Chương 30 - .2: Trong Bữa Tiệc Mọi Người Với Những Suy Tính Riêng
.2: Thẩm Khả Ái...
Lị Lị Đích Tình Nhân
2024-08-08 08:45:36
“Wow wow ~ Vừa nhìn đã biết rất vui, đáng tiếc ở chỗ của tôi không có thứ đó ~”
Thẩm Khả Ái làm nũng nói.
m thanh nũng nịu, mềm như nước, bây giờ lại còn đòi hút thuốc, Thẩm Viên bị chọc đến bật cười.
“Thuốc lá này cũng không phải thứ gì tốt đâu.”
Thẩm Viên dùng ngón tay gõ nhẹ lên khuôn mặt của Thẩm Khả Ái, “Thứ không tốt thì không được thử, em chỉ cần ngoan ngoãn là được.”
Thẩm Khả Ái nhìn chằm chằm vào điếu thuốc ở giữa hai ngón tay của Thẩm Viên, chu chu miệng.
“Nếu không phải đồ tốt, tại sao chủ nhân lại muốn thử vậy?”
Thẩm Viên cười khẽ, ở trước mặt của Thẩm Khả Ái, anh cố gắng để lộ ra vẻ thờ ơ không thèm để ý. “Bởi vì cơ thể của tôi đã xấu lắm rồi, dùng thêm một vài thứ không tốt cũng chẳng sao.”
“Nhưng tôi sẽ thấy đau lòng!”
Thẩm Khả Ái đứng thẳng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Nhưng tôi sẽ cảm thấy rất đau lòng, tôi không muốn sức khoẻ của chủ nhân không tốt đâu.”
Nhìn thấy dáng vẻ cố tỏ ra nghiêm túc nhưng lại phồng má lên như bánh bao của Thẩm Khả Ái, Thẩm Viên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mỗi lần anh nói chuyện cùng với Thẩm Khả Ái, anh đều tự giác thả lỏng, lúc đó anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Không phải em nói em không muốn thì sức khoẻ của tôi sẽ tốt lên được đâu, Khả Ái, em không thần kỳ như vậy.”
Thẩm Viên cụp mắt xuống, thật ra anh đã không còn trông mong đôi chân của mình lành lại được nữa, rất nhiều bác sĩ nổi danh đã kết luận rằng chân của anh sẽ không bao giờ lành lại được nữa, anh không cần phải ôm hy vọng làm gì.
Thẩm Khả Ái cảm thấy trái tim mình cũng run rẩy đau đớn.
Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ chán nản này của chủ nhân, nhưng hiện tại cô không thể đi ra ngoài được, chỉ có thể vội vàng dò hỏi. “Rốt cuộc cơ thể của chủ nhân bị làm sao vậy, chủ nhân có thể nói cho tôi biết được không? Tôi lo lắng quá!”
“Tôi bị tai nạn xe.”
Thẩm Viên trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ, giống như vụ tai nạn xe hơi đó chỉ là chuyện nhỏ.
Xe của anh cũng rất cứng, nhưng lần đó lại va chạm với một chiếc xe vận tải lớn, tài xế tử vong tại chỗ do chạy quá tốc độ, còn anh đã thắt chặt dây an toàn nhưng vẫn bị va chạm đến mức vỡ đầu chảy máu.
Nghiêm trọng nhất chính là phần ở dưới, dây thần kinh ở chân bị sắt cắt đứt, xương cốt cũng bị gãy, nếu không được cứu chữa kịp thời thì bây giờ anh làm sao có thể ngồi ở đây nói chuyện cùng với Thẩm Khả Ái được.
Thật sự rất rất đau, đến bây giờ anh vẫn không thể quên được cảm giác đau đớn khi đó.
Nhưng khó quên hơn cả nỗi đau đó chính là sự tuyệt vọng khi anh biết mình không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.
“Chân tôi bị thương, cả đời này tôi chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn. Em có biết xe lăn là gì không?”
Thẩm Viên dơ điện thoại lên để cho Thẩm Khả Ái xem chiếc xe lăn của mình.
“Đó là thứ giống như chiếc ghế dựa này, mà suốt quãng đời còn lại của mình, tôi chỉ có thể ngồi ở trên đó, không bao giờ đứng dậy được nữa.”
Thẩm Khả Ái làm nũng nói.
m thanh nũng nịu, mềm như nước, bây giờ lại còn đòi hút thuốc, Thẩm Viên bị chọc đến bật cười.
“Thuốc lá này cũng không phải thứ gì tốt đâu.”
Thẩm Viên dùng ngón tay gõ nhẹ lên khuôn mặt của Thẩm Khả Ái, “Thứ không tốt thì không được thử, em chỉ cần ngoan ngoãn là được.”
Thẩm Khả Ái nhìn chằm chằm vào điếu thuốc ở giữa hai ngón tay của Thẩm Viên, chu chu miệng.
“Nếu không phải đồ tốt, tại sao chủ nhân lại muốn thử vậy?”
Thẩm Viên cười khẽ, ở trước mặt của Thẩm Khả Ái, anh cố gắng để lộ ra vẻ thờ ơ không thèm để ý. “Bởi vì cơ thể của tôi đã xấu lắm rồi, dùng thêm một vài thứ không tốt cũng chẳng sao.”
“Nhưng tôi sẽ thấy đau lòng!”
Thẩm Khả Ái đứng thẳng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Nhưng tôi sẽ cảm thấy rất đau lòng, tôi không muốn sức khoẻ của chủ nhân không tốt đâu.”
Nhìn thấy dáng vẻ cố tỏ ra nghiêm túc nhưng lại phồng má lên như bánh bao của Thẩm Khả Ái, Thẩm Viên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mỗi lần anh nói chuyện cùng với Thẩm Khả Ái, anh đều tự giác thả lỏng, lúc đó anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Không phải em nói em không muốn thì sức khoẻ của tôi sẽ tốt lên được đâu, Khả Ái, em không thần kỳ như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Viên cụp mắt xuống, thật ra anh đã không còn trông mong đôi chân của mình lành lại được nữa, rất nhiều bác sĩ nổi danh đã kết luận rằng chân của anh sẽ không bao giờ lành lại được nữa, anh không cần phải ôm hy vọng làm gì.
Thẩm Khả Ái cảm thấy trái tim mình cũng run rẩy đau đớn.
Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ chán nản này của chủ nhân, nhưng hiện tại cô không thể đi ra ngoài được, chỉ có thể vội vàng dò hỏi. “Rốt cuộc cơ thể của chủ nhân bị làm sao vậy, chủ nhân có thể nói cho tôi biết được không? Tôi lo lắng quá!”
“Tôi bị tai nạn xe.”
Thẩm Viên trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ, giống như vụ tai nạn xe hơi đó chỉ là chuyện nhỏ.
Xe của anh cũng rất cứng, nhưng lần đó lại va chạm với một chiếc xe vận tải lớn, tài xế tử vong tại chỗ do chạy quá tốc độ, còn anh đã thắt chặt dây an toàn nhưng vẫn bị va chạm đến mức vỡ đầu chảy máu.
Nghiêm trọng nhất chính là phần ở dưới, dây thần kinh ở chân bị sắt cắt đứt, xương cốt cũng bị gãy, nếu không được cứu chữa kịp thời thì bây giờ anh làm sao có thể ngồi ở đây nói chuyện cùng với Thẩm Khả Ái được.
Thật sự rất rất đau, đến bây giờ anh vẫn không thể quên được cảm giác đau đớn khi đó.
Nhưng khó quên hơn cả nỗi đau đó chính là sự tuyệt vọng khi anh biết mình không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.
“Chân tôi bị thương, cả đời này tôi chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn. Em có biết xe lăn là gì không?”
Thẩm Viên dơ điện thoại lên để cho Thẩm Khả Ái xem chiếc xe lăn của mình.
“Đó là thứ giống như chiếc ghế dựa này, mà suốt quãng đời còn lại của mình, tôi chỉ có thể ngồi ở trên đó, không bao giờ đứng dậy được nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro