Chapter 45
Nohara Hana
2024-10-16 14:19:32
Chiều hôm ấy, sau khi đồng hồ điểm năm giờ, Lập Hạ chậm rãi đứng dậy khỏi bàn làm việc, rồi cô khẽ vươn cao bờ vai đang đau mỏi. Như một thói quen, cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bụng để cảm nhận sinh linh bé nhỏ bên trong đang cựa mình. Một nụ cười thoáng hiện ra trên bờ môi Lập Hạ trước khi cô đứng lên và xách chiếc cặp táp bước ra khỏi văn phòng. Hôm nay công việc của cô thuận lợi và nhẹ nhàng đến lạ thường. Phải hiếm hoi lắm cô mới có thể tan làm khi ánh hoàng hôn hắt lên cửa kính lấp lánh. Trong lòng Lập Hạ cũng đang canh cánh một cảm giác kỳ lạ, công ty vẫn đang trong giai đoạn khó khăn, nhưng công việc hôm nay lại chẳng hề nhiều như bấy lâu cô thường làm. Nhưng cô cũng cố gạt những suy nghĩ mông lung ấy dần đi. Có lẽ món rượu vang mới đã được
"chỉnh sửa" ấy đã khiến gánh nặng của một F&B manager như cô nhẹ đi phần nào. Chắc cũng tới lúc bộ phận truyền thông bận rộn rồi.
Khi gót chân Lập Hạ vừa chạm xuống bậc tam cấp trước cổng công ty, một chiếc Mecedes đen bóng loáng của chồng cô đã đứng đợi sẵn ở đó từ bao giờ. Người tài xế sau khi thấy cô bước ra đã vội đon đả tiếp đãi.
- Mộ phu nhân, mời cô vào trong xe, bên ngoài đang nắng.
Có lẽ mọi chuyện sẽ thật là bình thường nếu cô không thấy bóng dáng Thiếu Trạch đang đeo kính và ngồi đọc tài liệu bên trong. Bình thường đến việc tới gần cô hắn còn cảm thấy kinh tởm, sao hôm nay lại để cô chung xe được?
Cái tên thích hạnh họe ấy còn thường ra lệnh tài xế chở hắn về trước mới chở cô. Nên cô cũng thường đi bộ ra trạm xe buýt để về nhà hoặc ngồi trên bậc tam cấp chờ đợi xe quay lại. Còn nếu hôm nào may mắn, cô sẽ gặp
Tiểu Kiều hoặc Mộ Thần, họ sẽ để cô yên vị trên ghế xe êm ái (Tất nhiên, bao giờ ngồi với Mộ Thần thì cả hai cũng vô cùng ngượng nghịu). Còn Thiếu Trạch sao? KHÔNG BAO GIỜ. Đi chung xe với hắn sao? Lần gần nhất, chính là ngày rước dâu cách đây cả năm về trước, sau đó cô còn thấy hắn thuê người rửa xe và sát khuẩn chỗ cô ngồi kỹ lưỡng đến mức hắn không còn cảm nhận được một chút gì của cô sót lại. Chắc là người tài xế hôm nay bị nhầm.
Lập Hạ xua xua tay và nhìn người tài xế vẻ ái ngại.
- Cậu Lâm, cậu nhầm rồi, chồng tôi còn ngồi trong xe kia mà? Cậu để tôi lên thì cậu sẽ bị mắng đó!
Người tài xế gật đầu, gương mặt anh ta đầy vẻ chắc chắn trước lời nói của mình.
- Đây là lệnh của Mộ Đại thiếu, tôi không dám trái ý đâu, mời phu nhân.
Lập Hạ càng sốc hơn trước lời nói của tài xế. Cô lưỡng lự không dám bước vào xe, cô sợ khiến hắn thêm khó chịu, cũng khó tránh khỏi phiền muộn cho cô. Nhưng trước khi người tài xế mời cô vào thêm một lần thì cửa sổ xe hạ xuống. Ánh nắng chiều tà hắt lên gương mặt tuấn tú của Thiếu Trạch. Hắn vẫn đeo cặp kính, tay vẫn đang chăm chú gõ gõ gì đó trên máy tính, bên cạnh là một tập tài liệu đặt ngồn ngang. Hắn liếc nhìn cô, vẫn cái mặt khó đăm đăm đáng ghét ấy.
Sao không lên xe? Đừng nói cô chê tôi đấy...Không...Tất nhiên là không có...- Lập Hạ luống cuống lắc đầu giải thích.Vậy sao không vào xe đi? Bên ngoài đang nóng lắm, tôi không muốn con tôi phải khó chịu đâu.Lập Hạ ngạc nhiên quá đỗi, nhưng cô cũng không cự tuyệt hắn. Khi cô tính đi lên ngồi ghế phụ, Thiếu Trạch ở băng ghế phía sau cau mày.
- Lên đó làm gì, vào đây này.
Chẳng phải anh ghét tôi tới gần anh sao?Kệ đi, cô vào đây để tôi dễ làm việc cùng hơn chứ, bộ cô tưởng chúng ta thiếu việc lắm sao?Đúng là cái giọng cao cao tại thượng khiến người ta phải ghét, Lập Hạ cũng chỉ chú ý giọng điệu trịnh thượng ấy mà bỏ qua hai gò má đang hơi ửng hồng lên của chồng mình. Người tài xế mở cửa, cô khẽ bước vào, ngồi nép mình vào cửa. Thiếu Trạch thấy vậy nhẹ nhàng kéo tay cô tới gần hắn hơn. Mặt đỏ hơn lúc nãy một chút, anh ta hắng giọng rồi xoay chiếc máy tính tới vợ mình.
- È hèm, cô xích lại gần đây chút đi, tôi không có bị bệnh truyền nhiễm đâu. Cô xem phương án này của cô Lưu được chưa để tôi duyệt này.
Lập Hạ cũng bất giác đỏ mặt khi hắn kéo cô sát lại, nhưng rồi cô cố gắng tập trung vào những tài liệu chi tiết trên máy tính hắn. Ổi, sao cảm giác lại có thể gượng gạo đến mức này chứ... Ngày đầu về làm dâu, sự ghét bỏ và lạnh lùng của Thiếu Trạch là thứ bóp nghẹt bầu không khí của cả hai, hễ gặp nhau là ngượng. Nhưng dạo này Thiếu Trạch thay đổi thái độ hơn chút, không còn ghét bỏ cô như trước, cô lại thấy không quen một chút nào. Nhưng dù sao ngượng theo cách này cũng tốt, cô nhủ thầm. Một cảm giác thoáng qua Lập Hạ, cô liếc nhìn hoàng hôn lấp lánh trên những tòa nhà cao tầng một màu ánh kim, có lẽ cuộc sống đầy thăng trầm của cô ở thành phố hoa lệ này sẽ thay đối theo hướng tích cực hơn...Cô mong vậy.
"chỉnh sửa" ấy đã khiến gánh nặng của một F&B manager như cô nhẹ đi phần nào. Chắc cũng tới lúc bộ phận truyền thông bận rộn rồi.
Khi gót chân Lập Hạ vừa chạm xuống bậc tam cấp trước cổng công ty, một chiếc Mecedes đen bóng loáng của chồng cô đã đứng đợi sẵn ở đó từ bao giờ. Người tài xế sau khi thấy cô bước ra đã vội đon đả tiếp đãi.
- Mộ phu nhân, mời cô vào trong xe, bên ngoài đang nắng.
Có lẽ mọi chuyện sẽ thật là bình thường nếu cô không thấy bóng dáng Thiếu Trạch đang đeo kính và ngồi đọc tài liệu bên trong. Bình thường đến việc tới gần cô hắn còn cảm thấy kinh tởm, sao hôm nay lại để cô chung xe được?
Cái tên thích hạnh họe ấy còn thường ra lệnh tài xế chở hắn về trước mới chở cô. Nên cô cũng thường đi bộ ra trạm xe buýt để về nhà hoặc ngồi trên bậc tam cấp chờ đợi xe quay lại. Còn nếu hôm nào may mắn, cô sẽ gặp
Tiểu Kiều hoặc Mộ Thần, họ sẽ để cô yên vị trên ghế xe êm ái (Tất nhiên, bao giờ ngồi với Mộ Thần thì cả hai cũng vô cùng ngượng nghịu). Còn Thiếu Trạch sao? KHÔNG BAO GIỜ. Đi chung xe với hắn sao? Lần gần nhất, chính là ngày rước dâu cách đây cả năm về trước, sau đó cô còn thấy hắn thuê người rửa xe và sát khuẩn chỗ cô ngồi kỹ lưỡng đến mức hắn không còn cảm nhận được một chút gì của cô sót lại. Chắc là người tài xế hôm nay bị nhầm.
Lập Hạ xua xua tay và nhìn người tài xế vẻ ái ngại.
- Cậu Lâm, cậu nhầm rồi, chồng tôi còn ngồi trong xe kia mà? Cậu để tôi lên thì cậu sẽ bị mắng đó!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người tài xế gật đầu, gương mặt anh ta đầy vẻ chắc chắn trước lời nói của mình.
- Đây là lệnh của Mộ Đại thiếu, tôi không dám trái ý đâu, mời phu nhân.
Lập Hạ càng sốc hơn trước lời nói của tài xế. Cô lưỡng lự không dám bước vào xe, cô sợ khiến hắn thêm khó chịu, cũng khó tránh khỏi phiền muộn cho cô. Nhưng trước khi người tài xế mời cô vào thêm một lần thì cửa sổ xe hạ xuống. Ánh nắng chiều tà hắt lên gương mặt tuấn tú của Thiếu Trạch. Hắn vẫn đeo cặp kính, tay vẫn đang chăm chú gõ gõ gì đó trên máy tính, bên cạnh là một tập tài liệu đặt ngồn ngang. Hắn liếc nhìn cô, vẫn cái mặt khó đăm đăm đáng ghét ấy.
Sao không lên xe? Đừng nói cô chê tôi đấy...Không...Tất nhiên là không có...- Lập Hạ luống cuống lắc đầu giải thích.Vậy sao không vào xe đi? Bên ngoài đang nóng lắm, tôi không muốn con tôi phải khó chịu đâu.Lập Hạ ngạc nhiên quá đỗi, nhưng cô cũng không cự tuyệt hắn. Khi cô tính đi lên ngồi ghế phụ, Thiếu Trạch ở băng ghế phía sau cau mày.
- Lên đó làm gì, vào đây này.
Chẳng phải anh ghét tôi tới gần anh sao?Kệ đi, cô vào đây để tôi dễ làm việc cùng hơn chứ, bộ cô tưởng chúng ta thiếu việc lắm sao?Đúng là cái giọng cao cao tại thượng khiến người ta phải ghét, Lập Hạ cũng chỉ chú ý giọng điệu trịnh thượng ấy mà bỏ qua hai gò má đang hơi ửng hồng lên của chồng mình. Người tài xế mở cửa, cô khẽ bước vào, ngồi nép mình vào cửa. Thiếu Trạch thấy vậy nhẹ nhàng kéo tay cô tới gần hắn hơn. Mặt đỏ hơn lúc nãy một chút, anh ta hắng giọng rồi xoay chiếc máy tính tới vợ mình.
- È hèm, cô xích lại gần đây chút đi, tôi không có bị bệnh truyền nhiễm đâu. Cô xem phương án này của cô Lưu được chưa để tôi duyệt này.
Lập Hạ cũng bất giác đỏ mặt khi hắn kéo cô sát lại, nhưng rồi cô cố gắng tập trung vào những tài liệu chi tiết trên máy tính hắn. Ổi, sao cảm giác lại có thể gượng gạo đến mức này chứ... Ngày đầu về làm dâu, sự ghét bỏ và lạnh lùng của Thiếu Trạch là thứ bóp nghẹt bầu không khí của cả hai, hễ gặp nhau là ngượng. Nhưng dạo này Thiếu Trạch thay đổi thái độ hơn chút, không còn ghét bỏ cô như trước, cô lại thấy không quen một chút nào. Nhưng dù sao ngượng theo cách này cũng tốt, cô nhủ thầm. Một cảm giác thoáng qua Lập Hạ, cô liếc nhìn hoàng hôn lấp lánh trên những tòa nhà cao tầng một màu ánh kim, có lẽ cuộc sống đầy thăng trầm của cô ở thành phố hoa lệ này sẽ thay đối theo hướng tích cực hơn...Cô mong vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro