Chương 22
Lận Vu Lâm
2025-03-05 08:19:34
Chương 22: Dùng xong liền vứtChương 22: Dùng xong liền vứtTriệu Thương Thương lắc đầu: “Nước sông không phạm nước giếng, ngoài lần hai bọn chị suýt đánh nhau lúc vừa khai giảng thì chị không có ấn tượng gì khác với cậu ta, cũng không quan tâm cậu ta.================Nếu như người ở đầu kia là Triệu Dập Thời hay Du Mân thì sẽ lập tức mắng cô không biết xấu hổ, sau đó cùng nhau tấn công cô bằng lời nói.Cổ Khâu Thành nói đây là thư tình, không hiểu sao Triệu Thương Thương lại nhìn ra cảm giác khiêu khích.”Nếu trên giấy không vẽ hình hoa hồng kia.Giọng điệu thân mật, mang theo chút phàn nàn mà chính cô cũng không phát hiện ra.“TÔI CẢM THẤY CẬU CŨNG KHÔNG TỆ LẮM?” Cô gằn từng chữ, nhớ lại những lần gặp không nhiều lắm với Trương Đán, nghi ngờ sâu sắc: “Có phải cậu ta đang châm chọc mình không?”Triệu Thương Thương bỗng nhiên thông suốt, chỉ có “trò đùa” mới có thể giải thích được.Làm gì có ai tỏ tình như thế?Nếu trên giấy không vẽ hình hoa hồng kia.Quá kỳ lạ, quá qua loa.Hôm nay trời trong xanh, sương sớm còn chưa tan, khiến mái tóc cậu thấm hơi lạnh ẩm ướt.Giang Tuần và Cổ Khâu Thành đã dẫn Cổ Nại đi, chỉ còn Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời ở trong phòng khách nhìn nhau.”Cậu mau vào nhà đi, đừng hóng gió nữa.Triệu Dập Thời hỏi: “Bình thường chị có nói chuyện với cậu ta nhiều không?””Triệu Thương Thương lắc đầu: “Nước sông không phạm nước giếng, ngoài lần hai bọn chị suýt đánh nhau lúc vừa khai giảng thì chị không có ấn tượng gì khác với cậu ta, cũng không quan tâm cậu ta.”Diệp Xuân Lâm đành phải rót cho cô một tách, “Uống nhanh rồi đi đứng gác đi, phải đứng cả buổi sáng, đừng có mà lười biếng. Triệu Dập Thời hiếm khi rơi vào những suy nghĩ khó hiểu.Triệu Thương Thương xuống xe buýt chạy đến, cô ăn mặc nặng nề, giống một chú chim cánh cụt.“Cho nên chắc chắn là trò đùa đúng không?”Lúc Dương nhận được thư tình cô cũng thích trêu chọc cậu vài câu, vây quanh cậu hỏi đông hỏi tây.Triệu Thương Thương bỗng nhiên thông suốt, chỉ có “trò đùa” mới có thể giải thích được.Giang Tuần nhìn mấy bồn Lục Thảo Trổ phát triển cũng không tốt lắm.“Có lẽ cậu ta chơi game thua, chắc đây là yêu cầu thử thách.””Trước kia tôi còn tưởng tường tỏ tình là một bức tường.Cô vo tròn tờ giấy lại, không quan tâm nữa.”Cũng không nói gì.Điện thoại nhận được tin nhắn của Giang Tuần: “Tôi đến rồi.”Cô nhìn Giang Tuần nói: “Mệt.Triệu Thương Thương về phòng gọi điện cho cậu, hỏi câu lúc nãy muốn hỏi: “Cậu ở một mình sao?”Triệu Thương Thương rất sợ ở một mình, nếu không có ba mẹ ở nhà thì ít nhất vẫn còn Triệu Dập Thời ở bên cạnh, rất ít khi cô phải ở nhà một mình vào buổi tối.“Ừm, chú Cổ mang Cổ Nại về nhà rồi.” Giang Tuần cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa mở đen trong phòng, ánh sáng vàng ấm áp lập tức dâng lên như thủy triều, tràn ngập toàn bộ không gian.”“Vậy… vậy cậu ở một mình có sợ không?”Giang Tuần đang ngồi trên ghế dài uống sữa bò.Triệu Thương Thương rất sợ ở một mình, nếu không có ba mẹ ở nhà thì ít nhất vẫn còn Triệu Dập Thời ở bên cạnh, rất ít khi cô phải ở nhà một mình vào buổi tối.”Giang Tuần mở máy sưởi trong phòng, “Không sợ, tôi có thể tự chăm sóc mình.” Triệu Thương Thương hỏi: “Con không có trà à?“Giỏi quá giỏi quá.”================Nghe thấy cô khen mình, không khí xung quanh Giang Tuần cũng mang theo sự vui vẻ.” Cô nói.Cậu cảm thấy cô đang dỗ dành cậu.Giang Tuần và Cổ Khâu Thành đã dẫn Cổ Nại đi, chỉ còn Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời ở trong phòng khách nhìn nhau.“Chú Cổ lại nói gì với cậu à?”Cậu không có hứng thú với việc được lên tường tỏ tình nhưng cậu hứng thú với hình thức tường tỏ tình này.“Cũng không nói gì.””Chẳng qua Cổ Khâu Thành chỉ cảm khái một phen trong điện thoại, nói A Tuần của chúng ta trơ trọi một mình, lẻ loi hiu quạnh.Triệu Thương Thương nghe thấy hai chữ “Thư tình” liền nhức đầu.Thương Thương à, cháu xem như là người bạn đầu tiên của nó, chú rất cảm ơn cháu.Nếu thấy có khách tham quan lớn tiếng ồn ào, cô phải đến im lặng giơ bảng nhắc nhở người ta.A Tuần của chúng ta nhờ cả vào cháu nhé.cũng hơi tò mò.Nói chung ý của chú ấy là vậy.Điện thoại nhận được tin nhắn của Giang Tuần: “Tôi đến rồi.Chú ấy nói đến mức Triệu Thương Thương hận không thể móc tim móc phổi ra, lập tức uống máu ăn thề với Giang Tuần, kết nghĩa anh em, đi với nhau cả đời.Eo có hơi đau, tấm bảng gỗ không quá nặng nhưng đứng giơ mãi cũng sẽ mệt.Tuyết ngoài trời đã ngừng rơi, mưa cũng đã tạnh.Lúc Giang Tuần ký tên xong ra ngoài, cậu đi xuống từ tầng bốn, dạo quanh tầng hai mới tìm được cô.Giang Tuần kéo màn cửa ra, hoa Ngọc Lan trên sân thượng đã khô héo, lá cây khô úa vàng rơi xuống.Giang Tuần vừa đến, cảm xúc căng thẳng của cô trước mặt người khác đã thoải mái hơn.Nhà có người tới quét dọn định kỳ, nhưng cây cỏ lại khó chăm sóc. Mùa đông nhiệt độ thấp không ai chuyển vào nhà kịp thời nên chắc cây sẽ chết cóng.Quá kỳ lạ, quá qua loa.Giang Tuần nhìn mấy bồn Lục Thảo Trổ phát triển cũng không tốt lắm.Cô hút một hơi rồi hỏi: “Có phải cậu ngủ không ngon không?Điện thoại vẫn kẹp trên vai, cậu chưa cúp điện thoại với Triệu Thương Thương. Ai cũng có tính tò mò mà.“Giang Tuần, cậu vẫn còn ở đó chứ?””“Tôi ở đây.” Cậu nói.” Triệu Thương Thương không nghiêm túc nói, “Tôi chỉ là một tiểu mỹ nhân bình thường không có gì lạ.“Cậu đi ngủ sớm đi.””Nếu không tôi thay cậu một lúc nhé?Giang Tuần nói ngủ ngon nhưng không cúp máy. Triệu Thương Thương nhìn điện thoại, màn hình điện thoại hiển thị vẫn còn đang trong cuộc gọi, “Vẫn còn chuyện gì à?”Nghe tiếng gió ngoài cửa sổ không ngủ được, không biết qua bao lâu, cậu ôm chăn ngồi dậy, nghĩ đến lời Triệu Thương Thương nói.Cậu im lặng một lúc rồi nói, “Nhận được thư tình, cậu định trả lời thế nào?”Đã lâu rồi Giang Tuần không đến phòng bà ngoại.Triệu Thương Thương nghe thấy hai chữ “Thư tình” liền nhức đầu. giải thích: “Không phải thư tình, là trò đùa thôi.”-“Trò đùa?”Triệu Thương Thương trơ mắt nhìn mẹ mình mang Giang Tuần đi.“Đúng vậy, Trương Đán không thể thích tôi được, bọn tôi còn chưa nói với nhau mấy câu. Hơn nữa cái giọng điệu đó nói đang hẹn tôi đánh nhau còn đáng tin hơn.””Triệu Thương Thương phân tích rõ ràng mạch lạc.Triệu Thương Thương không ngờ lại là cái nồi của cô, “Không có tác dụng sao?Giang Tuần không nói chuyện.Mùa đông nhiệt độ thấp không ai chuyển vào nhà kịp thời nên chắc cây sẽ chết cóng.“Giờ tôi mới phát hiện cậu cũng sẽ hóng chuyện đó.” Triệu Thương Thương không ngờ cậu sẽ hỏi đến chuyện này.”Nói xong cô phát hiện bên Giang Tuần yên tĩnh mấy giây, có tiếng gió lọt vào, gần át đi giọng nói của cậu: “Tôi có chút để ý… cũng hơi tò mò.”A Tuần của chúng ta nhờ cả vào cháu nhé.Cho nên mới không nhịn được hỏi thăm.Triệu Thương Thương vừa mới dùng tấm bảng gỗ yên lặng thuyết phục hai cậu bé nói chuyện ầm ĩ, cô đang đứng dựa lưng vào tường.Triệu Thương Thương nhàm chán ôm lấy gối ôm cà rốt, bỗng nhiên căng thẳng vì lời cậu nói.Nói chung ý của chú ấy là vậy.Sau đó cô lại thả lỏng.Nói xong cô phát hiện bên Giang Tuần yên tĩnh mấy giây, có tiếng gió lọt vào, gần át đi giọng nói của cậu: “Tôi có chút để ý…Ai cũng có tính tò mò mà.”Ừm, chú Cổ mang Cổ Nại về nhà rồi.Lúc Dương nhận được thư tình cô cũng thích trêu chọc cậu vài câu, vây quanh cậu hỏi đông hỏi tây.”“Có phải cậu rất được hoan nghênh ở trường không?” Giang Tuần không tưởng tượng ra được sinh hoạt ở trường của Triệu Thương Thương.”“Sao có thể chứ.” Triệu Thương Thương không nghiêm túc nói, “Tôi chỉ là một tiểu mỹ nhân bình thường không có gì lạ.””Giỏi quá giỏi quá.Nếu như người ở đầu kia là Triệu Dập Thời hay Du Mân thì sẽ lập tức mắng cô không biết xấu hổ, sau đó cùng nhau tấn công cô bằng lời nói.”Cậu có hả?Nhưng nếu đó là Giang Tuần thì cậu sẽ không phủ nhận việc cô khoe mình là “tiểu mỹ nhân”, Triệu Thương Thương cảm thấy hơi xấu hổ trước nụ cười không rõ ràng của cậu.”TÔI CẢM THẤY CẬU CŨNG KHÔNG TỆ LẮM?“Tôi rút lại.” Cô nói.Cô cười xấu hổ, “Chuyện này á hả, chắc là còn tùy người nữa.Cà rốt bị cô bóp chặt, nói sang chuyện khác: “Tôi cũng không được hoan nghênh bằng cậu. Mới đi dạo một vòng quanh trường tôi mà tối hôm đó đã được lên tường tỏ tình.”Thương Thương à, cháu xem như là người bạn đầu tiên của nó, chú rất cảm ơn cháu.Hôm nay là lần đầu tiên Giang Tuần được nghe tới tường tỏ tình của trường học. ” Cậu không có hứng thú với việc được lên tường tỏ tình nhưng cậu hứng thú với hình thức tường tỏ tình này.Khoảng mười giờ rưỡi, Giang Tuần lên giường đi ngủ.“Trước kia tôi còn tưởng tường tỏ tình là một bức tường.”vậy cậu ở một mình có sợ không?Triệu Thương Thương phổ cập kiến thức cho cậu, “Đó chính là bắt kịp thời đại, thời đại Internet, người ta đều bày tỏ tình yêu qua điện thoại. Có điều trường học tôi cũng có tường tỏ tình thật sự, trên sân thương của nhà thi đấu có một bức tường để viết lời tỏ tình bằng phấn hoặc diêm, học sinh ai cũng biết, tạm thời giáo viên còn chưa phát hiện ra, nếu không sẽ không giữ được mất…”” Giang Tuần nói.Triệu Thương Thương nói một lúc thì hỏi: “Tôi nghe có tiếng gió, cậu đang ở ngoài sao?””“Tôi đang ở trên ban công.”Mới đi dạo một vòng quanh trường tôi mà tối hôm đó đã được lên tường tỏ tình.“Cậu mau vào nhà đi, đừng hóng gió nữa.”Hôm nay là lần đầu tiên Giang Tuần được nghe tới tường tỏ tình của trường học.“Tôi vào ngay đây.””Tôi đang ở trên ban công.…giải thích: “Không phải thư tình, là trò đùa thôi.Sau khi nói chuyện điện thoại xong, thế giới lại trở nên yên tĩnh.Đã gần được bốn mươi phút rồi, vẫn còn hai tiếng.Giang Tuần chuyển mấy chậu Lục Thảo Trổ vào nhà, đặt trên cầu thang gỗ. Tòa nhà kiểu phương Tây cũ có mùi gỗ, ánh đèn nổi bật lên sự tĩnh mịch và yên tĩnh. ”Đã lâu rồi Giang Tuần không đến phòng bà ngoại.”Bên trong vẫn được giữ nguyên như xưa.Tuyết ngoài trời đã ngừng rơi, mưa cũng đã tạnh.Bà ngoại Giang Tuần là người Bán Giang, căn nhà kiểu phương Tây này là của bà ấy, năm đó sau khi kết hôn bà ấy liền đi cùng chồng đến sống ở thành phố Yến, sau khi chết cũng được chôn cất tại một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố Yến.”Lúc nhỏ Giang Tuần sống với ông bà ngoại thỉnh thoảng cũng sẽ đến đây ở, bây giờ hai ông bà cụ đã không còn nữa rồi.”Khoảng mười giờ rưỡi, Giang Tuần lên giường đi ngủ. Nghe tiếng gió ngoài cửa sổ không ngủ được, không biết qua bao lâu, cậu ôm chăn ngồi dậy, nghĩ đến lời Triệu Thương Thương nói.Triệu Thương Thương nhìn điện thoại, màn hình điện thoại hiển thị vẫn còn đang trong cuộc gọi, “Vẫn còn chuyện gì à? “Dạy cậu một chiêu chữa mất ngủ thần kỳ, mỗi đêm không ngủ được tôi đều đọc sách lịch sử, đọc mấy phút đã ngáp rồi.””Nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc lúc nói của cô, Giang Tuần qua phòng bên cạnh tìm quyển “Quốc Sử Toàn Giám” trên giá sách.”Đọc sách.–” Nhợt nhạt không có chút huyết sắc nào.Hôm sau, Triệu Thương Thương đến viện bảo tàng, xe buýt đi ngang qua phố Bạch Thủy, cô liên lạc với Giang Tuần. Sau khi tìm cô mới phát hiện nhà kiểu phương Tây cũ cách quảng trường thương mại không xa, là một chỗ yên tĩnh nằm giữa náo nhiệt.Triệu Thương Thương phổ cập kiến thức cho cậu, “Đó chính là bắt kịp thời đại, thời đại Internet, người ta đều bày tỏ tình yêu qua điện thoại.Hàng cây ngô đồng bên đường đã rụng hết lá, cành chĩa thẳng lên trời.Giang Tuần vừa nhìn thấy cô liền bật cười, bất giác cảm thấy vui vẻ.Giang Tuần đang ngồi trên ghế dài uống sữa bò.Bỗng nhiên cô nhìn thấy bóng dáng của Diệp Xuân Lâm trên cầu thang, cô nháy mắy với Giang Tuần rồi vội vàng nhỏ giọng nói: “Cậu nhanh đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.Hôm nay trời trong xanh, sương sớm còn chưa tan, khiến mái tóc cậu thấm hơi lạnh ẩm ướt.”Mẹ, đóng dấu cho con với.Triệu Thương Thương xuống xe buýt chạy đến, cô ăn mặc nặng nề, giống một chú chim cánh cụt. Giang Tuần vừa nhìn thấy cô liền bật cười, bất giác cảm thấy vui vẻ.Bọn họ đều là fan của cháu, vô cùng thích tranh cháu vẽ, vẫn luôn nói muốn tìm cháu ký tên đó…Cậu lấy ra một hộp sữa khá trong túi, Triệu Thương Thương nhận lấy, vẫn còn nóng.Triệu Dập Thời hiếm khi rơi vào những suy nghĩ khó hiểu.Cô hút một hơi rồi hỏi: “Có phải cậu ngủ không ngon không? Sắc mặt không tốt lắm.” Nhợt nhạt không có chút huyết sắc nào.Cô vo tròn tờ giấy lại, không quan tâm nữa.Giang Tuần gật đầu.”Không cần đâu, tôi sẽ tự làm việc của mình, tự kiếm tín chỉ của mình.“Tối qua cậu làm gì?”Giang Tuần mở máy sưởi trong phòng, “Không sợ, tôi có thể tự chăm sóc mình.“Đọc sách.”Triệu Thương Thương về phòng gọi điện cho cậu, hỏi câu lúc nãy muốn hỏi: “Cậu ở một mình sao?Vẻ mặt Triệu Thương Thương phức tạp, trong lòng tự hỏi sao người không đi học như cậu lại cần cù hơn cả người đi học là tôi đây thế, không cần cố gắng thế đâu.”Giang Tuần nhìn cô, “Cậu nói không ngủ được thì đọc sách sẽ có tác dụng.””Trò đùa? Triệu Thương Thương không ngờ lại là cái nồi của cô, “Không có tác dụng sao?” Hành vi điển hình của đàn bà tồi, dùng xong liền vứt.Kết quả rõ ràng.Kết quả rõ ràng.Cô cười xấu hổ, “Chuyện này á hả, chắc là còn tùy người nữa.”Cậu cảm thấy cô đang dỗ dành cậu.“Sau này mất ngủ cậu cứ gọi cho tôi, tôi sẽ nói tướng thanh cho cậu nghe, đảm bảo cậu sẽ bị thôi miên.””Có phải cậu rất được hoan nghênh ở trường không?Hôm nay Triệu Thương Thương đến viện bảo tàng làm tình nguyện viên để kiếm tín chỉ thực hành xã hội trong kỳ nghỉ đông. Văn phòng của Diệp Xuân Lâm ở tầng bốn, cô cầm tờ đơn quen đường quen nảo bước vào.”“Mẹ, đóng dấu cho con với.”Cậu lấy ra một hộp sữa khá trong túi, Triệu Thương Thương nhận lấy, vẫn còn nóng.Diệp Xuân Lâm nhìn thấy Giang Tuần cũng đến, tự mình châm trà tiếp đãi. Triệu Thương Thương hỏi: “Con không có trà à?””Diệp Xuân Lâm đành phải rót cho cô một tách, “Uống nhanh rồi đi đứng gác đi, phải đứng cả buổi sáng, đừng có mà lười biếng.””Rồi quay qua nói với Giang Tuần, “Đúng lúc cháu đến rồi, cơ hội hiếm có, có muốn đi gặp nhân viên phòng văn hóa sáng tạo của cô không? Bọn họ đều là fan của cháu, vô cùng thích tranh cháu vẽ, vẫn luôn nói muốn tìm cháu ký tên đó…” Nhà có người tới quét dọn định kỳ, nhưng cây cỏ lại khó chăm sóc.Triệu Thương Thương trơ mắt nhìn mẹ mình mang Giang Tuần đi.Chú ấy nói đến mức Triệu Thương Thương hận không thể móc tim móc phổi ra, lập tức uống máu ăn thề với Giang Tuần, kết nghĩa anh em, đi với nhau cả đời.Cô mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, hai tay giơ tấm bảng viết “Hãy giữ yên lặng.””Nếu thấy có khách tham quan lớn tiếng ồn ào, cô phải đến im lặng giơ bảng nhắc nhở người ta.”Lúc Giang Tuần ký tên xong ra ngoài, cậu đi xuống từ tầng bốn, dạo quanh tầng hai mới tìm được cô.”Triệu Thương Thương vừa mới dùng tấm bảng gỗ yên lặng thuyết phục hai cậu bé nói chuyện ầm ĩ, cô đang đứng dựa lưng vào tường. Eo có hơi đau, tấm bảng gỗ không quá nặng nhưng đứng giơ mãi cũng sẽ mệt.Sau đó cô lại thả lỏng.Đã gần được bốn mươi phút rồi, vẫn còn hai tiếng.Sắc mặt không tốt lắm.Giang Tuần vừa đến, cảm xúc căng thẳng của cô trước mặt người khác đã thoải mái hơn.”Cậu đi ngủ sớm đi.Vai cô cũng sụp xuống rồi.”Tối qua cậu làm gì? Cô nhìn Giang Tuần nói: “Mệt.”” Triệu Thương Thương không ngờ cậu sẽ hỏi đến chuyện này.Giọng điệu thân mật, mang theo chút phàn nàn mà chính cô cũng không phát hiện ra.”“Nếu không tôi thay cậu một lúc nhé?” Giang Tuần nói.”“Không cần đâu, tôi sẽ tự làm việc của mình, tự kiếm tín chỉ của mình.”Giang Tuần chuyển mấy chậu Lục Thảo Trổ vào nhà, đặt trên cầu thang gỗ.Triệu Thương Thương nói xong liền nghe Giang Tuần hỏi: “Cậu muốn ăn kẹo không?””Dạy cậu một chiêu chữa mất ngủ thần kỳ, mỗi đêm không ngủ được tôi đều đọc sách lịch sử, đọc mấy phút đã ngáp rồi.“Cậu có hả?””Quả thật trong túi Giang Tuần có kẹo, cậu lấy ra vài viên, có rất nhiều vị nhưng chỉ không có vị xoài.”Cô mới từng nói mình không thích vị xoài một lần nhưng cậu đã nhớ kỹ.”Vậy…Giang Tuần xé bao bì, thấy hai tay cô đang giơ bảng gỗ nên cậu đút thẳng kẹo đến bên miệng cô.”Triệu Thương Thương thấy xung quanh không có ai, không bắt được cô lơ là việc đứng gác nên liền nhanh chóng há miệng ngậm lấy kẹo giống trộm vậy. ”Cho nên chắc chắn là trò đùa đúng không?Bỗng nhiên cô nhìn thấy bóng dáng của Diệp Xuân Lâm trên cầu thang, cô nháy mắy với Giang Tuần rồi vội vàng nhỏ giọng nói: “Cậu nhanh đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.””Hành vi điển hình của đàn bà tồi, dùng xong liền vứt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro