Chương 30 - .2: Trong Bữa Tiệc Mọi Người Với Những Suy Tính Riêng
.2: Tại Sao Khu...
Lị Lị Đích Tình Nhân
2024-08-08 08:45:36
Nếu thời tiết ngày hôm nay đã tốt như vậy, không bằng gọi Phó Dịch Luân tới đây để bàn chuyện công việc nhỉ. Thẩm Viên nhướng mày, sau đó vui vẻ đưa ra quyết định.
Phó Dịch Luân cũng đến rất nhanh.
Anh ấy trực tiếp dùng chìa khoá để mở cửa đi vào, không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Viên đang ngồi trong phòng khách, anh ấy cảm thấy hơi tò mò.
“A Viên, hôm nay nhìn cậu rất khác với mọi hôm nha.”
Phó Dịch Luân nhìn chằm chằm Thẩm Viên một lúc, sau đó đưa ra kết luận rằng tâm trạng hôm nay của Thẩm Viên khá tốt, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện tiost gì đó hay sao?
Khuôn mặt mù mịt ảm đạm ban đầu của Thẩm Nghị đã thật sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng anh lại không có ý định nói cho Phó Dịch Luân lý do tại sao.
Thẩm Khả Ái chính là sự ấm áp và bí mật ở chỗ sâu nhất trong trái tim của anh.
Anh muốn ích kỷ cất giấu một người cho riêng mình.
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa nhắc đến chuyện này, Thẩm Viên cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù chấp niệm của anh đối với nhà họ Thẩm không sâu như vậy, anh hoàn toàn có thể tự mình tạo dựng lên một đế chế kinh doanh không thua kém gì nhà họ Thẩm, nhưng trong tay anh lại sở hữu 20% cổ phần, trong đó bao gồm 15% do người mẹ ruột đã mất của anh để lại, 5% còn lại là ông nội cho anh khi anh vừa mới nhậm chức chủ tịch ở tập đoàn Thẩm thị.
Anh cũng đã âm thầm để Phó Nghị Luân thua mua lại 5% cổ phần từ bên ngoài, vậy nên tính đến thời điểm hiện tại, một mình anh đã sở hữu 25% cổ phần.
Ngoài một số vị cổ đông lớn ra thì chỉ có 37% số cổ phần ở bên ngoài, chính vì vậy anh không tin ba của anh có thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.
Hiện tại ông ấy đang rất muốn lấy 20% cổ phần ở trong tay anh đi, phải không?
Nếu đã như vậy thì anh càng không để bọn họ được như ý!
Cuộc sống yên lặng quá mức, giống như một vũng nước đọng lại.
Sao mấy người nhà họ Thẩm không hành động như sói như hổ được cơ chứ, ba của anh cũng giống như vậy, anh vừa mới bị tai nạn xe hơi chưa được bao lâu, chân trước chân sau ông đã vội vàng đón đứa con hoang của mình về nhà họ Thẩm.
Thẩm Viên không tin bọn họ sẽ trơ mắt nhìn số cổ phần rơi vào trong tay một người tàn phế như anh.
Xem ra đứa con hoang kia cũng có chút bản lĩnh, nhưng tất cả chuyện mà anh ta làm đều là xấu xa giả tạo, kiến thức kinh doanh thì không học được, thủ đoạn đen tối xấu xa thì đầy một bụng, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì đến mạng cũng chẳng còn.
Nhưng đối phương không chỉ có một người, thế lực đứng phía sau anh ta rất lớn, thậm chí mấy ông trùm buôn bán vũ khí và buôn thuốc phiện cũng có liên quan đến anh ta, cho dù đứa con hoang đó chỉ là một quân cờ ở bên ngoài đi chăng nữa thì Thẩm Viên cũng phải hành động một cách cẩn thận nếu muốn đối phó với anh ta.
Thẩm Minh Nghĩa cũng thật ngây thơ, ông nóng lòng muốn đưa đứa con hoang kia về nhà bởi vì thèm muốn thế lực phía sau của anh ta, nhưng lại không biết mình đã nhặt phải một quả bom.
Đây còn là quả bom rất nguy hiểm, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng anh đã hết hy vọng vào nhà họ Thẩm đó rồi, kết cục cuối cùng của nhà họ Thẩm có như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thèm để ý.
Cùng lắm khi nào Thẩm thị sắp phá sản, anh sẽ tung cổ phiếu ra ngoài, không chút lưu luyến.
Phó Dịch Luân cũng đến rất nhanh.
Anh ấy trực tiếp dùng chìa khoá để mở cửa đi vào, không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Viên đang ngồi trong phòng khách, anh ấy cảm thấy hơi tò mò.
“A Viên, hôm nay nhìn cậu rất khác với mọi hôm nha.”
Phó Dịch Luân nhìn chằm chằm Thẩm Viên một lúc, sau đó đưa ra kết luận rằng tâm trạng hôm nay của Thẩm Viên khá tốt, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện tiost gì đó hay sao?
Khuôn mặt mù mịt ảm đạm ban đầu của Thẩm Nghị đã thật sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng anh lại không có ý định nói cho Phó Dịch Luân lý do tại sao.
Thẩm Khả Ái chính là sự ấm áp và bí mật ở chỗ sâu nhất trong trái tim của anh.
Anh muốn ích kỷ cất giấu một người cho riêng mình.
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa nhắc đến chuyện này, Thẩm Viên cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù chấp niệm của anh đối với nhà họ Thẩm không sâu như vậy, anh hoàn toàn có thể tự mình tạo dựng lên một đế chế kinh doanh không thua kém gì nhà họ Thẩm, nhưng trong tay anh lại sở hữu 20% cổ phần, trong đó bao gồm 15% do người mẹ ruột đã mất của anh để lại, 5% còn lại là ông nội cho anh khi anh vừa mới nhậm chức chủ tịch ở tập đoàn Thẩm thị.
Anh cũng đã âm thầm để Phó Nghị Luân thua mua lại 5% cổ phần từ bên ngoài, vậy nên tính đến thời điểm hiện tại, một mình anh đã sở hữu 25% cổ phần.
Ngoài một số vị cổ đông lớn ra thì chỉ có 37% số cổ phần ở bên ngoài, chính vì vậy anh không tin ba của anh có thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại ông ấy đang rất muốn lấy 20% cổ phần ở trong tay anh đi, phải không?
Nếu đã như vậy thì anh càng không để bọn họ được như ý!
Cuộc sống yên lặng quá mức, giống như một vũng nước đọng lại.
Sao mấy người nhà họ Thẩm không hành động như sói như hổ được cơ chứ, ba của anh cũng giống như vậy, anh vừa mới bị tai nạn xe hơi chưa được bao lâu, chân trước chân sau ông đã vội vàng đón đứa con hoang của mình về nhà họ Thẩm.
Thẩm Viên không tin bọn họ sẽ trơ mắt nhìn số cổ phần rơi vào trong tay một người tàn phế như anh.
Xem ra đứa con hoang kia cũng có chút bản lĩnh, nhưng tất cả chuyện mà anh ta làm đều là xấu xa giả tạo, kiến thức kinh doanh thì không học được, thủ đoạn đen tối xấu xa thì đầy một bụng, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì đến mạng cũng chẳng còn.
Nhưng đối phương không chỉ có một người, thế lực đứng phía sau anh ta rất lớn, thậm chí mấy ông trùm buôn bán vũ khí và buôn thuốc phiện cũng có liên quan đến anh ta, cho dù đứa con hoang đó chỉ là một quân cờ ở bên ngoài đi chăng nữa thì Thẩm Viên cũng phải hành động một cách cẩn thận nếu muốn đối phó với anh ta.
Thẩm Minh Nghĩa cũng thật ngây thơ, ông nóng lòng muốn đưa đứa con hoang kia về nhà bởi vì thèm muốn thế lực phía sau của anh ta, nhưng lại không biết mình đã nhặt phải một quả bom.
Đây còn là quả bom rất nguy hiểm, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng anh đã hết hy vọng vào nhà họ Thẩm đó rồi, kết cục cuối cùng của nhà họ Thẩm có như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thèm để ý.
Cùng lắm khi nào Thẩm thị sắp phá sản, anh sẽ tung cổ phiếu ra ngoài, không chút lưu luyến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro