Chương 30 - .2: Trong Bữa Tiệc Mọi Người Với Những Suy Tính Riêng
.1: Một Ứng Dụng Bất Ngờ Xuất Hiện Trên Điện Thoại Di Động
Lị Lị Đích Tình Nhân
2024-08-08 08:45:36
Sự im lặng tràn ra khắp bốn phía, trong phòng chỉ có duy nhất một người, yên tĩnh đến mức cảm tưởng như cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Ánh mắt của Thẩm Viên tối tăm u ám, anh nhìn hai chân đang bất động của mình, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích đến một tí. Anh ngồi trên xe lăn, trở thành một pho tượng chân thật.
Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại di động vang lên đã phá vỡ bầu không khí im lặng. Thẩm Viên cầm chiếc điện thoại di động đang rung ở trên mặt bàn lên, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Sao vậy?”
Hình như đã lâu lắm rồi anh không mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp khô khốc. Bên kia đang báo cáo về nội dung công việc của anh, anh tự đầu tư vào một công ty riêng, chuyện này gia đình của anh cũng không hề hay biết.
Kể từ lúc anh bị tai nạn xe hơn đến bây giờ, cuộc sống của anh đã bị đảo lộn rất nhiều.
Các bác sĩ đã chẩn đoán chân của anh sẽ không bao giờ lành lại được nữa, có nghĩa là trong suốt quãng đời còn lại của mình, anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Từ trước đến giờ, nhà họ Thẩm đều xem anh như một người thừa kế của gia tộc, hơn nữa anh rất có năng lực. Sau khi anh trở thành chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị, giá cổ phiếu của tập đoàn đã tăng lên 30%.
Nhưng tất cả những chuyện này đều biến thành hư vô sau vụ tai nạn xe hơi của anh.
Sau khi mẹ anh mất vì bị bệnh, ba của anh ít khi quan tâm đến anh, nhưng vì anh được gia tộc coi trọng nên ông ấy vẫn rất tin tưởng và tôn trọng anh.
Nhưng cách đây không lâu, ba của anh lại đón tình nhân và đứa con hoang trở về nhà họ Thẩm.
Chuyện này thật nực cười, Thẩm Viên cũng không hề biết ba của anh lại dám ngang nhiên nuôi một đứa con hoang ở bên ngoài như vậy, hình như ông ấy muốn đưa đứa con hoang này lên thay thế địa vị của anh bất cứ lúc nào.
Vụ tai nạn xe cộ lần này, chỉ sợ là không đơn giản như anh đã từng nghĩ, cho dù là đối thủ của tập đoàn Thẩm thị hay đứa con hoang kia của ba anh làm chuyện này đi chăng nữa thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy.
Cuộc sống vốn đang tươi đẹp nay đã trở nên tối tăm mù mịt, mặc dù anh không làm mấy chuyện như tự sát, nhưng anh cũng mất hết toàn bộ hy vọng sống.
Hiện tại, điều tra rõ ràng chân tướng của sự việc, cũng như báo thú mấy người bọn họ đã trở thành trụ cột, lý do duy nhất để anh tiếp tục sống tiếp.
Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, cơ thể khỏe mạnh đột nhiên không còn khả năng đi lại, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa. Chuyện này tuyệt vọng đến nhường nào cơ chứ.
Anh cúp máy, vẫn im lặng như cũ.
Lại thêm một ngày nữa không ra khỏi nhà, chỉ có chiếc máy tính ở bên cạnh sáng lên. Thẩm Viên đang định ném điện thoại di động của mình sang một bên thì anh chợt nhìn thấy trên màn hình trống trơn xuất hiện cái gì đó.
Anh nhíu mày khi nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một ứng dụng màu hồng nhạt.
Tên phía dưới chính là nuôi dưỡng cô vợ nhỏ.
Anh chưa bao giờ tải xuống một trò chơi nữ tính như vậy, thậm chí ở ở giữa logo của ứng dụng còn xuất hiện một hình trái tim.
Thân là người có địa vị cao, không giận tự uy*, khí thế khi tức giận càng thêm khiếp người, nhưng lúc này trong phòng lại không có người, nếu có ai đó ở chỗ này, chỉ sợ trán của người đó đã đổ đầy mồ hôi.
*Không giận tự uy: mặc dù không nổi giận nhưng vẫn rất nghiêm túc, khí thế khiến người khác tự sợ hãi mặc dù không bị doạ
Có người nào đó đang muốn ăn cắp thông tin trong điện thoại di động của anh!
Đây là ý tưởng duy nhất mà Thẩm Viên nghĩ ra được, cơ bắp trên người anh căng chặt, con ngươi yên lặng như biển chết đột nhiên nổi sóng dữ dội, anh siết chặt chiếc điện thoại di động ở trong tay, điện thoại phát ra những tiếng vang két két két, dường như sắp bị sự thô bạo của anh phá hỏng.
Đôi môi mỏng bạc tình mím chặt lại, anh nở một nụ cười mỉa mai, sau đó mở ứng dụng ra.
Anh ngược lại muốn xem thử, mấy người đó đang muốn làm cái gì.
Hình ảnh chợt lóe lên, màn hình đầu tiên xuất hiện một mảng màu trắng rất lớn, sau đó là vô số đoá hoa hồng màu hồng nhạt đang nở rộ, tiếng nhạc đáng yêu vang lên, những đóa hoa hồng tản ra, trên chiếc thảm lông màu trắng xuất hiện một cô gái nhỏ đang trần truồng.
Cô gái nhỏ này khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, vẫn ở độ tuổi niên thiếu thanh xuân, làn da trắng nõn không tì vết, vòng eo mềm mại tinh tế, đôi chân thon dài, những ngón chân hồng phấn trông rất đáng yêu.
Cô đang nằm trên thảm, hai mắt nhắm chặt lại, nhìn giống như người đẹp đang chìm vào giấc ngủ say.
Xung quanh màn hình còn xuất hiện một vài phím bấm, đó là các phím để thay đổi trang phục, trạng thái, kỹ năng và có cả phím để nạp tiền.
Đây là một trò chơi thật hay sao?
Chưa kể anh cũng chưa chơi game bao giờ, mà cho dù có chơi đi chăng nữa thì anh cũng không chơi mấy cái game thời trang vớ vẩn như thế này!
Thẩm Viên cảm thấy những kẻ đó thật sự coi anh như một thằng ngốc.
Anh không còn thấy hứng thú nữa, những ngón tay thon dần ấn thoát ra ngoài, chuẩn bị gỡ cài đặt ứng dụng này.
Anh đã thử xóa ứng dụng này, nhưng mấy lần đều không thấy có phản ứng gì, chuyện này làm đuôi lông mày của Thẩm Nghị nhíu lại càng chặt hơn, trong lòng anh cảm thấy việc này không hề đơn giản.
Ánh mắt của Thẩm Viên tối tăm u ám, anh nhìn hai chân đang bất động của mình, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích đến một tí. Anh ngồi trên xe lăn, trở thành một pho tượng chân thật.
Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại di động vang lên đã phá vỡ bầu không khí im lặng. Thẩm Viên cầm chiếc điện thoại di động đang rung ở trên mặt bàn lên, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Sao vậy?”
Hình như đã lâu lắm rồi anh không mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp khô khốc. Bên kia đang báo cáo về nội dung công việc của anh, anh tự đầu tư vào một công ty riêng, chuyện này gia đình của anh cũng không hề hay biết.
Kể từ lúc anh bị tai nạn xe hơn đến bây giờ, cuộc sống của anh đã bị đảo lộn rất nhiều.
Các bác sĩ đã chẩn đoán chân của anh sẽ không bao giờ lành lại được nữa, có nghĩa là trong suốt quãng đời còn lại của mình, anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Từ trước đến giờ, nhà họ Thẩm đều xem anh như một người thừa kế của gia tộc, hơn nữa anh rất có năng lực. Sau khi anh trở thành chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị, giá cổ phiếu của tập đoàn đã tăng lên 30%.
Nhưng tất cả những chuyện này đều biến thành hư vô sau vụ tai nạn xe hơi của anh.
Sau khi mẹ anh mất vì bị bệnh, ba của anh ít khi quan tâm đến anh, nhưng vì anh được gia tộc coi trọng nên ông ấy vẫn rất tin tưởng và tôn trọng anh.
Nhưng cách đây không lâu, ba của anh lại đón tình nhân và đứa con hoang trở về nhà họ Thẩm.
Chuyện này thật nực cười, Thẩm Viên cũng không hề biết ba của anh lại dám ngang nhiên nuôi một đứa con hoang ở bên ngoài như vậy, hình như ông ấy muốn đưa đứa con hoang này lên thay thế địa vị của anh bất cứ lúc nào.
Vụ tai nạn xe cộ lần này, chỉ sợ là không đơn giản như anh đã từng nghĩ, cho dù là đối thủ của tập đoàn Thẩm thị hay đứa con hoang kia của ba anh làm chuyện này đi chăng nữa thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy.
Cuộc sống vốn đang tươi đẹp nay đã trở nên tối tăm mù mịt, mặc dù anh không làm mấy chuyện như tự sát, nhưng anh cũng mất hết toàn bộ hy vọng sống.
Hiện tại, điều tra rõ ràng chân tướng của sự việc, cũng như báo thú mấy người bọn họ đã trở thành trụ cột, lý do duy nhất để anh tiếp tục sống tiếp.
Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, cơ thể khỏe mạnh đột nhiên không còn khả năng đi lại, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa. Chuyện này tuyệt vọng đến nhường nào cơ chứ.
Anh cúp máy, vẫn im lặng như cũ.
Lại thêm một ngày nữa không ra khỏi nhà, chỉ có chiếc máy tính ở bên cạnh sáng lên. Thẩm Viên đang định ném điện thoại di động của mình sang một bên thì anh chợt nhìn thấy trên màn hình trống trơn xuất hiện cái gì đó.
Anh nhíu mày khi nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một ứng dụng màu hồng nhạt.
Tên phía dưới chính là nuôi dưỡng cô vợ nhỏ.
Anh chưa bao giờ tải xuống một trò chơi nữ tính như vậy, thậm chí ở ở giữa logo của ứng dụng còn xuất hiện một hình trái tim.
Thân là người có địa vị cao, không giận tự uy*, khí thế khi tức giận càng thêm khiếp người, nhưng lúc này trong phòng lại không có người, nếu có ai đó ở chỗ này, chỉ sợ trán của người đó đã đổ đầy mồ hôi.
*Không giận tự uy: mặc dù không nổi giận nhưng vẫn rất nghiêm túc, khí thế khiến người khác tự sợ hãi mặc dù không bị doạ
Có người nào đó đang muốn ăn cắp thông tin trong điện thoại di động của anh!
Đây là ý tưởng duy nhất mà Thẩm Viên nghĩ ra được, cơ bắp trên người anh căng chặt, con ngươi yên lặng như biển chết đột nhiên nổi sóng dữ dội, anh siết chặt chiếc điện thoại di động ở trong tay, điện thoại phát ra những tiếng vang két két két, dường như sắp bị sự thô bạo của anh phá hỏng.
Đôi môi mỏng bạc tình mím chặt lại, anh nở một nụ cười mỉa mai, sau đó mở ứng dụng ra.
Anh ngược lại muốn xem thử, mấy người đó đang muốn làm cái gì.
Hình ảnh chợt lóe lên, màn hình đầu tiên xuất hiện một mảng màu trắng rất lớn, sau đó là vô số đoá hoa hồng màu hồng nhạt đang nở rộ, tiếng nhạc đáng yêu vang lên, những đóa hoa hồng tản ra, trên chiếc thảm lông màu trắng xuất hiện một cô gái nhỏ đang trần truồng.
Cô gái nhỏ này khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, vẫn ở độ tuổi niên thiếu thanh xuân, làn da trắng nõn không tì vết, vòng eo mềm mại tinh tế, đôi chân thon dài, những ngón chân hồng phấn trông rất đáng yêu.
Cô đang nằm trên thảm, hai mắt nhắm chặt lại, nhìn giống như người đẹp đang chìm vào giấc ngủ say.
Xung quanh màn hình còn xuất hiện một vài phím bấm, đó là các phím để thay đổi trang phục, trạng thái, kỹ năng và có cả phím để nạp tiền.
Đây là một trò chơi thật hay sao?
Chưa kể anh cũng chưa chơi game bao giờ, mà cho dù có chơi đi chăng nữa thì anh cũng không chơi mấy cái game thời trang vớ vẩn như thế này!
Thẩm Viên cảm thấy những kẻ đó thật sự coi anh như một thằng ngốc.
Anh không còn thấy hứng thú nữa, những ngón tay thon dần ấn thoát ra ngoài, chuẩn bị gỡ cài đặt ứng dụng này.
Anh đã thử xóa ứng dụng này, nhưng mấy lần đều không thấy có phản ứng gì, chuyện này làm đuôi lông mày của Thẩm Nghị nhíu lại càng chặt hơn, trong lòng anh cảm thấy việc này không hề đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro