Chương 17
Nohara Hana
2024-10-16 14:19:32
Cô ả quay ngoắt đi, ném lại cho Lập Hạ một cái nhìn khinh khỉnh bề trên
rồi bước vào nhà. Lập Hạ cũng chẳng rảnh để đối phó với ả ta, nên cô
quay lưng đi làm.
Công việc vẫn như vậy, bảy giờ tối, cô lê thân xác mệt nhoài bước khỏi công ty. Cô lại tăng ca như thường ngày, mặc cho việc mình đang mang thai. Đường về nhà bình thường vốn xa mà nay chẳng hiểu sao lại gần quá đỗi, phải chăng vì Lập Hạ mải đắm chìm trong những suy tư kéo đến như sóng trong lòng cô? Suốt lúc ở trên xe, cô chỉ lặng câm, hướng đôi mắt vô hồn ra cửa sổ. Bầu trời tối đen, mưa lất phất, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp nhưng lại trắng bệnh và tiều tụy của cô.
Bước vào nhà, cô mệt mỏi vươn tay cởi chiếc áo gió màu nâu, lấm thấm những giọt mưa bên ngoài trời móc lên kệ. Đón chào cô là một hình ảnh không mấy đẹp đẽ, cô ả Trà Trà đang ngồi xem ti vi trên bộ ghế sofa, ả ta mặc chiếc váy ở nhà ngắn cũn cỡn và bộ móng tay dài đính đá ả mới làm, ả đang đắp mặt nạ. Hình ảnh chính xác là một bạch cốt tinh chuyên dụ dỗ đàn ông, và Thiếu Trạch chỉ là thằng đàn ông hám sắc ngu ngốc, mê muội đến mức bị ả ta lừa gạt
Vừa nhìn thấy cô bước vào, ả ta đã cao giọng thách thức:
- Này cô vợ xấu xí, cục mịch, quê mùa của bạn trai tôi, về rồi đấy à
Lập Hạ cười nhẹ, nhếch mép đầy sự khinh bỉ, vẫn im lặng, thay vì sự im lặng suy tư ban nãy, đây là sự im lặng trong cảnh giới cao nhất của sự ghét bỏ, coi thường
Thấy cô không có phản ứng, thản nhiên như không trước lời nói của mình, Trà Trà cao giọng:
- Cô gả vào đây chỉ làm osin không lương cho Thiếu Trạch thôi chứ gì, này cô osin kia, tôi đói rồi đấy, nấu gì cho tôi ăn đi
Lúc này Lập Hạ quay lại, mặt lạnh như tiền, nhìn ả:
- Cô không bị tàn phế, có tay có chân như người bình thường, tự xách cái thân lên mà đi nấu ăn, nhà cũng có quản gia đấy, nhưng không phải cho cô, mà nếu cô bị khuyết tật não thì hãy nhờ nấu giùm nhé
Nói xong, chính thất bước lên lầu. Trà xanh tức tím mặt, giận tím người, cáu gắt gọi quản gia. Dễ gì, Lập Hạ vô cùng thân thiết với bác ấy, cô thường phụ giúp việc nhà nên họ có mối quan hệ rất tốt đẹp. Bà quản gia bước ra, khinh bỉ nhìn ả, bà xẵng giọng:
- Có chuyện gì?
- Tôi đói rồi, nấu cơm cho tôi ăn nhanh lên!
- Tôi được dặn là chỉ nghe lệnh của phu nhân và thiếu gia, còn cô thì tự đi mà nấu
Trà Trà tức tối hét lên:
- Mấy người bắt nạt tôi, có tin tôi nói với đại thiếu gia của mấy người không, anh ấy sẽ tống cổ mấy người ra khỏi nhà đó!!!
Ả nói tiếp, giọng đầy sự tức tối:
- Đợi ngày tôi trở thành Mộ phu nhân đi, lúc ấy tất cả các người chỉ có nước quỳ xuống đất xin lỗi tôi hoặc bị tống khứ khỏi cái thành phố này!!!
Bà quản gia nghe những lời ấy, chẳng thèm quan tâm lấy mảy may, bước đi mặc kệ ả trà xanh đang gào thét
Lập Hạ ngồi trong phòng, nghe được hết tất cả những gì ầm ĩ ở phía dưới. Cô biết trận chiến giữa cô và tiểu tam đang bùng cháy dữ dội trong căn biệt thự xa hoa này. Lập Hạ nhẹ nhàng sờ vào bụng, đang âu yếm với sinh linh bé nhỏ trong bụng, ánh sáng của đời mình. Cô nhận ra mình chưa ăn tối, nhưng bây giờ cô chẳng thể nuốt nổi thứ gì, cứ ăn là bị ói ra bằng hết, cô bị ốm nghén hành hạ cho thân xác tiều tụy vô cùng. Bỗng nhiên cô thấy đầu mình quay mòng mòng, trước mắt cô mọi thứ trở nên mờ ảo dần đi. Cảm giác đó chỉ thoáng chốc, khiến cô nghĩ mình không sao và lên giường ngủ.
Công việc vẫn như vậy, bảy giờ tối, cô lê thân xác mệt nhoài bước khỏi công ty. Cô lại tăng ca như thường ngày, mặc cho việc mình đang mang thai. Đường về nhà bình thường vốn xa mà nay chẳng hiểu sao lại gần quá đỗi, phải chăng vì Lập Hạ mải đắm chìm trong những suy tư kéo đến như sóng trong lòng cô? Suốt lúc ở trên xe, cô chỉ lặng câm, hướng đôi mắt vô hồn ra cửa sổ. Bầu trời tối đen, mưa lất phất, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp nhưng lại trắng bệnh và tiều tụy của cô.
Bước vào nhà, cô mệt mỏi vươn tay cởi chiếc áo gió màu nâu, lấm thấm những giọt mưa bên ngoài trời móc lên kệ. Đón chào cô là một hình ảnh không mấy đẹp đẽ, cô ả Trà Trà đang ngồi xem ti vi trên bộ ghế sofa, ả ta mặc chiếc váy ở nhà ngắn cũn cỡn và bộ móng tay dài đính đá ả mới làm, ả đang đắp mặt nạ. Hình ảnh chính xác là một bạch cốt tinh chuyên dụ dỗ đàn ông, và Thiếu Trạch chỉ là thằng đàn ông hám sắc ngu ngốc, mê muội đến mức bị ả ta lừa gạt
Vừa nhìn thấy cô bước vào, ả ta đã cao giọng thách thức:
- Này cô vợ xấu xí, cục mịch, quê mùa của bạn trai tôi, về rồi đấy à
Lập Hạ cười nhẹ, nhếch mép đầy sự khinh bỉ, vẫn im lặng, thay vì sự im lặng suy tư ban nãy, đây là sự im lặng trong cảnh giới cao nhất của sự ghét bỏ, coi thường
Thấy cô không có phản ứng, thản nhiên như không trước lời nói của mình, Trà Trà cao giọng:
- Cô gả vào đây chỉ làm osin không lương cho Thiếu Trạch thôi chứ gì, này cô osin kia, tôi đói rồi đấy, nấu gì cho tôi ăn đi
Lúc này Lập Hạ quay lại, mặt lạnh như tiền, nhìn ả:
- Cô không bị tàn phế, có tay có chân như người bình thường, tự xách cái thân lên mà đi nấu ăn, nhà cũng có quản gia đấy, nhưng không phải cho cô, mà nếu cô bị khuyết tật não thì hãy nhờ nấu giùm nhé
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, chính thất bước lên lầu. Trà xanh tức tím mặt, giận tím người, cáu gắt gọi quản gia. Dễ gì, Lập Hạ vô cùng thân thiết với bác ấy, cô thường phụ giúp việc nhà nên họ có mối quan hệ rất tốt đẹp. Bà quản gia bước ra, khinh bỉ nhìn ả, bà xẵng giọng:
- Có chuyện gì?
- Tôi đói rồi, nấu cơm cho tôi ăn nhanh lên!
- Tôi được dặn là chỉ nghe lệnh của phu nhân và thiếu gia, còn cô thì tự đi mà nấu
Trà Trà tức tối hét lên:
- Mấy người bắt nạt tôi, có tin tôi nói với đại thiếu gia của mấy người không, anh ấy sẽ tống cổ mấy người ra khỏi nhà đó!!!
Ả nói tiếp, giọng đầy sự tức tối:
- Đợi ngày tôi trở thành Mộ phu nhân đi, lúc ấy tất cả các người chỉ có nước quỳ xuống đất xin lỗi tôi hoặc bị tống khứ khỏi cái thành phố này!!!
Bà quản gia nghe những lời ấy, chẳng thèm quan tâm lấy mảy may, bước đi mặc kệ ả trà xanh đang gào thét
Lập Hạ ngồi trong phòng, nghe được hết tất cả những gì ầm ĩ ở phía dưới. Cô biết trận chiến giữa cô và tiểu tam đang bùng cháy dữ dội trong căn biệt thự xa hoa này. Lập Hạ nhẹ nhàng sờ vào bụng, đang âu yếm với sinh linh bé nhỏ trong bụng, ánh sáng của đời mình. Cô nhận ra mình chưa ăn tối, nhưng bây giờ cô chẳng thể nuốt nổi thứ gì, cứ ăn là bị ói ra bằng hết, cô bị ốm nghén hành hạ cho thân xác tiều tụy vô cùng. Bỗng nhiên cô thấy đầu mình quay mòng mòng, trước mắt cô mọi thứ trở nên mờ ảo dần đi. Cảm giác đó chỉ thoáng chốc, khiến cô nghĩ mình không sao và lên giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro