Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 21

Lận Vu Lâm

2025-03-05 08:19:34

Chương 21: “Sao cậu lại làm người khác thích như thế?””Chị đang ở đâu đó? Giang Tuần đi theo Triệu Thương Thương đến quán trà sữa. ==============Triệu Thương Thương tìm điện thoại trên sô pha, lướt một lúc thì phát hiện trên tường tỏ tình của trường hôm nay có rất nhiều hoạt động mới.Cây long não phủ đầy tuyết, chàng trai tuấn tú dắt theo một chú chó lớn đứng dưới cây giống như một phong cảnh bắt mắt.Con hẻm vào ngày tuyết rơi lầy lội và náo nhiệt, gió lạnh rít lên mang theo mùi ẩm ướt và buốt giá, bầu trời trắng tinh.Trong đám người có người dũng cảm, trực tiếp đi tới hỏi phương thức liên lạc. Triệu Thương Thương nhớ ra đó là tờ giấy Trương Đán đưa cô, bị cô nhét vào túi bên hông cặp.Cậu lạnh nhạt lắc đầu với người đó, cũng không mở miệng nói chuyện, ánh mắt vượt qua đám đông, tìm kiếm người cậu muốn tìm.Triệu Thương Thương nhìn mấy tấm ảnh đó một chút, rồi lại nhìn Giang Tuần đang lột hạt thông bên cạnh mình.Cô gái đội mũ len ăn kẹo hồ lô đứng cách đó vài mét đang cười tươi với cậu.”Triệu Thương Thương chạy tới với vẻ mặt ngạc nhiên, hộp bút lắc lư trong cặp sách, giọng cô thánh thót: “Giang Tuần!””Tôi cảm ơn cậu quá.Đuôi của chú chó chăn cừu Đức quét vào đùi cô, cô cúi đầu xoa xoa đầu nó, “Cổ Nại, lâu rồi không gặp.”Rõ ràng cô đang qua loa.“Thi xong rồi?” Giang Tuần hỏi.Giang Tuần cũng phải về rồi.“Đúng vậy.” Triệu Thương Thương vui vẻ nói, “Tôi được nghỉ đông rồi.”Triệu Thương Thương đặt xong liền ra khỏi hàng, phát hiện Giang Tuần đang chăm chú nhìn bức tường.“Sao cậu và Cổ Nại lại tới đây?”Cậu lạnh nhạt lắc đầu với người đó, cũng không mở miệng nói chuyện, ánh mắt vượt qua đám đông, tìm kiếm người cậu muốn tìm.“Đi dạo.””Quai cặp của cô trượt xuống, được Giang Tuần xách tới mang lên vai mình. Triệu Thương Thương do dự nói: “Có lẽ hơi nặng, tôi xếp rất nhiều đồ bên trong.”Triệu Thương Thương tìm thức ăn cho chó Labrador đã từng ăn trong tủ bếp, hỏi Giang Tuần: “Cổ Nại có ăn được cái này không?“Không nặng.”Triệu Thương Thương ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử, tạm thời vẫn chưa tới số của cô, cô nói: “Chúng ta ra ngoài chờ nhé?Có những hạt tuyết trắng rơi trên mái tóc đen của cậu bị gió thổi bay.Chậm rãi kéo xa khoảng cách với người sau lưng, Giang Tuần hỏi: “Người kia là ai thế?“Cậu không mang dù?” Triệu Thương Thương phát hiện hai tay cậu trống không. Triệu Thương Thương do dự nói: “Có lẽ hơi nặng, tôi xếp rất nhiều đồ bên trong.“Trước khi tôi ra ngoài vẫn chưa có tuyết.”” “Không được, tôi có thể không che dù nhưng cậu không thể, cậu sẽ bị bệnh đó.”” Triệu Thương Thương hỏi.Cô ra hiệu Giang Tuần cúi đầu, cô lấy mũ của mình xuống rồi đội lên cho cậu.”Vành mũ được kéo xuống che đi lỗ tai cậu. Triệu Thương Thương không nhịn được nhân cơ hội chạm vào vành tai mỏng đỏ bừng vì lạnh của cậu.Trương Đán vẽ một bó hoa hồng bằng bút chì trên giấy.Giang Tuần cúi đầu trước mặt cô không nhúc nhích.” Triệu Thương Thương nói, “Chính là học sinh mỹ thuật ngồi phía sau tôi, tôi từng nói với cậu rồi đó.Mũ len có thể co dãn, màu đen tuyền, trên đó có hình con gấu dễ thương, Triệu Thương Thương phát hiện nó rất hợp với cậu.”Cô vô cùng hài lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu.Giang Tuần bước đến, thân hình cao lớn của cậu dễ dàng che chắn Triệu Thương Thương trong cái bóng của mình, nhắc nhở: “Tôi khát rồi.Giang Tuần được bao bọc bởi hơi ấm, “Còn cậu thì sao?””“Tôi còn mũ khác mà.” Triệu Thương Thương đội mũ của áo khoác lên, cười hì hì nhìn cậu, “Như thế này là được rồi, tôi cũng không lạnh.””Giang Tuần trả lại kẹo hồ lô đã cầm giúp cô.Giang Tuần không quay đầu nhìn cũng không quan tâm.“Cậu có muốn ăn không?” Triệu Thương Thương hỏi. Ông cụ bán kẹo hồ lô vẫn còn ở gần đó, “Tôi mua cho cậu một xiên nhé?””Không nặng.Giang Tuần lắc đầu.Cậu cảm thấy Giang Tuần rất hòa đồng, rất đứng đắn, đầu óc thông minh, chơi game lên tay rất nhanh, là một đồng đội tốt, còn hào phóng, nghĩa khí, ưu điểm nhiều không kể hết.“Mặc dù ngọt nhưng đúng là vừa lạnh vừa cứng, tốt nhất là cậu không nên ăn.” Giang Tuần lần đầu tiên tới trung học số mười lăm, Triệu Thương Thương thấy cậu hứng thú nên quyết định dẫn cậu đi dạo xung quanh trường.”Cô Diệp còn chưa về sao?“Mua một ly đồ uống nóng trước đi.”Cô gái đội mũ len ăn kẹo hồ lô đứng cách đó vài mét đang cười tươi với cậu.Giang Tuần đi theo Triệu Thương Thương đến quán trà sữa.Triệu Dập Thời ném cặp, gọi cho Triệu Thương Thương.Vừa nghỉ đông nên đường lớn hay hẻm nhỏ gần đó đều chật kín người.”Có người tốt bụng nào đó nói cho tôi biết cậu ấy học lớp nào với…Quán trà sữa càng đông nghẹt.”Triệu Thương Thương cảm nhận được rất rõ, lúc Giang Tuần dắt theo Cổ Nại bước vào quán, vô số ánh mắt nhìn về phía họ.Triệu Thương Thương nhớ tới tờ giấy cậu ta đưa cho mình, thẳng thắn nói: “Chưa xem. Có nhìn người, có nhìn chó.”Triệu Thương Thương đặt trà sữa, Giang Tuần chờ ở cửa, trên bức tường trắng trước mặt dán giấy ghi chú đủ màu sắc, có cầu nguyện, có tỏ tình, có kể chuyện.”Triệu Thương Thương đặt xong liền ra khỏi hàng, phát hiện Giang Tuần đang chăm chú nhìn bức tường.Hạt thông có hơi chua, mùi vị không đúng.Cậu đọc lướt nhanh như đang tìm gì đó.”Không phải, với Giang Tuần và Cổ Nại. “Trong này có của cậu viết không?””Triệu Thương Thương cười, “Không có.”” Giang Tuần hỏi.Giang Tuần thu ánh mắt lại, không còn hứng thú nữa. Triệu Thương Thương kéo khăn quàng cổ của cậu lên, che đi nửa khuôn mặt, cô đứng chắn trước mặt cậu nói nhỏ: “Có người đang chụp lén cậu.”Cậu đọc lướt nhanh như đang tìm gì đó.Giang Tuần không hiểu.”Mua một ly đồ uống nóng trước đi. “Cô gái mặc váy ca rô ngồi trên ghế cao phía sau.””Giang Tuần không quay đầu nhìn cũng không quan tâm. Ngón tay cậu quấn quanh sợi dây tròn treo ở hai bên mũ của Triệu Thương Thương, thắt nút, khóa chặt đầu cô.Tâm trạng của Triệu Dập Thời có hơi phức tạp.“Dừng lại.” Triệu Thương Thương ngăn cản, “Cậu muốn biến tôi thành trứng kho à?””Tôi còn mũ khác mà.Giang Tuần cười vô cùng vui vẻ, “Như vậy gió sẽ không lọt vào, ấm lắm.””“Tôi cảm ơn cậu quá.”Nhưng mỗi lần có Triệu Thương Thương, có Giang Tuần, có cả cậu, ba người ở cùng một không gian thì Triệu Dập Thời sẽ có một cảm giác khó chịu không nói ra được.Triệu Thương Thương ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử, tạm thời vẫn chưa tới số của cô, cô nói: “Chúng ta ra ngoài chờ nhé? Chút nữa rồi quay lại lấy trà sữa.” ”“Đi thôi.” Giang Tuần lắc dây thừng trong tay, chú chó chăn cừu Đức đang nằm rạp trên mặt đất đứng lên, đi theo ra ngoài.”Bọn họ ra khỏi cánh cửa gỗ của quán trà sữa, cũng chặn hết những ánh mắt bên trong.Triệu Dập Thời chậc một tiếng, cậu ấy sắp không nhìn nổi nữa rồi.Triệu Thương Thương đút hai tay vào túi, nhìn Giang Tuần, giống như đang thắc mắc nhưng cũng giống đang cảm thán hơn: “Sao cậu lại làm người khác thích như thế?”” Triệu Thương Thương ngăn cản, “Cậu muốn biến tôi thành trứng kho à?Con hẻm vào ngày tuyết rơi lầy lội và náo nhiệt, gió lạnh rít lên mang theo mùi ẩm ướt và buốt giá, bầu trời trắng tinh.Triệu Thương Thương chia một ly trà sữa đã lấy cho cậu, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau. Dưới bầu trời sáng tỏ, chàng trai cụp mắt vô tội nhìn cô, “Có sao?”Chương 21: “Sao cậu lại làm người khác thích như thế?Triệu Thương Thương dừng một lúc lâu rồi nhìn đi chỗ khác, nói: “Có.””Đi một đoạn đường, phía trước là một phòng chơi bida, có một nhóm nam sinh tụ tập.Qua khoảng nửa tiếng, Cổ Khâu Thành đến đón Cổ Nại.Điện thoại trong tay Triệu Thương Thương hiện lên thông báo lấy trà sữa, cô kéo cánh tay Giang Tuần, đang định quay lại quán trà sữa thì có ai đó gọi cô: “Triệu Thương Thương ——”Triệu Thương Thương chỉ chỉ Giang Tuần: “Cậu ấy trả tiền.Quá nhiều người nên nhất thời Triệu Thương Thương cũng không tìm được giọng nói đó phát ra từ đâu.Cổ Nại nằm trên thảm trong phòng khách, có lẽ trong nhà ấm áp nên nó không muốn đi, Cổ Khâu Thành kéo dây hai lần nó cũng không nhúc nhích.Sau đó cô mới nhìn thấy Trương Đán đang cầm cây cơ.Rõ ràng Triệu Thương Thương rời khỏi trường trước cậu, đáng lẽ phải về rồi mới đúng.Cô ngạc nhiên “A” một tiếng, hỏi: “Có chuyện gì sao?”Giang Tuần cười vô cùng vui vẻ, “Như vậy gió sẽ không lọt vào, ấm lắm.“Cậu xem chưa?” Trương Đán hỏi.Chút nữa rồi quay lại lấy trà sữa.Triệu Thương Thương nhớ tới tờ giấy cậu ta đưa cho mình, thẳng thắn nói: “Chưa xem.” Cô đã quên mất chuyện này, cũng không đoán được Trương Đán muốn gì, nói: “Tôi về nhà sẽ xem.”Triệu Thương Thương chạy tới với vẻ mặt ngạc nhiên, hộp bút lắc lư trong cặp sách, giọng cô thánh thót: “Giang Tuần!Rõ ràng cô đang qua loa.”Trương Đán đứng trước mặt cô không tránh đường, vẻ mặt có chút không vui và khó chịu, nhóm người trước phòng bida nhìn qua.Triệu Dập Thời ngồi trước bàn ăn vừa ăn lẩu chua cay vừa chơi game, cắn phải một miếng rau thơm suýt chút nữa đã nhảy dựng khỏi ghế, lao thẳng vào nhà vệ sinh.Cổ Nại đột nhiên sủa một tiếng.Một lúc sau, khi máy sắp tự động cúp thì bên kia mới nghe, “Alo, Dương Dương?Giang Tuần bước đến, thân hình cao lớn của cậu dễ dàng che chắn Triệu Thương Thương trong cái bóng của mình, nhắc nhở: “Tôi khát rồi.””Vậy thì không quan tâm?“Vậy chúng ta đi lấy trà sữa thôi.”” Giang Tuần lắc dây thừng trong tay, chú chó chăn cừu Đức đang nằm rạp trên mặt đất đứng lên, đi theo ra ngoài.Chậm rãi kéo xa khoảng cách với người sau lưng, Giang Tuần hỏi: “Người kia là ai thế?””“Bạn học cùng lớp.” Triệu Thương Thương nói, “Chính là học sinh mỹ thuật ngồi phía sau tôi, tôi từng nói với cậu rồi đó.”Cô lấy xem thử. Giang Tuần nhớ có một người như thế.”“Cậu nói cậu ta vẽ không tốt, không đẹp bằng tôi.””Triệu Thương Thương bị chọc cười, “Xem ra cậu nhớ rất rõ nha.””Trường tôi có người tìm cậu để tỏ tình đó.“Bây giờ hai người rất thân sao?” Giang Tuần hỏi.Có nhìn người, có nhìn chó.Triệu Thương Thương hỏi lại: “Cậu nhìn dáng vẻ của tôi với cậu ta có giống thân thiết không?””Giang Tuần cảm thấy không giống, thế là cậu không hỏi nữa. Triệu Thương Thương chia một ly trà sữa đã lấy cho cậu, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau.”–”Muốn.Triệu Dập Thời về đến nhà thì phát hiện trong nhà yên tĩnh, không có ai cả. Rõ ràng Triệu Thương Thương rời khỏi trường trước cậu, đáng lẽ phải về rồi mới đúng.Điện thoại trong tay Triệu Thương Thương hiện lên thông báo lấy trà sữa, cô kéo cánh tay Giang Tuần, đang định quay lại quán trà sữa thì có ai đó gọi cô: “Triệu Thương Thương ——”Triệu Dập Thời ném cặp, gọi cho Triệu Thương Thương.Vừa nghỉ đông nên đường lớn hay hẻm nhỏ gần đó đều chật kín người.Một lúc sau, khi máy sắp tự động cúp thì bên kia mới nghe, “Alo, Dương Dương?”Triệu Thương Thương hỏi lại: “Cậu nhìn dáng vẻ của tôi với cậu ta có giống thân thiết không?“Chị đang ở đâu đó?” Triệu Dập Thời hỏi.” Giang Tuần lần đầu tiên tới trung học số mười lăm, Triệu Thương Thương thấy cậu hứng thú nên quyết định dẫn cậu đi dạo xung quanh trường.Giọng Triệu Thương Thương xen lẫn với tiếng ồn ào xung quanh, “Chơi bên ngoài.””Mặc dù ngọt nhưng đúng là vừa lạnh vừa cứng, tốt nhất là cậu không nên ăn.“Với bạn?”“Không phải, với Giang Tuần và Cổ Nại.”Vậy nên cô không hỏi nữa. “Giang Tuần tới rồi?””“Cậu ấy nói tới thành phố giải sầu.” Triệu Thương Thương rất bận rộn với con búp bê của mình, vội vàng nói: “Ai da, không nói chuyện với cậu nữa, hôm nay tối khuya ba mẹ mới về, cơm tối cậu tự giải quyết nhé. Muốn ăn gì chị mang về cũng được.”[ Ảnh 1 ], [ Ảnh 2 ], [ Ảnh 3 ]…Triệu Dập Thời nói: “Mãn Hán toàn tịch.””Triệu Thương Thương nói: “Chị mua cho cậu hai cái bánh bao lớn, cậu luộc lên rồi ăn.”Đuôi của chú chó chăn cừu Đức quét vào đùi cô, cô cúi đầu xoa xoa đầu nó, “Cổ Nại, lâu rồi không gặp. Triệu Dập Thời: “…””Triệu Thương Thương: “Cậu thích ăn thì ăn.”-Khoảng tám giờ tối, Triệu Thương Thương dẫn Giang Tuần và Cổ Nại về nhà mình, mang về cho Triệu Dập Thời một nồi lẩu cay.Giọng Triệu Thương Thương xen lẫn với tiếng ồn ào xung quanh, “Chơi bên ngoài.Triệu Dập Thời: “Coi như chị có lương tâm.”” Triệu Thương Thương vui vẻ nói, “Tôi được nghỉ đông rồi.Triệu Thương Thương chỉ chỉ Giang Tuần: “Cậu ấy trả tiền.”Triệu Dập Thời nói: “Mãn Hán toàn tịch.Triệu Dập Thời: “Cảm ơn anh em.”Triệu Thương Thương bị chọc cười, “Xem ra cậu nhớ rất rõ nha.Triệu Thương Thương tìm thức ăn cho chó Labrador đã từng ăn trong tủ bếp, hỏi Giang Tuần: “Cổ Nại có ăn được cái này không?””Giang Tuần nói được rồi đi tới giúp cô.”Đổ nửa bát cho Cổ Nại, nó ăn rất ngon.Giang Tuần giành được MVP.Triệu Dập Thời ngồi trước bàn ăn vừa ăn lẩu chua cay vừa chơi game, cắn phải một miếng rau thơm suýt chút nữa đã nhảy dựng khỏi ghế, lao thẳng vào nhà vệ sinh.”Triệu Thương Thương đi qua xem thử, thắc mắc: “Chị có nói với bà chủ đừng bỏ rau thơm mà, có lẽ bà ấy quên…””Triệu Dập Thời còn đang điên cuồng súc miệng, đến lúc cậu ra khỏi nhà vệ sinh thì phát hiện điện thoại đang ở trên tay Giang Tuần.”Giang Tuần tới rồi?Ván game trước đã thắng.Giang Tuần cảm thấy không giống, thế là cậu không hỏi nữa.Giang Tuần giành được MVP.Muốn ăn gì chị mang về cũng được.Triệu Dập Thời nhận lại điện thoại, nói cảm ơn, Giang Tuần không nói gì, cậu ngồi xuống sô pha xem chương trình với Triệu Thương Thương.Ngón tay cậu quấn quanh sợi dây tròn treo ở hai bên mũ của Triệu Thương Thương, thắt nút, khóa chặt đầu cô.Tâm trạng của Triệu Dập Thời có hơi phức tạp.”Cậu cảm thấy Giang Tuần rất hòa đồng, rất đứng đắn, đầu óc thông minh, chơi game lên tay rất nhanh, là một đồng đội tốt, còn hào phóng, nghĩa khí, ưu điểm nhiều không kể hết.” Triệu Thương Thương rất bận rộn với con búp bê của mình, vội vàng nói: “Ai da, không nói chuyện với cậu nữa, hôm nay tối khuya ba mẹ mới về, cơm tối cậu tự giải quyết nhé. Nhưng mỗi lần có Triệu Thương Thương, có Giang Tuần, có cả cậu, ba người ở cùng một không gian thì Triệu Dập Thời sẽ có một cảm giác khó chịu không nói ra được.Triệu Thương Thương lấy một nắm, chừa lại cho cậu hai hạt, Giang Tuần tốt tính đưa hai hạt còn lại cho cô luôn.Chương trình tạp kỹ tạm thời đã kết thúc, trên TV đang chiếu quảng cáo.Giang Tuần được bao bọc bởi hơi ấm, “Còn cậu thì sao?Triệu Thương Thương tìm điện thoại trên sô pha, lướt một lúc thì phát hiện trên tường tỏ tình của trường hôm nay có rất nhiều hoạt động mới.Dưới bầu trời sáng tỏ, chàng trai cụp mắt vô tội nhìn cô, “Có sao?[ Ảnh 1 ], [ Ảnh 2 ], [ Ảnh 3 ]…”“Xin hỏi đây là học sinh trường mình à?”Đổ nửa bát cho Cổ Nại, nó ăn rất ngon. “Có ai quen không?””“Có người tốt bụng nào đó nói cho tôi biết cậu ấy học lớp nào với…””Cô gái mặc váy ca rô ngồi trên ghế cao phía sau.Triệu Thương Thương nhìn mấy tấm ảnh đó một chút, rồi lại nhìn Giang Tuần đang lột hạt thông bên cạnh mình.”Giang Tuần không biết gì, cậu xòe bàn tay ra với cô, “Cậu muốn ăn không?” ”Trước khi tôi ra ngoài vẫn chưa có tuyết.“Muốn.”Triệu Dập Thời về đến nhà thì phát hiện trong nhà yên tĩnh, không có ai cả.Triệu Thương Thương lấy một nắm, chừa lại cho cậu hai hạt, Giang Tuần tốt tính đưa hai hạt còn lại cho cô luôn. Triệu Dập Thời chậc một tiếng, cậu ấy sắp không nhìn nổi nữa rồi.”Có ai quen không?“Trường tôi có người tìm cậu để tỏ tình đó.” Triệu Thương Thương ăn hạt thông, đưa điện thoại cho Giang Tuần xem, “Cậu có muốn trả lời không?””Hạt thông có hơi chua, mùi vị không đúng.Triệu Thương Thương đi qua xem thử, thắc mắc: “Chị có nói với bà chủ đừng bỏ rau thơm mà, có lẽ bà ấy quên…Giang Tuần lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Tôi cũng không biết.”” Triệu Thương Thương ăn hạt thông, đưa điện thoại cho Giang Tuần xem, “Cậu có muốn trả lời không?“Vậy thì không quan tâm?”Giang Tuần không biết gì, cậu xòe bàn tay ra với cô, “Cậu muốn ăn không?“Ừm.”Trễ thế này rồi có lẽ sẽ không về núi Thất Nha nữa nhỉ?Triệu Thương Thương không khỏi vui vẻ, cô sa vào một mối quan hệ thân mật nhưng bản thân cô vẫn chưa nhận ra, nảy sinh tính chiếm hữu kỳ lạ.”Cậu ấy nói tới thành phố giải sầu. Qua khoảng nửa tiếng, Cổ Khâu Thành đến đón Cổ Nại.Quán trà sữa càng đông nghẹt.Giang Tuần cũng phải về rồi.Triệu Dập Thời nhìn thấy túi bên hông có giấy nên lấy ra, đưa cho Cổ Khâu Thành cùng với bút chì trên bàn.“Cậu đến nhà chú Cổ sao?” Triệu Thương Thương hỏi.” Trễ thế này rồi có lẽ sẽ không về núi Thất Nha nữa nhỉ?”“Đến phố Bạch Thủy, nhà bà ngoại tôi ở đó.” Giang Tuần nói.Triệu Thương Thương nói: “Chị mua cho cậu hai cái bánh bao lớn, cậu luộc lên rồi ăn.Triệu Thương Thương muốn hỏi có phải cậu lại ở một mình không thì cửa thang máy ở đối diện đã mở ra, Cổ Khâu Thành từ bên trong bước ra, đúng lúc cắt ngang lời cô muốn nói.”Sao cậu và Cổ Nại lại tới đây?Vậy nên cô không hỏi nữa.Triệu Dập Thời: “Cảm ơn anh em.Cổ Nại nằm trên thảm trong phòng khách, có lẽ trong nhà ấm áp nên nó không muốn đi, Cổ Khâu Thành kéo dây hai lần nó cũng không nhúc nhích.”“Vậy thôi tặng cho nhà cháu đấy.” Cổ Khâu Thành nói đùa.” Cổ Khâu Thành nói đùa.“Cô Diệp còn chưa về sao?” Cổ Khâu Thành phát hiện trong nhà chỉ có ba đứa trẻ, “Lần trước cô ấy có hỏi chú kích thước của kệ để đồ cổ, chú đo cho cô ấy rồi, cháu có giấy bút không, để chú vẽ phác thảo cho cô ấy.”Cặp của Triệu Thương Thương để trên bàn trà.Cặp của Triệu Thương Thương để trên bàn trà.Triệu Dập Thời: “…Triệu Dập Thời nhìn thấy túi bên hông có giấy nên lấy ra, đưa cho Cổ Khâu Thành cùng với bút chì trên bàn.Giang Tuần cúi đầu trước mặt cô không nhúc nhích.Cổ Khâu Thành mở tờ giấy được gấp lại mấy lần ra, đang định vẽ kích thước thì tay khựng lại.”Áy náy nhìn Triệu Thương Thương: “Thương Thương, chú thật sự không cố ý nhìn đâu.” Tờ giấy này không mở ra, anh ấy cũng không biết phải làm sao.”Triệu Thương Thương nhớ ra đó là tờ giấy Trương Đán đưa cô, bị cô nhét vào túi bên hông cặp.Cô ra hiệu Giang Tuần cúi đầu, cô lấy mũ của mình xuống rồi đội lên cho cậu.Cô lấy xem thử.Quá nhiều người nên nhất thời Triệu Thương Thương cũng không tìm được giọng nói đó phát ra từ đâu.Ánh mắt Giang Tuần và Triệu Dập Thời cũng không thể kiểm soát được rơi vào tờ giấy, đến lúc Triệu Thương Thương nhận ra thì đã không che kịp nữa rồi.Triệu Thương Thương đặt trà sữa, Giang Tuần chờ ở cửa, trên bức tường trắng trước mặt dán giấy ghi chú đủ màu sắc, có cầu nguyện, có tỏ tình, có kể chuyện. Trương Đán vẽ một bó hoa hồng bằng bút chì trên giấy.Ông cụ bán kẹo hồ lô vẫn còn ở gần đó, “Tôi mua cho cậu một xiên nhé?“Tôi cảm thấy cậu cũng không tệ lắm, cậu có muốn cân nhắc đến tôi không?” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Số ký tự: 0