Chapter 48
Nohara Hana
2024-10-16 14:19:32
- Buông ra!
Thiếu Trạch gắt lên một tiếng đầy phũ phàng và lạnh lùng đến lạ. Mặt hắn tối sầm lại, thẳng thừng hất Trà Trà ra trước sự bất ngờ đến đờ người của ả. Đã bao giờ hắn nặng lời như vậy với ả đâu chứ, một cảm giác hụt hẫng pha lần nhục nhã khiến Trà Trà sượng lại. Nhưng một kẻ như ả ta đâu biết thế nào là xấu hố, kiểu người khiến cho người ta phải phỉ nhổ cái danh "Mặt trơ như mặt thớt". Ả vẫn cố níu lấy tay Thiếu Trạch cũng như đang cố gắng bấu víu vào giấc mơ phù hoa đang trên đà vỡ nát. Đôi mắt ả chớp chớp long lanh, giọng nói ra điều nai tơ, yếu đuối, đang nũng nịu.
- A Trạch, sao anh lại lạnh lùng với em như vậy...Em buồn lắm đó...
Thiếu Trạch quay sang nhìn ả ta. Ánh mắt của hắn sắc bén như dao, đủ để cứa vào tâm hồn của bất kỳ ai dám làm trái ý. Trà Trà bị ánh mắt ấy dọa sợ, sống lưng lạnh toát, người cứng đờ nhìn hắn như một kẻ bị hóa đá vì vô tình lọt vào ánh nhìn của Medusa. Thiếu Trạch hừ một tiếng rồi quay gót bước đi, bỏ mặc ả ta phía sau lưng.
- Mau biến đi, đừng làm phiền tôi! Tôi không có nhu cầu gặp cô lúc này.
Đoạn nhịp chân hắn gấp gáp hơn, anh vội đuổi theo cô vợ bé nhỏ của mình, giọng nói pha chút lo lắng.
- Hàn Lập Hạ...À quên, Hạ Hạ, đợi anh với. Đi chậm thôi, kẻo ảnh hưởng tới em bé!
Thiếu Trạch cứ thế nhanh chóng bước đi, vội vàng tới mức hai chân gần quíu cả lại. Còn Trà Trà đứng chôn chân trước cổng căn biệt thự hoa lệ ấy, chưa hết bàng hoàng. Ă ta nắm chặt tay, hai hàm răng nghiến chặt chua chát, gương mặt xinh đẹp ấy nay tối sầm hơn đêm không trăng. Trà Trà đã dùng trăm phương ngàn kế để cướp lấy
Thiếu Trạch về tay, nay lại bị chính người vợ quê mùa, cục mịch, người từng bị ả coi khinh, xem thường đến thế cướp lại chỉ trong một chớp mắt. Giấc mộng phù hoa bỗng chốc vỡ nát vậy sao? Không, không thể như thế được...
Một vài người bảo vệ khu nhà tới gần Trà Trà, một anh chàng cao gầy, đội mũ màu xanh sậm tiến lên trước, lịch sự cúi chào cô ta trước khi cất lời.
- Xin lỗi, thưa cô. Thiếu gia chúng tôi không tiếp cô, mời cô ra ngoài giúp cho ạ.
Trà Trà lúc này mới bừng tỉnh khỏi cơn sốc, ả lườm anh bảo vệ cháy mặt rồi gầm lên.
Anh thì biết gì? Anh ấy là người yêu của tôi... Anh ấy sao có thể lạnh nhạt với tôi như vậy chứ? Chắc chắn...Chắc chắn... - Ả nghiến chặt răng, tay bấu chặt vào nhau đến trắng bệch. Ả ta lúc ấy dường như mất đi lý trí, đôi mắt lóe lên những tia lửa hận đỏ au như một con thú dữ sắp cắn xé con mồi vậy. Trà Trà cứ thế xăm xăm tính lao thắng vào bên trong, liên tục gào lên.A Trạch, chúng ta cần nói chuyện..
Nhưng những người bảo vệ của Mộ thiếu gia đâu để ả được toại nguyện dễ dàng như vậy? Hai người có dáng dấp hơi nhỏ hơn những người còn lại đứng chắn trước mặt cô ta như một bức tường thành kiên cố như bức tường
Berlin vậy. Nhưng không để "lịch sử lặp lại" theo cách oái ăm như vậy. Một người bảo an dáng cao to lực lưỡng hơn tới ôm chặt cô ta lôi ra bên ngoài, không để cô ta phá vỡ "tường thành Berlin" do họ "xây" nên. Nếu không thì e rằng tiền lương tháng này cũng khó toàn vẹn. Vả lại, Trà Trà lúc nhận được sự nuông chiều của Thiếu Trạch, ảo tưởng tới mức mũi vểnh lên trời, nhìn đời bằng nửa con mắt đã không ít lần đắc tội những người bảo an ở đây.
Người đàn ông cao to vừa ôm con ả đang vùng vẫy dữ dội, vừa làu bàu trong cổ họng.
- Hừ, dám không xem bảo an chúng tôi là người. Giờ thì hay rồi, chính tay tôi phải đem vứt cô ra khỏi đây...
Trà Trà nghe thấy thế thì càng sôi máu lên mà vũng vẫy mạnh hơn. Người bảo an ném ả ra bên ngoài với ánh nhìn chán ghét. Trà Trà, với cái cốt cách "chợ búa"
', chua ngoa, ả gân cổ lên mà hét.
- Các người...Các người...Các người dám đắc tội với tôi! Đợi tôi thành Mộ phu nhân đi rồi lúc đó tôi sẽ cho mấy người hiểu thế nào là lễ độ!
Người bảo an cười nửa miệng, cái nụ cười có chút tiểu nhân, năm phần hả hê, năm phần xem thường. Anh ta cứ thế buông thêm một câu cà khia chọc tức ả trước khi khóa cổng lớn và đi vào trong.
- Nực cười, phu nhân của chúng tôi đang ở trong nhà kìa. Bây giờ cô còn chẳng vào nổi bên trong, thiếu gia chẳng muốn nhìn thấy cô dù chỉ một chốc như vậy...Cô vẫn còn ảo tưởng sao?
Mặt Trà Trà tối sầm lại khi nhìn bóng lưng người bảo an rời đi. Ả ta cầm đôi cao gót trên tay rồi lủi thủi rời đi đầy ấm ứC.
- Các người cứ đợi đấy..Tôi sẽ không tha cho sự thiếu lễ độ của mấy người đâu...
Thiếu Trạch gắt lên một tiếng đầy phũ phàng và lạnh lùng đến lạ. Mặt hắn tối sầm lại, thẳng thừng hất Trà Trà ra trước sự bất ngờ đến đờ người của ả. Đã bao giờ hắn nặng lời như vậy với ả đâu chứ, một cảm giác hụt hẫng pha lần nhục nhã khiến Trà Trà sượng lại. Nhưng một kẻ như ả ta đâu biết thế nào là xấu hố, kiểu người khiến cho người ta phải phỉ nhổ cái danh "Mặt trơ như mặt thớt". Ả vẫn cố níu lấy tay Thiếu Trạch cũng như đang cố gắng bấu víu vào giấc mơ phù hoa đang trên đà vỡ nát. Đôi mắt ả chớp chớp long lanh, giọng nói ra điều nai tơ, yếu đuối, đang nũng nịu.
- A Trạch, sao anh lại lạnh lùng với em như vậy...Em buồn lắm đó...
Thiếu Trạch quay sang nhìn ả ta. Ánh mắt của hắn sắc bén như dao, đủ để cứa vào tâm hồn của bất kỳ ai dám làm trái ý. Trà Trà bị ánh mắt ấy dọa sợ, sống lưng lạnh toát, người cứng đờ nhìn hắn như một kẻ bị hóa đá vì vô tình lọt vào ánh nhìn của Medusa. Thiếu Trạch hừ một tiếng rồi quay gót bước đi, bỏ mặc ả ta phía sau lưng.
- Mau biến đi, đừng làm phiền tôi! Tôi không có nhu cầu gặp cô lúc này.
Đoạn nhịp chân hắn gấp gáp hơn, anh vội đuổi theo cô vợ bé nhỏ của mình, giọng nói pha chút lo lắng.
- Hàn Lập Hạ...À quên, Hạ Hạ, đợi anh với. Đi chậm thôi, kẻo ảnh hưởng tới em bé!
Thiếu Trạch cứ thế nhanh chóng bước đi, vội vàng tới mức hai chân gần quíu cả lại. Còn Trà Trà đứng chôn chân trước cổng căn biệt thự hoa lệ ấy, chưa hết bàng hoàng. Ă ta nắm chặt tay, hai hàm răng nghiến chặt chua chát, gương mặt xinh đẹp ấy nay tối sầm hơn đêm không trăng. Trà Trà đã dùng trăm phương ngàn kế để cướp lấy
Thiếu Trạch về tay, nay lại bị chính người vợ quê mùa, cục mịch, người từng bị ả coi khinh, xem thường đến thế cướp lại chỉ trong một chớp mắt. Giấc mộng phù hoa bỗng chốc vỡ nát vậy sao? Không, không thể như thế được...
Một vài người bảo vệ khu nhà tới gần Trà Trà, một anh chàng cao gầy, đội mũ màu xanh sậm tiến lên trước, lịch sự cúi chào cô ta trước khi cất lời.
- Xin lỗi, thưa cô. Thiếu gia chúng tôi không tiếp cô, mời cô ra ngoài giúp cho ạ.
Trà Trà lúc này mới bừng tỉnh khỏi cơn sốc, ả lườm anh bảo vệ cháy mặt rồi gầm lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh thì biết gì? Anh ấy là người yêu của tôi... Anh ấy sao có thể lạnh nhạt với tôi như vậy chứ? Chắc chắn...Chắc chắn... - Ả nghiến chặt răng, tay bấu chặt vào nhau đến trắng bệch. Ả ta lúc ấy dường như mất đi lý trí, đôi mắt lóe lên những tia lửa hận đỏ au như một con thú dữ sắp cắn xé con mồi vậy. Trà Trà cứ thế xăm xăm tính lao thắng vào bên trong, liên tục gào lên.A Trạch, chúng ta cần nói chuyện..
Nhưng những người bảo vệ của Mộ thiếu gia đâu để ả được toại nguyện dễ dàng như vậy? Hai người có dáng dấp hơi nhỏ hơn những người còn lại đứng chắn trước mặt cô ta như một bức tường thành kiên cố như bức tường
Berlin vậy. Nhưng không để "lịch sử lặp lại" theo cách oái ăm như vậy. Một người bảo an dáng cao to lực lưỡng hơn tới ôm chặt cô ta lôi ra bên ngoài, không để cô ta phá vỡ "tường thành Berlin" do họ "xây" nên. Nếu không thì e rằng tiền lương tháng này cũng khó toàn vẹn. Vả lại, Trà Trà lúc nhận được sự nuông chiều của Thiếu Trạch, ảo tưởng tới mức mũi vểnh lên trời, nhìn đời bằng nửa con mắt đã không ít lần đắc tội những người bảo an ở đây.
Người đàn ông cao to vừa ôm con ả đang vùng vẫy dữ dội, vừa làu bàu trong cổ họng.
- Hừ, dám không xem bảo an chúng tôi là người. Giờ thì hay rồi, chính tay tôi phải đem vứt cô ra khỏi đây...
Trà Trà nghe thấy thế thì càng sôi máu lên mà vũng vẫy mạnh hơn. Người bảo an ném ả ra bên ngoài với ánh nhìn chán ghét. Trà Trà, với cái cốt cách "chợ búa"
', chua ngoa, ả gân cổ lên mà hét.
- Các người...Các người...Các người dám đắc tội với tôi! Đợi tôi thành Mộ phu nhân đi rồi lúc đó tôi sẽ cho mấy người hiểu thế nào là lễ độ!
Người bảo an cười nửa miệng, cái nụ cười có chút tiểu nhân, năm phần hả hê, năm phần xem thường. Anh ta cứ thế buông thêm một câu cà khia chọc tức ả trước khi khóa cổng lớn và đi vào trong.
- Nực cười, phu nhân của chúng tôi đang ở trong nhà kìa. Bây giờ cô còn chẳng vào nổi bên trong, thiếu gia chẳng muốn nhìn thấy cô dù chỉ một chốc như vậy...Cô vẫn còn ảo tưởng sao?
Mặt Trà Trà tối sầm lại khi nhìn bóng lưng người bảo an rời đi. Ả ta cầm đôi cao gót trên tay rồi lủi thủi rời đi đầy ấm ứC.
- Các người cứ đợi đấy..Tôi sẽ không tha cho sự thiếu lễ độ của mấy người đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro