Chương 1
Nohara Hana
2024-10-16 14:19:32
Sau đám cưới linh đình với thiếu gia họ Mộ. Lập Hạ đã chính thức lên xe hoa về nhà chồng. Nói thì nói vậy, cô quá hiền lành, đâu có dám phản kháng
ai, để rồi tiến tới cuộc hôn nhân không tình yêu do gia đình sắp đặt
trong khi cô còn phơi phới tuổi thanh xuân...
Cô nằm vật ra trên sàn nhà, nơi phòng mà đáng lẽ anh và cô sẽ ở cùng nhau. Cô nằm đó, chìm vào giấc ngủ sâu, dù cho bộ váy cưới lấm lem chưa thay, mà mặt đất thì lạnh lẽo vô cùng. Cũng chỉ vì khi người con trai ấy bước vào phòng, thấy cô trên giường, tính sạch sẽ của hắn nổi lên. Hắn đẩy cô xuống khỏi giường rồi bước vào nhà tắm, dùng giọng cao cao tại thượng để nói với cô...vâng, đó là Mộ Thiếu Trạch, đại thiếu gia nhà họ Mộ.
Kể sơ qua, nhà họ có 2 người con trai là Đại thiếu gia Mộ Thiếu Trạch và Tam thiếu gia Mộ Thần thêm cô Nhị Tiểu Thư Mộ Tiểu Kiều. Còn gia đình họ Hàn thì có Hàn Sương Mai là chị gái và cô. Chị cô chê Thiếu Trạch là người lập dị, cô phẫu thuật thẩm mỹ rồi giấu gia đình bỏ trốn sang nước ngoài ngay trong đêm tối để không phải kết hôn với anh. Còn cô, là một cô gái ngây thơ, hiền lành tới nỗi bị gả thay mà vẫn âm thầm chịu đựng.
Trên mặt đất thật lạnh, nhưng cô đã ngủ, ngủ rất ngon. Mặc cho người cô lấm lem bụi bẩn, mặc cho bộ váy cưới vướng víu đang ghì mạnh cô.
Thiếu Trạch bước ra khỏi nhà tắm, thấy cô nằm trên sàn nhà. Anh ta cũng chỉ nhìn cô chán chường, khinh bỉ. Anh cũng chẳng đuổi cô ra khỏi phòng làm gì. Lúc đó, anh cũng ngà ngà say và còn khá mệt nữa nên cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần cô ta không đụng tới đồ của anh là được.
Đêm đó, Lập Hạ đã ngủ rất ngon trên nền đất nơi phòng của Thiếu Trạch trong biệt thự của vị tổng tài lập dị và lạnh lùng này.
Sáng hôm sau, Lập Hạ thức dậy, lúc đó hẵng còn sớm vì trời cũng chưa sáng hẳn, sương sớm còn đọng trên lá cây xanh một màu tuyệt đẹp. Cô dậy, lúi húi trong bếp và nấu ăn. Cô biết phận mình vốn gả đến đây cũng chỉ như phận con ở không lương với danh phận phu nhân tổng tài. À mà...anh có bao giờ xem cô là vợ anh đâu! Kết hôn mà tình chẳng có một manh, lý thì đi cả sàng. Tất cả cũng chỉ vì việc hợp tác của hai gia tộc. Còn Lập Hạ, từ tiểu thư họ Hàn giờ đây cô dường như là đứa giúp việc lấy danh nghĩa Mộ phu nhân.
Một lúc sau, Thiếu Trạch thức dậy sau một giấc ngủ dài. Anh ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bốc ra ngào ngạt, tự hỏi bao lâu không ăn sáng ở nhà rồi. Anh bước khỏi phòng, thấy Lập Hạ đã dậy và đang dọn đồ ăn.
- Anh...dậy rồi à? Ăn sáng đi! - Cô ngập ngừng mở lời, cố giữ giọng mình không run lên. Anh thì đang đói ngấu, nhưng nhìn thấy cô, anh chẳng thèm nhìn bữa ăn sáng mà cô chuẩn bị. Anh cắm mặt đi thẳng, không thèm nói một lời. Chán quá mà!
Còn cô thấy anh như vậy cũng lẳng lặng đi tới bàn ăn. Dù sao thì...đâu thể vì một người không ưa mình bỏ bữa mà mình cũng cắn răng nhịn đói được. Dù sao thì cô cũng là Nhị tiểu thư họ Hàn danh giá không kém họ Mộ. Lập Hạ cũng là con người mà, là một người con gái quyền quý, xinh xắn, đáng yêu, cô cũng biết kiếm tiền, thậm chí là các thương vụ bạc tỷ...Cô cũng cố tìm cho mình một tình yêu nồng nàn, đẹp đẽ nhưng có vẻ đã sụp đổ sau cuộc hôn nhân lạnh nhạt này. Tới Thiếu Trạch, vị hôn phu, cô cũng mới gặp anh đúng hai lần lúc đi kí hợp đồng làm ăn với Mộ thị. Hạ Hạ lặng lẽ ăn và rồi từ từ cầm cặp đi làm...
Cô nằm vật ra trên sàn nhà, nơi phòng mà đáng lẽ anh và cô sẽ ở cùng nhau. Cô nằm đó, chìm vào giấc ngủ sâu, dù cho bộ váy cưới lấm lem chưa thay, mà mặt đất thì lạnh lẽo vô cùng. Cũng chỉ vì khi người con trai ấy bước vào phòng, thấy cô trên giường, tính sạch sẽ của hắn nổi lên. Hắn đẩy cô xuống khỏi giường rồi bước vào nhà tắm, dùng giọng cao cao tại thượng để nói với cô...vâng, đó là Mộ Thiếu Trạch, đại thiếu gia nhà họ Mộ.
Kể sơ qua, nhà họ có 2 người con trai là Đại thiếu gia Mộ Thiếu Trạch và Tam thiếu gia Mộ Thần thêm cô Nhị Tiểu Thư Mộ Tiểu Kiều. Còn gia đình họ Hàn thì có Hàn Sương Mai là chị gái và cô. Chị cô chê Thiếu Trạch là người lập dị, cô phẫu thuật thẩm mỹ rồi giấu gia đình bỏ trốn sang nước ngoài ngay trong đêm tối để không phải kết hôn với anh. Còn cô, là một cô gái ngây thơ, hiền lành tới nỗi bị gả thay mà vẫn âm thầm chịu đựng.
Trên mặt đất thật lạnh, nhưng cô đã ngủ, ngủ rất ngon. Mặc cho người cô lấm lem bụi bẩn, mặc cho bộ váy cưới vướng víu đang ghì mạnh cô.
Thiếu Trạch bước ra khỏi nhà tắm, thấy cô nằm trên sàn nhà. Anh ta cũng chỉ nhìn cô chán chường, khinh bỉ. Anh cũng chẳng đuổi cô ra khỏi phòng làm gì. Lúc đó, anh cũng ngà ngà say và còn khá mệt nữa nên cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần cô ta không đụng tới đồ của anh là được.
Đêm đó, Lập Hạ đã ngủ rất ngon trên nền đất nơi phòng của Thiếu Trạch trong biệt thự của vị tổng tài lập dị và lạnh lùng này.
Sáng hôm sau, Lập Hạ thức dậy, lúc đó hẵng còn sớm vì trời cũng chưa sáng hẳn, sương sớm còn đọng trên lá cây xanh một màu tuyệt đẹp. Cô dậy, lúi húi trong bếp và nấu ăn. Cô biết phận mình vốn gả đến đây cũng chỉ như phận con ở không lương với danh phận phu nhân tổng tài. À mà...anh có bao giờ xem cô là vợ anh đâu! Kết hôn mà tình chẳng có một manh, lý thì đi cả sàng. Tất cả cũng chỉ vì việc hợp tác của hai gia tộc. Còn Lập Hạ, từ tiểu thư họ Hàn giờ đây cô dường như là đứa giúp việc lấy danh nghĩa Mộ phu nhân.
Một lúc sau, Thiếu Trạch thức dậy sau một giấc ngủ dài. Anh ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bốc ra ngào ngạt, tự hỏi bao lâu không ăn sáng ở nhà rồi. Anh bước khỏi phòng, thấy Lập Hạ đã dậy và đang dọn đồ ăn.
- Anh...dậy rồi à? Ăn sáng đi! - Cô ngập ngừng mở lời, cố giữ giọng mình không run lên. Anh thì đang đói ngấu, nhưng nhìn thấy cô, anh chẳng thèm nhìn bữa ăn sáng mà cô chuẩn bị. Anh cắm mặt đi thẳng, không thèm nói một lời. Chán quá mà!
Còn cô thấy anh như vậy cũng lẳng lặng đi tới bàn ăn. Dù sao thì...đâu thể vì một người không ưa mình bỏ bữa mà mình cũng cắn răng nhịn đói được. Dù sao thì cô cũng là Nhị tiểu thư họ Hàn danh giá không kém họ Mộ. Lập Hạ cũng là con người mà, là một người con gái quyền quý, xinh xắn, đáng yêu, cô cũng biết kiếm tiền, thậm chí là các thương vụ bạc tỷ...Cô cũng cố tìm cho mình một tình yêu nồng nàn, đẹp đẽ nhưng có vẻ đã sụp đổ sau cuộc hôn nhân lạnh nhạt này. Tới Thiếu Trạch, vị hôn phu, cô cũng mới gặp anh đúng hai lần lúc đi kí hợp đồng làm ăn với Mộ thị. Hạ Hạ lặng lẽ ăn và rồi từ từ cầm cặp đi làm...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro