Chương 48
Lận Vu Lâm
2025-03-05 08:19:34
Chương 48: “Vậy sao thằng bé tốt với con thế?”Không cần biết có lớn hơn hay, nói cô cao hơn là đúng rồi, nếu không cô lại không vui.Cô cúi người, dùng đầu ngón tay thoang thoảng mùi mè, lấy chiếc lá trên đầu cậu xuống.=============Cô muốn bắt Giang Tuần lại để hỏi thăm rõ ràng nhưng vẫn kìm lại, quyết định bí mật theo dõi bộ truyện.Buổi tối, Triệu Thương Thương nằm trên giường lăn lộn, ôm gối nằm sấp đọc truyện tranh.[ Nha Nguyệt trèo qua hàng rào vào sân sau, sau khi vào nhà, nàng tháo thẻ bài Cẩm Y Vệ và đao Tú Xuân ra rồi đứng sau bình phong thay một bộ thường phục. ”Không có nhỉ,”Nàng ngân nga, lắc lắc bầu rượu rỗng, dắt ngựa ra cửa.Lão Triệu nhìn thấy Giang Tuần thì nói: “Tiểu Giang à, lâu rồi không gặp cháu lại cao hơn rồi. Con ngựa dừng lại trước một căn nhà lá đổ nát, gió lùa khắp nơi.Cậu đi nhanh quá, cô cũng không quá muốn ăn lòng nướng, chỉ thuận miệng nói thôi.Ánh nến lay động, thư sinh ngồi trên ghế đẩu quay chiếc cối nghiền, mài dược liệu trong máng nghiền, tiếng kêu kẽo kẹt, kẽo kẹt.Triệu Thương Thương đứng trên tấm đá của bệ giặt thay lão Triệu thu nhặt những hạt mè phơi trên tường rào.Nghe thấy tiếng móng ngựa cộc cộc, thư sinh ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay cô nương cần dược liệu gì?”Sau đó, hết nữa rồi!“Thiên nam tinh và Bán Hạ.” Nha Nguyệt nói.Triệu Thương Thương mặc áo ngược, nhét hai tay vào ống tay áo dài, vẫy vẫy như hát hí khúc.“Cô nương cần bao nhiêu?”Về phần tại sao không nói thẳng với Giang Tuần tôi đã xem được truyện tranh cậu vẽ, có lẽ vì muốn lặng lẽ, âm thầm làm một người hâm mộ tranh của cậu, không can thiệp, không quấy rối, không gây ảnh hưởng gì, chỉ muốn nhìn xem câu chuyện mà cậu thể hiện qua từng nét bút sẽ như thế nào.“Chàng có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu.””Nha Nguyệt nhìn bốn phía, chim chóc trong rừng đều đã yên tĩnh, đột nhiên cô kinh ngạc: “Mùi máu tươi ở đâu ra thế?”Đến Thanh Sơn Phô vào khoảng bốn giờ chiều.Trên mặt đất được phủ một lớp cỏ dày, xác chết bên dưới đã nổ tung nhãn cầu, thư sinh buông cối nghiền xuống đi lấy thuốc, nói: “Cô nương ngửi nhầm rồi, đó là mùi tanh của thuốc.”Nha Nguyệt nhìn bốn phía, chim chóc trong rừng đều đã yên tĩnh, đột nhiên cô kinh ngạc: “Mùi máu tươi ở đâu ra thế?Hai người nhìn nhau.Nhân lúc còn trẻ, hãy rèn luyện tay nghề nhiều hơn, tuyệt đối không được lơ là…Nha Nguyệt nhặt cành liễu lên, duỗi nó về phía đống cỏ khô trong góc——] Triệu Thương Thương đứng lên, trực tiếp chen vào giữa hai ghế trước, giành túi nhựa trong tay Triệu Dập Thời trên ghế phụ.Triệu Thương Thương lập tức căng thẳng, cô lật sang trang tiếp theo, hết rồi.Trên mặt đất được phủ một lớp cỏ dày, xác chết bên dưới đã nổ tung nhãn cầu, thư sinh buông cối nghiền xuống đi lấy thuốc, nói: “Cô nương ngửi nhầm rồi, đó là mùi tanh của thuốc.Thế mà hết rồi!Hôm sau, bọn họ về Thanh Sơn Phô nghỉ hè. Cô đập tay xuống giường.”Chương 10 dừng ở đây!”Mặc cho cô tải lại hết lần này đến lần khác nhưng tình tiết vẫn cứ dừng ở đó.” Thấy cô còn phải nhìn sách hướng dẫn, bà Trịnh chọc cô.Cô rên lên mấy tiếng, Triệu Dập Thời sát vách đập tường, gửi lời cảnh cáo trên điện thoại, “Hơn nửa đêm rồi đừng có hú hét như quỷ.”” Triệu Thương Thương hỏi cậu: “Cậu có đọc “Nha Nguyệt” không?”Triệu Thương Thương nghe xong thì vội vàng đứng lên, “Cháu thì sao?Triệu Dập Thời: “Không.”Có lẽ trong lòng vẫn ẩn chứa một chút ngượng ngùng khó tả.Triệu Thương Thương: “Là một bộ truyện tranh, chị hỏi vậy thôi, truyện rất đẹp, giới thiệu cho cậu xem thử.”Thế mà hết rồi!Cô cố ý nói vậy, nếu cô giới thiệu, Triệu Dập Thời chắc chắn sẽ không xem.”Tôi ra búa.Triệu Thương Thương tiếp tục bấm vào “Nha Nguyệt”, bộ truyện này được đăng trên weibo, là một tài khoản phụ mới lập, ảnh đại diện và cột thông tin đều trống. Giang Tuần xách túi mèo xuống xe, thả Tam Hoa ra một lúc.Hiện tại, số người hâm bộ là 530 nghìn, theo dõi 0 người.”Được.Triệu Thương Thương biết tài khoản weibo phòng làm việc Cổ Khâu Thành sáng lập cho Giang Tuần, số lượng người hâm mộ khổng lồ, bình thường chỉ dùng để chia sẻ tuyên truyền, tương đối ít hoạt động kinh doanh.”Còn tài khoản phụ này, ngoài Giang Tuần ra, không thể là ai khác.Trong xe mở điều hòa hơi lạnh, cánh tay cô nổi một lớp da gà, cậu đắp áo khoác của mình lên đầu gối cô, “Che lại đi.Triệu Thương Thương bấm theo dõi đặc biệt.Cửa sổ ô tô tối đen phủ đầy bụi, bóng cây ô cữu chiếu xuống nóc xe, nắng như thiêu đốt, ồn ào náo nhiệt.Cô muốn bắt Giang Tuần lại để hỏi thăm rõ ràng nhưng vẫn kìm lại, quyết định bí mật theo dõi bộ truyện.[ Nha Nguyệt trèo qua hàng rào vào sân sau, sau khi vào nhà, nàng tháo thẻ bài Cẩm Y Vệ và đao Tú Xuân ra rồi đứng sau bình phong thay một bộ thường phục.Cô tò mò tình tiết của Nha Nguyệt, càng tò mò về thân phận thật sự của thư sinh đến giờ vẫn chưa được xuất hiện nhiều.” Giang Tuần nhìn cô.Thời gian trôi qua như nước chảy, kỳ thi cuối kỳ đã tới.Triệu Thương Thương phấn khởi, “Tôi thắng rồi nha.Tháng bảy đã đến như dự kiến.” Bà Trịnh cảm khái.Buổi tối của ngày thi xong, Triệu Thương Thương phát hiện chương 11 của “Nha Nguyệt” đã được đăng!Chuyện này giống như một bí mật.Thời gian đăng chương mới là tuần trước, nhớ lại một chút, tuần trước cô đang cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi tranh thủ thời gian liều mạng ôn tập để thi, thậm chí còn không có thời gian lướt điện thoại.”Được được, không giục cháu.Vậy mà có người lại cập nhật truyện…Triệu Thương Thương hỏi cậu: “Cậu có đọc “Nha Nguyệt” không? Triệu Thương Thương mở chương 11 với tâm trạng phức tạp, quý trọng đọc xong.” Giang Tuần nói ra hai chữ.Sau đó, hết nữa rồi!”Cậu không hiểu.Bây giờ cô rất muốn bắt lấy Giang Tuần rồi nhốt cậu vào phòng tối! Không đăng chương mới thì không được thả ra!” Nha Nguyệt nói.Hôm sau, bọn họ về Thanh Sơn Phô nghỉ hè.”Có lẽ.Vì Cổ Khâu Thành quá bận nên Giang Tuần đi nhờ xe nhà Triệu Thương Thương về.Vậy mà có người lại cập nhật truyện…Trên đường đi, Triệu Thương Thương muốn nói lại thôi nhìn Giang Tuần.Triệu Thương Thương dựa theo trình tự lắp ráp hộp xông ngải cứu sau đó đặt hộp vào gạc bông cách nhiệt, cắt ngải cứu thành từng đoạn nhỏ, đốt lửa rồi cho vào hộp.Đi ngang qua trạm xăng, Diệp Xuân Lâm xuống xe, Triệu Dập Thời đi toilet, trên xe chỉ còn hai người bọn họ.Cậu không nói, tôi cũng không nói.Giang Tuần trả lời tin nhắn của Cổ Khâu Thành xong, tắt điện thoại rồi quay đầu nhìn Triệu Thương Thương.Giang Tuần đi tới, ngẩng đầu nhìn cô đứng trên phiến đá, “Tôi về đây.Trong xe mở điều hòa hơi lạnh, cánh tay cô nổi một lớp da gà, cậu đắp áo khoác của mình lên đầu gối cô, “Che lại đi.”Con ngựa dừng lại trước một căn nhà lá đổ nát, gió lùa khắp nơi.Triệu Thương Thương mặc áo ngược, nhét hai tay vào ống tay áo dài, vẫy vẫy như hát hí khúc.” Sóng nhiệt phả vào mặt cậu, cậu lập tức đóng cửa xe lại, vòng qua vài chiếc xe hàng dừng phía trước, đội nắng chạy tới siêu thị.Trên quần áo đều là mùi của Giang Tuần, cô thường xuyên dùng đồ cậu nên rất quen thuộc.”“Cậu muốn nói gì?” Giang Tuần nhìn cô.Triệu Thương Thương biết tài khoản weibo phòng làm việc Cổ Khâu Thành sáng lập cho Giang Tuần, số lượng người hâm mộ khổng lồ, bình thường chỉ dùng để chia sẻ tuyên truyền, tương đối ít hoạt động kinh doanh.Cô lắc đầu, suýt chút nữa đã không nhịn được mà thúc giục cậu cập nhật chương mới ngay tại chỗ.Bà cụ thời thượng mặc quần ống suông, đeo một chiếc vòng ngọc dẹp trên cổ tay.“Chính là…”Cậu chưa từng nhận thư tình và quà của người khác, các bạn nữ hẹn gặp cậu cũng chưa từng hẹn được.“… Được nghỉ rồi.”jpgGiang Tuần kiên nhẫn chờ câu sau của cô.Nghe thấy tiếng móng ngựa cộc cộc, thư sinh ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay cô nương cần dược liệu gì? Triệu Thương Thương ấp úng nửa ngày rồi nói: “Chính là bây giờ được nghỉ rồi, cậu có nhiều thời gian hơn rồi, phải chăm chỉ vẽ vời một chút, biết không? Nhân lúc còn trẻ, hãy rèn luyện tay nghề nhiều hơn, tuyệt đối không được lơ là…”Cô nói: “Chị còn muốn ăn lòng nướng.Dòng sông uốn lượn quanh cánh đồng hoa thơm ngát, còn Triệu Thương Thương thì uyển chuyển vòng qua tám mươi Thanh Sơn Phô.Trịnh Đại Tiền thích chơi với nó, đi sau mông chú mèo, đến gần thì bị vuốt mèo đập mấy cái, đáng thương nằm dưới mái hiên.Bàn về cách nhắc tác giả ra chương mới một cách tinh tế.jpgÁnh mắt Triệu Thương Thương nhìn chằm chằm bóng lưng cậu bên ngoài cửa sổ xe.Cô nói xong một tràng rồi hỏi Giang Tuần: “Cậu hiểu ý tôi không?”Giành được rồi.Giang Tuần cảm thấy có lẽ mình hiểu được, nhưng hình như cũng không hiểu. Tâm tư của cô gái nhỏ còn khó giải hơn các phương trình nhiều, vừa không có công thức, vừa không có quy luật nào.”“Có lẽ.” Giang Tuần nói ra hai chữ.”Cậu muốn nói gì?“Cậu không hiểu.” Triệu Thương Thương thở dài nhưng không thể nói rõ được. Cô nói xong một tràng rồi hỏi Giang Tuần: “Cậu hiểu ý tôi không?Về phần tại sao không nói thẳng với Giang Tuần tôi đã xem được truyện tranh cậu vẽ, có lẽ vì muốn lặng lẽ, âm thầm làm một người hâm mộ tranh của cậu, không can thiệp, không quấy rối, không gây ảnh hưởng gì, chỉ muốn nhìn xem câu chuyện mà cậu thể hiện qua từng nét bút sẽ như thế nào.Có lẽ trong lòng vẫn ẩn chứa một chút ngượng ngùng khó tả.Giang Tuần cảm thấy có lẽ mình hiểu được, nhưng hình như cũng không hiểu.Vì cậu đã vẽ tôi lên tranh của cậu.Thật ra Giang Tuần cũng không định đi, Cổ Khâu Thành và dì nấu cơm vẫn chưa về núi Thất Nha, tủ lạnh trong nhà trống rỗng.Chuyện này giống như một bí mật.Chương 10 dừng ở đây!Cậu không nói, tôi cũng không nói.Giang Tuần: “Làm gì có ai tù tì như thế.Cửa sổ ô tô tối đen phủ đầy bụi, bóng cây ô cữu chiếu xuống nóc xe, nắng như thiêu đốt, ồn ào náo nhiệt.Trong xe yên tĩnh.Trong xe yên tĩnh.Buổi tối, Triệu Thương Thương nằm trên giường lăn lộn, ôm gối nằm sấp đọc truyện tranh.Giang Tuần nhìn cô rồi cười, “Thương Thương, tôi không hiểu gì cả, cậu nói cho tôi biết đi.””“Chơi oẳn tù tì đi,” Triệu Thương Thương giơ cánh tay lên, bàn tay thò ra từ ống tay áo quá dài, “Nếu cậu thắng, tôi sẽ nói thẳng với cậu, còn nếu thua thì không được hỏi nữa.””… “Tôi ra búa.” Trước khi bắt đầu oẳn tù tì, cô đã nửa thật nửa đùa tiết lộ ý định của mình.”Giang Tuần: “Làm gì có ai tù tì như thế.””Chơi oẳn tù tì đi,” Triệu Thương Thương giơ cánh tay lên, bàn tay thò ra từ ống tay áo quá dài, “Nếu cậu thắng, tôi sẽ nói thẳng với cậu, còn nếu thua thì không được hỏi nữa.Triệu Thương Thương: “Đây là chiến tranh tâm lý mà, toàn là mồi nhử của tôi cả, để xem cậu có mắc bẫy không.”Triệu Thương Thương vén ống quần của bà lên, chân người già khô gầy, làn da mất đi độ đàn hồi, giống như thân cây mất nước, chỉ có ở bắp chân vẫn còn chút thịt mềm.“Ba, hai, một.”Triệu Thương Thương mở chương 11 với tâm trạng phức tạp, quý trọng đọc xong.Cô ra búa thật.”Giang Tuần ra kéo.Trước đó Triệu Thương Thương đã nghe bà ấy nói trong điện thoại, bệnh viện đã có kết quả kiểm tra, đầu gối bị tràn dịch.Triệu Thương Thương phấn khởi, “Tôi thắng rồi nha.””Cửa xe bị mở ra, Diệp Xuân Lâm và Triệu Dập Thời lần lượt về xe.”Trên tay Triệu Dập Thời có thêm một hộp cà chua bi, Triệu Thương Thương đưa tay ra nhận, “Cảm ơn Dương Dương.”Triệu Dập Thời rút tay về, “Có nói cho chị ăn à?”Còn tài khoản phụ này, ngoài Giang Tuần ra, không thể là ai khác.Triệu Thương Thương đứng lên, trực tiếp chen vào giữa hai ghế trước, giành túi nhựa trong tay Triệu Dập Thời trên ghế phụ.Triệu Thương Thương bấm theo dõi đặc biệt.Giành được rồi.”Cô nói: “Chị còn muốn ăn lòng nướng.”Tâm tư của cô gái nhỏ còn khó giải hơn các phương trình nhiều, vừa không có công thức, vừa không có quy luật nào.Triệu Dập Thời: “Tự đi mua đi, bên ngoài nóng muốn chết.”Suy nghĩ kỹ một chút, bình thường Giang Tuần trong lớp có chút lạnh lùng, cậu không nói nhiều.Giang Tuần mở cửa xe: “Để tôi đi.” Sóng nhiệt phả vào mặt cậu, cậu lập tức đóng cửa xe lại, vòng qua vài chiếc xe hàng dừng phía trước, đội nắng chạy tới siêu thị.Gần đây bà Trịnh bị đau đầu gối, cho nên lần này bà không đến Bán Giang đón bọn họ.Ánh mắt Triệu Thương Thương nhìn chằm chằm bóng lưng cậu bên ngoài cửa sổ xe.Trên mái tóc đen của cậu có một chiếc lá xanh, có lẽ đã rơi lên lúc cậu bắt Tam Hoa dưới cây.Cậu đi nhanh quá, cô cũng không quá muốn ăn lòng nướng, chỉ thuận miệng nói thôi.Cửa xe bị mở ra, Diệp Xuân Lâm và Triệu Dập Thời lần lượt về xe. Diệp Xuân Lâm quay đầu lại đùa cô, “Ở trường Tiểu Tuần cũng chăm sóc các bạn nữ cùng lớp thế sao?””Lớn rồi lớn rồi.“Không có nhỉ,”Cố định lại trên đùi bà Trịnh.Suy nghĩ kỹ một chút, bình thường Giang Tuần trong lớp có chút lạnh lùng, cậu không nói nhiều. Cậu chưa từng nhận thư tình và quà của người khác, các bạn nữ hẹn gặp cậu cũng chưa từng hẹn được.”Diệp Xuân Lâm: “Vậy sao thằng bé tốt với con thế?”” Triệu Thương Thương thở dài nhưng không thể nói rõ được.Triệu Thương Thương: “Vì con cũng rất tốt với cậu ấy.”Mặc cho cô tải lại hết lần này đến lần khác nhưng tình tiết vẫn cứ dừng ở đó.Triệu Dập Thời đâm thủng: “Chị tốt với cậu ấy thế nào, đi ké xe, ăn ké, uống ké, làm bài tập ké mỗi ngày.”Triệu Dập Thời: “Không.Triệu Thương Thương muốn cởi giày ra đạp cậu.”Giày mới mua sợ đạp sẽ bị dơ.Diệp Xuân Lâm mua dụng cụ đốt huyệt bằng lá ngải cho bà ấy.–”Đến Thanh Sơn Phô vào khoảng bốn giờ chiều.Giang Tuần kiên nhẫn chờ câu sau của cô.Cả nhà giữ Giang Tuần lại ăn tối.”Thật ra Giang Tuần cũng không định đi, Cổ Khâu Thành và dì nấu cơm vẫn chưa về núi Thất Nha, tủ lạnh trong nhà trống rỗng. Tam Hoa vẫn còn vài hộp đồ ăn có thể ăn, còn cậu chỉ có thể uống nước sôi để nguội.Cô bưng cái sàng xuống, ngón tay ma sát hạt mè đã phơi khô, mặt trên vẫn còn hơi ấm do mặt trời để lại.Giang Tuần xách túi mèo xuống xe, thả Tam Hoa ra một lúc.”Trịnh Đại Tiền thích chơi với nó, đi sau mông chú mèo, đến gần thì bị vuốt mèo đập mấy cái, đáng thương nằm dưới mái hiên.Triệu Thương Thương tiếp tục bấm vào “Nha Nguyệt”, bộ truyện này được đăng trên weibo, là một tài khoản phụ mới lập, ảnh đại diện và cột thông tin đều trống.Lão Triệu nhìn thấy Giang Tuần thì nói: “Tiểu Giang à, lâu rồi không gặp cháu lại cao hơn rồi.”Mặt trời xuống núi, trời vẫn chưa tối hoàn toàn, phía xa nhà cửa, ngọn núi đều bị sương mù chạng vạng bao phủ, trong sân đã bật đèn, Giang Tuần chui vào dưới gốc cây, sau một hồi khó khăn mới bắt nó lại được, nhét vào túi đựng.Triệu Thương Thương nghe xong thì vội vàng đứng lên, “Cháu thì sao?”Được nghỉ rồi.“Lớn rồi lớn rồi.” Lão Triệu nói liên tục.” Không cần biết có lớn hơn hay, nói cô cao hơn là đúng rồi, nếu không cô lại không vui.Cô lắc đầu, suýt chút nữa đã không nhịn được mà thúc giục cậu cập nhật chương mới ngay tại chỗ.Gần đây bà Trịnh bị đau đầu gối, cho nên lần này bà không đến Bán Giang đón bọn họ. Diệp Xuân Lâm mua dụng cụ đốt huyệt bằng lá ngải cho bà ấy.Trên tay Triệu Dập Thời có thêm một hộp cà chua bi, Triệu Thương Thương đưa tay ra nhận, “Cảm ơn Dương Dương.Ăn cơm xong, lúc hóng mát trong sân, Triệu Thương Thương đốt huyệt bằng lá ngải cho bà.Triệu Thương Thương muốn cởi giày ra đạp cậu.Bà cụ thời thượng mặc quần ống suông, đeo một chiếc vòng ngọc dẹp trên cổ tay.Cô đập tay xuống giường.Triệu Thương Thương vén ống quần của bà lên, chân người già khô gầy, làn da mất đi độ đàn hồi, giống như thân cây mất nước, chỉ có ở bắp chân vẫn còn chút thịt mềm.”“Già rồi, nhiều bệnh vặt.” Bà Trịnh cảm khái.Triệu Thương Thương: “Là một bộ truyện tranh, chị hỏi vậy thôi, truyện rất đẹp, giới thiệu cho cậu xem thử.Trước đó Triệu Thương Thương đã nghe bà ấy nói trong điện thoại, bệnh viện đã có kết quả kiểm tra, đầu gối bị tràn dịch. Mọi phương pháp điều trị cần thiết đã được thực hiện, nhưng tuổi tác thì không thể thay đổi được, các vấn đề lớn nhỏ cũng chỉ ngày càng nhiều.Thời gian đăng chương mới là tuần trước, nhớ lại một chút, tuần trước cô đang cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi tranh thủ thời gian liều mạng ôn tập để thi, thậm chí còn không có thời gian lướt điện thoại.“Cháu ngoan, cháu có biết làm không vậy?” Thấy cô còn phải nhìn sách hướng dẫn, bà Trịnh chọc cô.”Chính là…“Đương nhiên cháu biết rồi!””Cô nương cần bao nhiêu?“Được được, không giục cháu.”Khi anh hơi ngước mặt lên, sống mũi cũng cao hơn, xương hàm rõ ràng hơn.Triệu Thương Thương dựa theo trình tự lắp ráp hộp xông ngải cứu sau đó đặt hộp vào gạc bông cách nhiệt, cắt ngải cứu thành từng đoạn nhỏ, đốt lửa rồi cho vào hộp.Bàn về cách nhắc tác giả ra chương mới một cách tinh tế.Cố định lại trên đùi bà Trịnh.Nha Nguyệt nhặt cành liễu lên, duỗi nó về phía đống cỏ khô trong góc——]Có chút lo lắng, “Có bỏng không bỏng không ạ?”Nàng ngân nga, lắc lắc bầu rượu rỗng, dắt ngựa ra cửa.“Không bỏng, chỉ hơi nóng một chút thôi.”Triệu Thương Thương ấp úng nửa ngày rồi nói: “Chính là bây giờ được nghỉ rồi, cậu có nhiều thời gian hơn rồi, phải chăm chỉ vẽ vời một chút, biết không? “Vậy là được rồi.”Cô tò mò tình tiết của Nha Nguyệt, càng tò mò về thân phận thật sự của thư sinh đến giờ vẫn chưa được xuất hiện nhiều.Nghỉ ngơi một lúc sau khi ăn, Giang Tuần phát hiện Tam Hoa không thấy đâu rồi, gọi thế nào nó cũng không đáp.”Cuối cùng tìm thấy nó trên cành cây.Vì Cổ Khâu Thành quá bận nên Giang Tuần đi nhờ xe nhà Triệu Thương Thương về.Mặt trời xuống núi, trời vẫn chưa tối hoàn toàn, phía xa nhà cửa, ngọn núi đều bị sương mù chạng vạng bao phủ, trong sân đã bật đèn, Giang Tuần chui vào dưới gốc cây, sau một hồi khó khăn mới bắt nó lại được, nhét vào túi đựng.”Ba, hai, một.Cậu còn hành lý trong xe Diệp Xuân Lâm, Diệp Xuân Lâm nói: “Tiểu Tuần, để dì đưa cháu về.”Triệu Dập Thời rút tay về, “Có nói cho chị ăn à?Triệu Thương Thương đứng trên tấm đá của bệ giặt thay lão Triệu thu nhặt những hạt mè phơi trên tường rào.”Cô bưng cái sàng xuống, ngón tay ma sát hạt mè đã phơi khô, mặt trên vẫn còn hơi ấm do mặt trời để lại.”Giang Tuần đi tới, ngẩng đầu nhìn cô đứng trên phiến đá, “Tôi về đây.”” Trước khi bắt đầu oẳn tù tì, cô đã nửa thật nửa đùa tiết lộ ý định của mình.Khi anh hơi ngước mặt lên, sống mũi cũng cao hơn, xương hàm rõ ràng hơn. Trên mái tóc đen của cậu có một chiếc lá xanh, có lẽ đã rơi lên lúc cậu bắt Tam Hoa dưới cây.Triệu Thương Thương: “Vì con cũng rất tốt với cậu ấy.“Được.” Triệu Thương Thương nói với cậu.Bây giờ cô rất muốn bắt lấy Giang Tuần rồi nhốt cậu vào phòng tối!“Nghỉ hè vui vẻ.”Giang Tuần ra kéo.Cô cúi người, dùng đầu ngón tay thoang thoảng mùi mè, lấy chiếc lá trên đầu cậu xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro