Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 47

Lận Vu Lâm

2025-03-05 08:19:34

 Chương 47: “Chắc chắn là trùng hợp thôi.”Chuyện này đủ để Triệu Thương Thương khoe khoang cả năm, điều kiện tiên quyết là xóa đi sự thật Giang Tuần chỉ thi hai môn.”===============”Nếu đúng hãy trả lời 1.“Alo, xin hỏi là hoàng tử bé sao, cậu đang mắc kẹt ở hành tinh B-612 sao?” ”Chắc chắn là trùng hợp thôi.“Nếu đúng hãy trả lời 1.”Nói được một lúc, Triệu Thương Thương bắt đầu mơ đến kỳ nghỉ hè.“Phi hành gia Tiểu Triệu sẽ đến cứu ngay.”Triệu Thương Thương vui vẻ trở lại, Giang Tuần hỏi cô: “Hôm nay cậu thi tốt lắm đúng không?Hai người cách nhau rất gần.Tính toán nhỏ nhưng vang dội.Giang Tuần có thể thấy rõ góc nghiêng bị ánh nắng chiếu vào của cô, biểu cảm sinh động của cô và que kẹo vị matcha màu xanh lá cô cầm trên tay.”Không còn chuyện gì nữa nên tôi quay lại.Cậu nhẹ giọng trả lời: “1”” Cô vừa nói vừa thu dọn cặp sách, hai người đi tới cổng trường, suy nghĩ nên quẹo trái hay quẹo phải, về nhà hay đến quán ăn.Cuối cùng Triệu Thương Thương cũng chú ý tới âm thanh bên trong cuộc gọi của hai người giống nhau.Giang Tuần mỉm cười lắc đầu.Cô dường như nghe thấy tiếng bàn ghế bị kéo, tiếng một bạn nam nói xin lỗi ở đầu bên kia.Ông mở vòi nước, liên tục xịt rửa lớp bùn đất trong các khe gạch lát.Biểu cảm của cô trở nên rất ngạc nhiên, cô cầm điện thoại nhìn quanh, đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở đầu cầu thang, mọi cảm xúc hóa thành kinh hỉ. Triệu Thương Thương thích cây dành dành trước quầy hàng, thấy cô chăm chú nhìn, ông chủ hái một bông cho cô, “Bạn học nhỏ, cầm chơi đi.Cô chạy đến trước mặt cậu, suýt chút nữa đã không phanh lại được. Giang Tuần đỡ vai để cô đứng vững.Triệu Thương Thương: “Nhảm nhí!“Không phải cậu nói ngày mai mới quay lại à!””“Đột nhiên muốn về ngay hôm nay.”Triệu Thương Thương: “Mọi người mau chúc mừng tôi đi. Triệu Thương Thương tránh bạn học ôm một chồng sách lớn trên hành lang, ánh mắt vẫn nhìn cậu chằm chằm, “Mọi chuyện đã xử lý xong hết rồi?””Cậu đợi chút, chưa xong.“Không còn chuyện gì nữa nên tôi quay lại.”Triệu Thương Thương: “@ Giang Tuần, cậu có đồng ý không?Đôi lúc Triệu Thương Thương cảm thấy Giang Tuần giống một cơn gió thổi qua vào buổi sáng, đến bất ngờ mà đi cũng bất ngờ, sẽ không dừng lại vì bất cứ thứ gì.”Có thể ở đây đến khi tốt nghiệp cấp ba không?“Có thể ở đây đến khi tốt nghiệp cấp ba không?” Cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh sáng trong mắt cô giống mặt trời cậu nhìn thấy ở đảo giữa hồ lúc trưa.Du Mân: “Nhất khối?Cậu nói: “Có thể.”5 tệ.“Vậy chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.””Ừm.“Ừm.”Có lẽ vì lúc đó không cam tâm nên cô ấy đặc biệt chú ý đến nhóm của Triệu Thương Thương và Giang Tuần, nhớ rất rõ trang phục và tạo hình của hai người.Triệu Thương Thương vui vẻ trở lại, Giang Tuần hỏi cô: “Hôm nay cậu thi tốt lắm đúng không?”“Đúng vậy, tôi cảm thấy cũng không tệ, hi vọng điểm số sẽ không vả mặt tôi.” Cô vừa nói vừa thu dọn cặp sách, hai người đi tới cổng trường, suy nghĩ nên quẹo trái hay quẹo phải, về nhà hay đến quán ăn.Hôm đó học tiết thể dục, Triệu Thương Thương vì đến tháng đau bụng nên không tham gia chạy.“Xa cách lâu ngày gặp lại đương nhiên phải mời cậu ăn rồi.” Triệu Thương Thương nói.Cô trêu chọc không ngừng.“Chúng ta cũng tính là xa cách lâu ngày gặp lại à?” Giang Tuần hỏi.Lần đầu tiên Triệu Thương Thương nghe đến bộ truyện này là từ Thư Tiểu Tri.“Chẳng lẽ không phải?” Triệu Thương Thương nhìn cậu một cái, “Có người không giữ lời hứa, nói đi một tuần, kết quả không thấy bóng dáng đâu.””Giang Tuần chột dạ, “Cậu muốn ăn gì?”” Triệu Thương Thương hỏi Giang Tuần, “Vẫn còn hai môn chưa thi.“Mì sợi.”” Triệu Thương Thương nhìn cậu một cái, “Có người không giữ lời hứa, nói đi một tuần, kết quả không thấy bóng dáng đâu.Cô vỗ ngực, “Đầu tháng tôi có tiền, tôi mời cậu.”Giang Tuần nghiêng người về phía cô, Triệu Thương Thương nói: “Cúi đầu.Giang Tuần: “Tiền của cậu cậu giữ đi, tôi mời.”Thư Tiểu Tri và một bạn nữ khác cũng có lí do giống vậy nên nghỉ ngơi dưới tán cây.Tiệm mì cách trường học không xa, ở cửa trồng đầy cây và hoa.” Ông chủ đang dọn dẹp những cành hoa trúc đào vừa mua về trong giỏ dưới bậc thềm. Tay áo xắn lên quá nửa, để lộ cánh tay đầy hình xăm lớn. Ông mở vòi nước, liên tục xịt rửa lớp bùn đất trong các khe gạch lát. Vài con ong bay qua bay lại trong ánh chiều tà rực rỡ.” Cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh sáng trong mắt cô giống mặt trời cậu nhìn thấy ở đảo giữa hồ lúc trưa.Triệu Thương Thương thích cây dành dành trước quầy hàng, thấy cô chăm chú nhìn, ông chủ hái một bông cho cô, “Bạn học nhỏ, cầm chơi đi.”Theo bản năng không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ cài hoa của cậu.Thấy Giang Tuần cũng nhìn, ông chủ đùa cậu, “Cậu cũng muốn à?””Giang Tuần mỉm cười lắc đầu.Cô xông vào phòng Triệu Dập Thời lấy tất của mình, cô nhìn thấy Triệu Dập Thời đã nhận được lì xì tên “Vận may tốt nhất” của cô.Triệu Thương Thương bỗng nhiên ngoắc tay với cậu, “Cậu qua đây.”Triệu Thương Thương dựa vào thân cây mệt mỏi níu lấy cỏ dại, Thư Tiểu Tri đột nhiên hỏi cô đã đọc “Nha Nguyệt” chưa.Giang Tuần nghiêng người về phía cô, Triệu Thương Thương nói: “Cúi đầu.” Giang Tuần làm theo, sau đó, một đóa hoa dành dành màu trắng được cài trên lỗ tai cậu.Cô đứng phía trước che cậu lại.Cậu trố mắt, Triệu Thương Thương cười hì hì lấy điện thoại ra chụp lại.” “Quao.”Cho chị chị có muốn không.“Đẹp quá đi.”Cậu nhẹ giọng trả lời: “1”“Đại soái ca.”Buổi tối trước ngày thi cuối kỳ, trên mạng có một bộ truyện tranh cổ trang tên “Nha Nguyệt” lặng lẽ nổi lên.Cô trêu chọc không ngừng.” Triệu Thương Thương nói.Giang Tuần không thể làm gì khác ngoài dung túng nhìn vào camera điện thoại cô, cô nói đừng lấy xuống, cậu liền bỏ tay xuống, gọi tên cô: “Thương Thương.” ”“Thương Thương, xong chưa?”” “Cậu đợi chút, chưa xong.””Triệu Thương Thương chụp chính diện, còn phải chụp góc nghiêng cài hoa.Cô chạy đến trước mặt cậu, suýt chút nữa đã không phanh lại được.Bên ngoài có vài học sinh cũng mặc đồng phục của trường trung học số mười lăm vén màn cửa bước vào, Triệu Thương Thương phản ứng khá nhanh, cô ấn Giang Tuần ngồi xuống ghế.”Cô đứng phía trước che cậu lại.Bên ngoài có vài học sinh cũng mặc đồng phục của trường trung học số mười lăm vén màn cửa bước vào, Triệu Thương Thương phản ứng khá nhanh, cô ấn Giang Tuần ngồi xuống ghế. Theo bản năng không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ cài hoa của cậu.Đôi lúc Triệu Thương Thương cảm thấy Giang Tuần giống một cơn gió thổi qua vào buổi sáng, đến bất ngờ mà đi cũng bất ngờ, sẽ không dừng lại vì bất cứ thứ gì.Giang Tuần lấy hoa trên tai xuống, đặt vào lòng bàn tay cô rồi cào cào, Triệu Thương Thương sợ nhột rụt tay lại, suýt nữa đã bật cười.”Đúng vậy, tôi cảm thấy cũng không tệ, hi vọng điểm số sẽ không vả mặt tôi.Mì được bưng lên.”“Ngày mai cậu có đến trường tham gia thi không?” Triệu Thương Thương hỏi Giang Tuần, “Vẫn còn hai môn chưa thi.””Vậy chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.Giang Tuần chậm rãi rót trà cho mình và cô, “Chắc sẽ đi thi, nếu không cũng nghỉ ở nhà tiếp.””Không phải cậu nói ngày mai mới quay lại à!“Nghỉ không tốt sao?”Triệu Thương Thương tránh bạn học ôm một chồng sách lớn trên hành lang, ánh mắt vẫn nhìn cậu chằm chằm, “Mọi chuyện đã xử lý xong hết rồi?“Nói thật, có chút nhàm chán.””“Cậu xem, sinh hoạt tập thể ở trường vẫn có chút sức hấp dẫn đúng không.” Triệu Thương Thương hút một đũa mì lớn.Tuy nhiên, với phong cách vẽ đẹp và cốt truyện thú vị của 10 chương đầu đã thu hút được đông đảo khán giả.Giang Tuần cười cười không phản bác cô.Triệu Thương Thương lắc đầu, hoàn toàn chưa từng nghe tới.Hôm sau, Giang Tuần trở lại trường tham gia hai môn thi cuối cùng.”Kết quả thi lần này có rất nhanh, Triệu Thương Thương lọt vào danh sách khen thưởng tiến bộ. Từ hạng 444 trong kỳ thi nhập học đến hạng 308 bây giờ, cô đã tiến bộ hơn một trăm bậc.”Đẹp quá đi.Còn Giang Tuần, cho dù điểm hai môn của cậu gần tuyệt đối nhưng tổng điểm vẫn thấp hơn Triệu Thương Thương.Cậu không nên tiện tay bấm mở.Chuyện này đủ để Triệu Thương Thương khoe khoang cả năm, điều kiện tiên quyết là xóa đi sự thật Giang Tuần chỉ thi hai môn.”Buổi tối cuối tuần, Triệu Thương Thương đổi tên nhóm sáu người thành “Gióng trống khua chiêng, khắp nơi vui mừng.””Phi hành gia Tiểu Triệu sẽ đến cứu ngay.Đổi ảnh đại diện nhóm thành ảnh bảng danh dự của trường, vừa nhìn đã thấy chói mắt vì màu đỏ.”Sau đó gửi bao lì xì trong nhóm.Kết quả Triệu Dập Thời gửi lì xì cho Triệu Thương Thương, trả tiền lại.Triệu Thương Thương: “Mọi người mau chúc mừng tôi đi.”” Triệu Thương Thương: “Với tốc độ tiến bộ thế này, đến kỳ thi cuối kỳ, tôi sẽ đứng nhất khối.””Cậu xem, sinh hoạt tập thể ở trường vẫn có chút sức hấp dẫn đúng không.Tính toán nhỏ nhưng vang dội.”Mì sợi.Du Mân: “Uống mấy bình mà say thành thế này rồi.””Xa cách lâu ngày gặp lại đương nhiên phải mời cậu ăn rồi.Du Mân: “Nhất khối? Cũng không hỏi em trai cậu với Giang Tuần có đồng ý không.”Vận may tốt nhất, 0.Triệu Thương Thương: “@ Giang Tuần, cậu có đồng ý không?”” Giang Tuần: “Đồng ý.”Giang Tuần: “Đồng ý.Du Mân: “@Giang Tuần, người anh em hồ đồ quá!!!”Biểu cảm của cô trở nên rất ngạc nhiên, cô cầm điện thoại nhìn quanh, đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở đầu cầu thang, mọi cảm xúc hóa thành kinh hỉ.Triệu Thương Thương: “@ Triệu Dập Thời, cậu có đồng ý không?””Đại soái ca.Triệu Dập Thời: “Mẹ bỏ tất thối của chị trong ngăn kéo của em, mau qua lấy đi, qua ba mươi giây là em ném đó.”Thư Tiểu Tri mở truyện tranh trên điện thoại cho cô xem, “Cậu có cảm thấy nhân vật chính trong Nha Nguyệt giống cậu không?Triệu Thương Thương: “Nhảm nhí! Tất chị không thối!””Cô xông vào phòng Triệu Dập Thời lấy tất của mình, cô nhìn thấy Triệu Dập Thời đã nhận được lì xì tên “Vận may tốt nhất” của cô.Giang Tuần chậm rãi rót trà cho mình và cô, “Chắc sẽ đi thi, nếu không cũng nghỉ ở nhà tiếp.Kết quả Triệu Dập Thời gửi lì xì cho Triệu Thương Thương, trả tiền lại.Mọi người lên án bao lì xì 1 tệ của Triệu Thương Thương xong liền thảo luận đến thời gian nghỉ hè của các trường năm nay.Triệu Thương Thương: “Cậu có ý gì?””Triệu Thương Thương: “Xem thường Triệu mỗ đúng không?””Triệu Dập Thời thẳng thắn: “Đúng vậy.”Truyện tranh vẫn đang đăng, mới cập nhật được 10 chương, thời gian cập nhật của họa sĩ cũng không cố định, không có quy luật gì.Vận may tốt nhất, 0.5 tệ.Đó chính là món quà mà trước đây Giang Tuần đã tặng cho Triệu Thương Thương.Cho chị chị có muốn không.Còn Giang Tuần, cho dù điểm hai môn của cậu gần tuyệt đối nhưng tổng điểm vẫn thấp hơn Triệu Thương Thương.Cậu không nên tiện tay bấm mở.Giang Tuần có thể thấy rõ góc nghiêng bị ánh nắng chiếu vào của cô, biểu cảm sinh động của cô và que kẹo vị matcha màu xanh lá cô cầm trên tay. Mọi người lên án bao lì xì 1 tệ của Triệu Thương Thương xong liền thảo luận đến thời gian nghỉ hè của các trường năm nay.Triệu Thương Thương: “Cậu có ý gì?Nói được một lúc, Triệu Thương Thương bắt đầu mơ đến kỳ nghỉ hè.”Buổi tối trước ngày thi cuối kỳ, trên mạng có một bộ truyện tranh cổ trang tên “Nha Nguyệt” lặng lẽ nổi lên.”Truyện tranh vẫn đang đăng, mới cập nhật được 10 chương, thời gian cập nhật của họa sĩ cũng không cố định, không có quy luật gì. Tuy nhiên, với phong cách vẽ đẹp và cốt truyện thú vị của 10 chương đầu đã thu hút được đông đảo khán giả.”Trùng hợp là có một nữ diễn viên đang nổi tiếng bị chụp được màn hình điện thoại đang đọc truyện tranh, mọi người như có Hỏa Nhãn Kim Tinh, tìm được “Nha Nguyệt”, vô tình khiến nó nổi tiếng.Lần đầu tiên Triệu Thương Thương nghe đến bộ truyện này là từ Thư Tiểu Tri.” Triệu Thương Thương hút một đũa mì lớn.Hôm đó học tiết thể dục, Triệu Thương Thương vì đến tháng đau bụng nên không tham gia chạy. Thư Tiểu Tri và một bạn nữ khác cũng có lí do giống vậy nên nghỉ ngơi dưới tán cây.” Giang Tuần hỏi.Triệu Thương Thương dựa vào thân cây mệt mỏi níu lấy cỏ dại, Thư Tiểu Tri đột nhiên hỏi cô đã đọc “Nha Nguyệt” chưa.Giang Tuần lấy hoa trên tai xuống, đặt vào lòng bàn tay cô rồi cào cào, Triệu Thương Thương sợ nhột rụt tay lại, suýt nữa đã bật cười.Triệu Thương Thương lắc đầu, hoàn toàn chưa từng nghe tới.”Alo, xin hỏi là hoàng tử bé sao, cậu đang mắc kẹt ở hành tinh B-612 sao?Thư Tiểu Tri mở truyện tranh trên điện thoại cho cô xem, “Cậu có cảm thấy nhân vật chính trong Nha Nguyệt giống cậu không?””Triệu Thương Thương thắc mắc: “Không giống nhỉ?””Thư Tiểu Tri phóng to truyện tranh lên, che đi gương mặt của cô gái áo đỏ, chỉ để lộ đôi mắt của cô ấy, rồi so sánh với Triệu Thương Thương, “Mắt của hai người giống hệt nhau.”Kết quả thi lần này có rất nhanh, Triệu Thương Thương lọt vào danh sách khen thưởng tiến bộ.Triệu Thương Thương ngây ngẩn cả người.”Nghe Thư Tiểu Tri nói vậy cô mới nhìn kỹ hơn, đúng là có hơi giống.Cậu trố mắt, Triệu Thương Thương cười hì hì lấy điện thoại ra chụp lại.“Hơn nữa Phi Ngư phục và đao Tú Xuân trong Nha Nguyệt không khác lắm với bộ cậu mặt vào lễ hội nghệ thuật. Trang phục của thư sinh trong truyện cũng không khác nhiều với Giang Tuần…”” Thư Tiểu Tri thật sự rất tò mò.Triệu Thương Thương: “Xem thường Triệu mỗ đúng không?Có lẽ vì lúc đó không cam tâm nên cô ấy đặc biệt chú ý đến nhóm của Triệu Thương Thương và Giang Tuần, nhớ rất rõ trang phục và tạo hình của hai người. ”Lúc vô tình lướt thấy “Nha Nguyệt”, cô ấy đã nghĩ đến Triệu Thương Thương và Giang Tuần đầu tiên.Đổi ảnh đại diện nhóm thành ảnh bảng danh dự của trường, vừa nhìn đã thấy chói mắt vì màu đỏ.Mặc dù Thư Tiểu Tri chắc chắn đây là trùng hợp nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.”Du Mân: “@Giang Tuần, người anh em hồ đồ quá!!!“Chắc chắn là trùng hợp thôi.”Giang Tuần: “Tiền của cậu cậu giữ đi, tôi mời. Triệu Thương Thương cũng nói vậy với Thư Tiểu Tri.”Trái tim cô đập thình thịch, trong truyện tranh có một chi tiết: trên cổ tay của Nha Nguyệt đeo một chuỗi vòng tay hoa linh lan. Khi rút kiếm, chuỗi vòng ấy sẽ lộ ra từ tay áo.”Đó chính là món quà mà trước đây Giang Tuần đã tặng cho Triệu Thương Thương. ------oOo------ 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Số ký tự: 0