỉ có một người ngon giấc..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro