Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 51

Lận Vu Lâm

2025-03-05 08:19:34

Chương 51: Cởi đồ giữa chốn đông người.Kỷ Bành trên xe nhận được cuộc gọi từ người bạn, người kia lớn giọng khen anh ấy một tràng: “Anh em, cậu nghĩa khí quá!Giọng cậu rất bình tĩnh: “Tôi sợ bị lạc.=============”Triệu Thương Thương và Giang Tuần gần như buông tay cùng lúc, tấm thẻ rơi xuống đất phát ra tiếng động rất nhỏ.Cậu nhận ra ánh mắt cô dừng lại ở đâu, có chút bất đắc dĩ: “Thương Thương, tôi chỉ cởi cúc đầu tiên của áo sơ mi thôi chứ đâu có cởi đồ giữa chốn đông người.Hiệu quả cách âm của khách sạn khá bình thường, có thể nghe được tiếng xe và tiếng rao bằng giọng địa phương của người bán hàng rong dưới lầu.Hai em ấy vừa trưởng thành, như thế không ổn!Căn phòng yên tĩnh đến quỷ dị.” Giọng Kỷ Bành đột nhiên cao lên.Mặt hai người đều đỏ bừng, đứng bất động, nhìn đèn mờ ảo trên đầu bắt đầu đổi màu khiến người ta cảm thấy choáng váng.” Giang Tuần cười, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, rất dễ nói chuyện.“Thương Thương.” Giang Tuần cúi đầu gọi cô.Lời tác giả:Triệu Thương Thương há to miệng, “Hả” một tiếng theo bản năng.” Giang Tuần đi tới hỏi thăm. “Hay là chúng ta ra ngoài trước đi?” Giang Tuần nói với giọng khàn khàn, cụp mắt cố gắng che giấu cảm xúc mất tự nhiên.” Giang Tuần cúi đầu gọi cô.“Được đó.” Triệu Thương Thương nói.Triệu Thương Thương: “Anh kết hôn rồi hả?Cô dùng đế giày giẫm lên tấm thẻ kia, che mắt Giang Tuần lại.”Để phối hợp với cô, Giang Tuần hơi cúi đầu, lông mi quét qua lòng bàn tay cô, yết hầu lên xuống, cậu không hiểu hỏi: “Sao thế?”Như trút được gánh nặng.Triệu Thương Thương: “Tôi đếm một hai ba, chúng ta quên hết những thứ mới nhìn thấy đi.”Giang Tuần nói: “Không sao.Cảm xúc ban đầu của Giang Tuần đã nhạt dần, khóe miệng cong lên: “Được.” ”Rõ ràng rất đẹp mà.Triệu Thương Thương đếm 1 2 3 xong liền giả vờ như mọi chuyện đã bình tĩnh lại, chưa hề có chuyện gì xảy ra.”Thương Thương.“Đi thôi.” Cô nói xong liền đi đẩy vali ở sau góc cửa, trước mặt cô có bốn năm chiếc roi da có chuông treo ngược trên bức tường, miệng cô nhanh hơn não: “Cái này dùng để làm gì vậy?””Hỏi xong cô liền biết không nên hỏi.Cậu chụp cô vô cùng xinh đẹp, trong ống kính như chứa đựng cả sự yêu thương.Rõ ràng Giang Tuần đã bị làm khó, cậu không còn cách nào khác, lấy điện thoại ra, nhìn có vẻ bình tĩnh hỏi cô: “Cậu muốn tra thử không?”Để phối hợp với cô, Giang Tuần hơi cúi đầu, lông mi quét qua lòng bàn tay cô, yết hầu lên xuống, cậu không hiểu hỏi: “Sao thế?“Không cần!”Vì cô thích chiếc đèn ngủ hình san hô trong phòng ngủ phụ.Triệu Thương Thương ấn tay cậu xuống, đẩy cậu ra khỏi phòng, “Nhanh ra ngoài thôi, tôi khát rồi, xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua chai nước đi.”Cô đang cười rất vui vẻ, nhưng khi đối mặt với Giang Tuần đang cầm máy ảnh, cô đột nhiên không biết đặt tay chỗ nào, cơ thể có chút cứng đờ.Cửa phòng sau lưng đóng lại, hai người đều âm thầm thở phào một cái.” Như trút được gánh nặng.”–Đề mới mua còn thoang thoảng mùi mực.Kỷ Bành trên xe nhận được cuộc gọi từ người bạn, người kia lớn giọng khen anh ấy một tràng: “Anh em, cậu nghĩa khí quá! Khách sạn cậu đặt cho tôi cũng quá sang trọng rồi, bạn gái tôi rất thích, bên ngoài còn có hồ bơi lớn…”Bên ngoài địa điểm dần dần trở nên đông đúc, một nhóm nhân viên của đài truyền hình và phóng viên khiêng thiết bị đến.Kỷ Bành càng nghe càng thấy không đúng, “Đợi đã, cậu đang ở đâu?”Lúc làm thủ tục nhận phòng, Triệu Thương Thương nhìn thấy bạn của Kỷ Bành, cặp đôi đó vốn sẽ ở Dạ Lai Hương. “Đương nhiên ở khách sạn rồi.”” “Khách sạn nào?””“Lục Việt đó, cậu đặt giúp tôi mà không biết à?”Triệu Thương Thương ngậm bàn chải đánh răng đứng trước cửa phòng ngủ chính nhìn Giang Tuần thắt cà vạt.“Không phải cậu bảo tôi đặt Dạ Lai Hương giúp cậu sao!” Giọng Kỷ Bành đột nhiên cao lên.Triệu Thương Thương ấn tay cậu xuống, đẩy cậu ra khỏi phòng, “Nhanh ra ngoài thôi, tôi khát rồi, xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua chai nước đi.Người kia còn bối rối hơn, “Đúng vậy, tôi nhờ cậu đặt Dạ Lai Hương giúp tôi nhưng thẻ phòng cậu đưa tôi là của Lục Việt, tốn rất nhiều tiền đúng không… Vẫn là cậu nghĩa khí, có khiếu thẩm mỹ, không dung tục nghĩ đến những nơi như Dạ Lai Hương giống tôi…””Kỷ Bành không nghe anh ta nói nhảm nữa, vỗ trán mình cái bốp, “Nguy rồi.” ”Hay là chúng ta ra ngoài trước đi?“Nếu chú Cổ biết được chuyện này sẽ giết mình mất.””Tôi đang làm đề toán.Kỷ Bành đánh lái quay về, trong lúc đó gọi điện thoại cho cậu chủ nhỏ.” Giang Tuần nói với giọng khàn khàn, cụp mắt cố gắng che giấu cảm xúc mất tự nhiên.Lúc này Giang Tuần và Triệu Thương Thương đang ở trong một cửa hàng tiện lợi nằm giữa Dạ Lai Hương và Lục Việt.”Giang Tuần ngồi trước cửa sổ sát đất, Triệu Thương Thương mua chai nước rồi quay lại, chọn một chỗ ngồi xuống.Như vậy sẽ rất đột ngột, rất mạo phạm, và cũng rất khó hiểu.Hai người cách nhau một ghế.Rồi lại nghĩ rốt cuộc hai người này có quan hệ thế nào.“Không phải quên hết rồi sao?” Giang Tuần quay đầu nhìn Triệu Thương Thương, lấy chai nước mở nắp rồi đưa lại cho cô.Kỷ Bành nghĩ đến thái độ cẩn thận của Giang Tuần với cô, không khỏi do dự: “Em đi một mình được không, nếu không anh dẫn em đi dạo?Triệu Thương Thương hiểu cậu đang nói gì, khô khan đáp: “Đúng vậy.”Thanh“Vậy sao còn ngồi xa tôi thế?”Giang Tuần đã điền xong mẫu đơn, cất điện thoại, ba người vào thang máy.Giang Tuần quay ghế lại, nhìn về phía cô.”Lần lượt có khách vào cửa hàng tiện lợi, một người đàn ông đội mũ nấu một hộp mì gói xong liền đi tới tìm chỗ ngồi.” Giang Tuần chống một tay trên mép ghế, khớp xương trắng bệch, chăm chú nhìn Triệu Thương Thương: “Thương Thương, qua đây ngồi đi.”Triệu Thương Thương mang theo máy ảnh của Diệp Xuân Lâm, bình thường bà ấy không dùng nhiều.Giọng cậu rất bình tĩnh: “Tôi sợ bị lạc.””Triệu Thương Thương nghe vậy liền đổi chỗ, ngồi xuống kế bên cậu, không nhịn được nữa mà bật cười, rồi nghe thấy cậu nói: “Chú Cổ nói cậu đã hứa với chú ấy sẽ chăm sóc tôi.””Trước khi xuất phát, vì để khiến Cổ Khâu Thành yên tâm, đúng là Triệu Thương Thương có nói vậy, nhưng bây giờ lời đó thốt ra từ miệng Giang Tuần, cô lại vội vàng phủ nhận: “Tôi nói vậy bao giờ.”Kỹ thuật chụp ảnh của cô cũng vô cùng bình thường, không khỏi nghi ngờ Giang Tuần.“Được, cậu chưa từng nói.” Giang Tuần cười, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, rất dễ nói chuyện. “Vậy để tôi chăm sóc cậu nhé.”” Kỷ Bành hỏi.Triệu Thương Thương cảm thấy mình bị trêu chọc.Ngón tay cậu thon dài, đầu ngón tay màu hồng nhạt làm nổi bật sắc trắng thanh nhã ấy.Giang Tuần nhận cuộc gọi của Kỷ Bành, cậu báo tên cửa hàng tiện lợi cho anh ấy. Kỷ Bành lập tức tìm tới, chạy chậm vào cửa, chìa khóa kêu leng keng.Căn phòng yên tĩnh đến quỷ dị.“Cậu chủ nhỏ.” Kỷ Bành ngượng ngùng nở nụ cười, “Xin lỗi cậu, tôi đưa nhầm thẻ phòng rồi.””Gửi vị trí cho tôi.Anh ấy dẫn Triệu Thương Thương và Giang Tuần đến Lục Việt đặt lại phòng. Khách sạn cậu đặt cho tôi cũng quá sang trọng rồi, bạn gái tôi rất thích, bên ngoài còn có hồ bơi lớn…Bọn họ may mắn nên vẫn còn một căn phòng suite cuối cùng, cùng loại với căn phòng trước đó. Có điều bên ngoài không có hồ bơi, chỉ có một sân thượng.Vẫn là cậu nghĩa khí, có khiếu thẩm mỹ, không dung tục nghĩ đến những nơi như Dạ Lai Hương giống tôi…Giang Tuần hỏi Triệu Thương Thương: “Được không? Cậu có muốn đổi khách sạn khác không?””“Được mà, ở đây đi.” Triệu Thương Thương nói, cô thấy có hồ bơi hay không cũng không quan trọng.” Cô lập tức đổi ý.Kỷ Bành đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện cũng hiểu được trong hai người ai mới là lão đại, ý kiến của ai quan trọng hơn.Triệu Thương Thương và Kỷ Bành tránh sang một bên, hai người vừa đi vừa nói, Kỷ Bành còn cẩn thận giải thích cho Triệu Thương Thương những mẹo tránh bị lừa khi du lịch ở khu vực này.Rồi lại nghĩ rốt cuộc hai người này có quan hệ thế nào.Là dáng vẻ của cô khi xem biểu diễn ở quảng trường ven biển. Thanh mai trúc mã à, hay là một đôi?=============Kỷ Bành bắt đầu tò mò, muốn tìm cơ hội hỏi thử Cổ Khâu Thành, nhưng nghĩ đến chuyện mình đưa nhầm thẻ phòng, anh ấy lại không muốn liên lạc với Cổ Khâu Thành lắm.Cửa phòng sau lưng đóng lại, hai người đều âm thầm thở phào một cái.Lúc làm thủ tục nhận phòng, Triệu Thương Thương nhìn thấy bạn của Kỷ Bành, cặp đôi đó vốn sẽ ở Dạ Lai Hương.Ánh mắt lướt nhanh qua đề, một tay cởi cúc cổ áo sơ mi.Cô gái có dáng người gợi cảm, ăn mặc nóng bỏng, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, đôi mắt màu xanh nhạt sâu thẳm mang một chút nét đẹp phong tình của người nước ngoài.”Sau khi chào hỏi với Kỷ Bành, người kia cũng say hi với Giang Tuần và Triệu Thương Thương, tò mò hỏi hai người: “Muốn cùng nhau đi CC uống một chút không?””Sao thế?Kỷ Bành kích động từ chối giúp hai người: “Không cần đâu! Hai em ấy vừa trưởng thành, như thế không ổn!””Anh ấy sợ nếu mình do dự một giây, ổ Khâu Thành biết được chắc sẽ bay thẳng tới chém chết anh ấy.Giang Tuần gật đầu, không biết nên tin anh ấy không.Trước khi cô gái đi, cô ấy dùng cánh tay màu lúa mạch hôn gió với bọn họ, vụn pha lê trên móng tay đỏ rực sáng lấp lánh.”Triệu Thương Thương cảm thấy cô ấy đang hướng về Giang Tuần, vì ánh mắt cô ấy luôn dừng trên người Giang Tuần.Cậu còn không biết xấu hổ mà nói hả, hôm mười tám tuổi cậu đã cởi một lần rồi đó thôi!Giang Tuần cũng không nhận ra, cậu ngồi trên hành lý điền mẫu đơn do bên sự kiện gửi tới trên điện thoại.”Cậu vẽ màu nước cũng đẹp nữa.Triệu Thương Thương nhận thẻ phòng lễ tân đưa, hỏi Kỷ Bành: “CC là gì?””Kỷ Bành do dự không biết có nên nói cho cô gái nhỏ trước mặt không, cuối cùng vẫn giải đáp cho cô: “Là một quán bar trong khu đèn đỏ ở đây, có nhiều loại hình giải trí, khá nổi tiếng.”” Giang Tuần không hiểu.Anh ấy không yên tâm nên dặn thêm: “Học sinh cấp ba tuyệt đối không được đến đó.””Đang đọc truyện tranh à?Giang Tuần đã điền xong mẫu đơn, cất điện thoại, ba người vào thang máy.”Lần này Kỷ Bành đưa hai người đến cửa phòng, anh ấy không vào, chỉ nhìn một vòng phòng khách, sau khi tận mắt xác nhận mới yên tâm, cuối cùng cũng không có sai lầm nào nữa.”Anh ấy nói với Giang Tuần: “Cậu chủ nhỏ, việc hôm nay là do tôi sơ suất, xin lỗi cậu.”” Giang Tuần nói: “Không sao.””Được.Kỷ Bành nghĩ mình vẫn nên giải thích thêm một câu, mặc dù nghe rất giống đang ngụy biện: “Tôi thật sự là người đàng hoàng, không dính dáng đến những nội dung độc hại, cũng không động vào rượu chè thuốc lá, tuyệt đối không lái xe khi uống rượu, cậu và bạn cậu có thể yên tâm ngồi xe của tôi.”-Giang Tuần gật đầu, không biết nên tin anh ấy không.Kỷ Bành bắt đầu tò mò, muốn tìm cơ hội hỏi thử Cổ Khâu Thành, nhưng nghĩ đến chuyện mình đưa nhầm thẻ phòng, anh ấy lại không muốn liên lạc với Cổ Khâu Thành lắm.Triệu Thương Thương tham quan căn phòng suite rồi chọn phòng ngủ phụ nhỏ hơn một chút.Không có thì tôi cho cậu.Vì cô thích chiếc đèn ngủ hình san hô trong phòng ngủ phụ.Triệu Thương Thương nhận thẻ phòng lễ tân đưa, hỏi Kỷ Bành: “CC là gì?Nghỉ ngơi trong phòng nửa tiếng, bọn họ quyết định ra ngoài ăn tối tiện thể đi dạo.”Giang Tuần mang màu đến, Triệu Thương Thương nhìn thấy trên giường chỉ có hai cuốn sổ vẽ màu nước, hỏi: “Tôi xem thử được không?””Giang Tuần gật đầu, “Tùy ý.””Không phải.Triệu Thương Thương mở ra, bên trong có hình ảnh những tòa lâu đài cổ kính giữa cơn mưa của thời Trung Cổ, những đồng rêu xanh thẳm và những đỉnh núi bị tuyết bao phủ, có lẽ là những nơi cậu từng đến trước đây, vẽ lại những công trình kiến trúc đặc sắc và khung cảnh khiến người ta xao xuyến.Triệu Thương Thương đi bộ một mình cách địa điểm không xa, gần đó có một quán cà phê nổi tiếng trên mạng, đang nghỉ hè nên có rất nhiều người đến check-in.“Cậu vẽ màu nước cũng đẹp nữa.” Triệu Thương Thương cảm khái.Lần lượt có khách vào cửa hàng tiện lợi, một người đàn ông đội mũ nấu một hộp mì gói xong liền đi tới tìm chỗ ngồi.“Tôi vẽ những bức này lâu lắm rồi.” Giang Tuần đến gần nhìn thử, “Không tốt lắm.”” Triệu Thương Thương nói.“Rõ ràng rất đẹp mà.” Triệu Thương Thương sửa lại lời cậu.”Ra khỏi khách sạn đã là chạng vạng tối, hai người đi một đoạn thì đến bờ biển. Mặt hai người đều đỏ bừng, đứng bất động, nhìn đèn mờ ảo trên đầu bắt đầu đổi màu khiến người ta cảm thấy choáng váng.Ánh sáng màu cam bao phủ mặt biển, ánh sáng rực rỡ nhảy múa khắp nơi.”Lục Việt đó, cậu đặt giúp tôi mà không biết à?Hai người tản bộ trên bờ cát, nhìn thấy xác cá và chim biển bị nước biển cuốn trôi, những người ngắm biển đang ngồi trên những tảng đá phía xa.Sau khi ăn tối xong, hai người gặp một ban nhạc Tây Ban Nha biểu diễn ở quảng trường ven biển, nghe biểu diễn một lúc rồi trở về khách sạn. Triệu Thương Thương đột nhiên hỏi Giang Tuần: “Cậu biết chụp ảnh không?” ”Được mà, ở đây đi.Giang Tuần: “Biết.”Giang Tuần nhận cuộc gọi của Kỷ Bành, cậu báo tên cửa hàng tiện lợi cho anh ấy.Triệu Thương Thương nhấn mạnh: “Cậu phải chụp tôi thật đẹp thì mới được coi là biết nha.”Sau khi ăn sáng chung, Kỷ Bành đưa hai người đến địa điểm tổ chức sự kiện.Giang Tuần nói cậu có thể thử.Lúc này Giang Tuần mới đi.Triệu Thương Thương mang theo máy ảnh của Diệp Xuân Lâm, bình thường bà ấy không dùng nhiều. Kỹ thuật chụp ảnh của cô cũng vô cùng bình thường, không khỏi nghi ngờ Giang Tuần.Giang Tuần nói cậu có thể thử.Giang Tuần thử chụp hai bức ảnh người qua đường từ xa trước, điều chỉnh một chút rồi hướng ống kính về phía Triệu Thương Thương.Triệu Thương Thương và Giang Tuần gần như buông tay cùng lúc, tấm thẻ rơi xuống đất phát ra tiếng động rất nhỏ.Triệu Thương Thương đứng trên một đoạn cầu gỗ trắng kéo dài ra biển, làn gió biển mặn thổi qua người cô.Bọn họ may mắn nên vẫn còn một căn phòng suite cuối cùng, cùng loại với căn phòng trước đó.Cô đang cười rất vui vẻ, nhưng khi đối mặt với Giang Tuần đang cầm máy ảnh, cô đột nhiên không biết đặt tay chỗ nào, cơ thể có chút cứng đờ.” Giang Tuần quay đầu nhìn Triệu Thương Thương, lấy chai nước mở nắp rồi đưa lại cho cô.“Tôi không chụp nữa.” Cô lập tức đổi ý.”“Sao thế?” Giang Tuần đi tới hỏi thăm. Cô nhìn cậu với ánh mắt xin tha thứ, “Không muốn chụp nữa, chúng ta đi tìm chỗ ăn gì đó đi.”Chương 51: Cởi đồ giữa chốn đông người.Giang Tuần gật đầu, cậu cũng không miễn cưỡng cô, hỏi cô muốn ăn gì.Anh ấy dẫn Triệu Thương Thương và Giang Tuần đến Lục Việt đặt lại phòng.Lúc cô nhảy xuống khỏi cầu gỗ, Giang Tuần đưa tay đỡ, chỗ đó đối với Triệu Thương Thương đi giày vải đế bằng mà nói thì không cao lắm nhưng cô vẫn nắm tay Giang Tuần rồi nhảy xuống.Triệu Thương Thương: “Tôi đếm một hai ba, chúng ta quên hết những thứ mới nhìn thấy đi.Cô bỗng nhiên muốn nắm tay không buông.Giang Tuần gật đầu, cậu cũng không miễn cưỡng cô, hỏi cô muốn ăn gì.Nhưng cô không làm vậy.Cô nhìn cậu với ánh mắt xin tha thứ, “Không muốn chụp nữa, chúng ta đi tìm chỗ ăn gì đó đi.Như vậy sẽ rất đột ngột, rất mạo phạm, và cũng rất khó hiểu.”Sau khi nhảy xuống cầu gỗ, cô liền buông tay Giang Tuần ra, nói với cậu cô muốn đi ăn lẩu hải sản.Những chiếc cúc xà cừ tự nhiên tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Sau khi ăn tối xong, hai người gặp một ban nhạc Tây Ban Nha biểu diễn ở quảng trường ven biển, nghe biểu diễn một lúc rồi trở về khách sạn.Cô cũng lần lượt ghé thăm một số cửa hàng đặc sản, bị nhân viên thuyết phục mua hai loại xà phòng thủ công hình biển vô cùng đẹp.Trước khi ngủ Triệu Thương Thương loay hoay với máy ảnh thì phát hiện trong đó có thêm hai bức ảnh của mình.Kỷ Bành nghe thấy thì âm thầm kinh ngạc, nói với Triệu Thương Thương: “Cậu chủ nhỏ tốt với em quá nhỉ, thật hâm mộ tình cảm của hai người.Là dáng vẻ của cô khi xem biểu diễn ở quảng trường ven biển. Lúc đó, cô đội một vòng hoa trên đầu, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười để lộ hàm răng trắng sáng, một tay đung đưa theo nhịp trống, mái tóc tung bay, những ánh đèn hình ngôi sao lấp lánh trong tủ kính phía sau.Kỷ Bành nghĩ mình vẫn nên giải thích thêm một câu, mặc dù nghe rất giống đang ngụy biện: “Tôi thật sự là người đàng hoàng, không dính dáng đến những nội dung độc hại, cũng không động vào rượu chè thuốc lá, tuyệt đối không lái xe khi uống rượu, cậu và bạn cậu có thể yên tâm ngồi xe của tôi.Là ảnh Giang Tuần chụp lén.Hỏi xong cô liền biết không nên hỏi.Cậu chụp cô vô cùng xinh đẹp, trong ống kính như chứa đựng cả sự yêu thương. ”–Triệu Thương Thương mở ra, bên trong có hình ảnh những tòa lâu đài cổ kính giữa cơn mưa của thời Trung Cổ, những đồng rêu xanh thẳm và những đỉnh núi bị tuyết bao phủ, có lẽ là những nơi cậu từng đến trước đây, vẽ lại những công trình kiến trúc đặc sắc và khung cảnh khiến người ta xao xuyến.Diễn đàn hội nghị thượng đỉnh nghệ thuật vào hôm sau bắt đầu lúc 8 giờ sáng. Hai người cách nhau một ghế.Triệu Thương Thương sợ Giang Tuần đến trễ nên tối hôm trước cô đã đặt báo thức 5 giờ sáng, hôm nay lúc báo thức vang lần đầu tiên cô đã thức dậy, hiếm khi không ngủ tiếp.Giang Tuần vẫn còn mặc sơ mi trắng, có điều cà vạt đã được cởi ra đặt trên bàn, cậu không quen đeo.Cô đi gõ cửa phòng ngủ chính, Giang Tuần đã dậy.Triệu Thương Thương: “Được ạ.Vì phải tham dự sự kiện trang trọng nên Giang Tuần cũng phải mặc trang phục trang trọng.” Giang Tuần đoán chính xác cô ấy đã làm gì trong hai mươi phút đầu tiên sau khi vào nhà sách.Quần áo là do Cổ Khâu Thành đặt may trước, tối qua nhờ Kỷ Bành đưa tới, đã giúp cậu ủi thẳng.Hai người tản bộ trên bờ cát, nhìn thấy xác cá và chim biển bị nước biển cuốn trôi, những người ngắm biển đang ngồi trên những tảng đá phía xa. Triệu Thương Thương ngậm bàn chải đánh răng đứng trước cửa phòng ngủ chính nhìn Giang Tuần thắt cà vạt.Giang Tuần quay ghế lại, nhìn về phía cô.Động tác của cậu không quá thuần thục nhưng ít ra cũng được. Mặc áo sơ mi và quần tây càng nổi bật lên đôi chân dài của cậu, nhiều thêm chút lịch lãm pha chút cấm dục, cùng với sự ngây ngô đặc trưng của tuổi trẻ, tất cả khiến Triệu Thương Thương vừa bị cuốn hút, vừa cảm thấy có chút xa lạ.”Tôi thế nào?Cô nhìn một cái, rồi nhìn thêm cái nữa.”Cậu chủ nhỏ.Đến khi Giang Tuần nhìn lại cô, cô nói “Tôi đi thay đồ” rồi nhanh chóng chạy đi. Kỷ Bành và Triệu Thương Thương không có thẻ công tác nên không thể vào bên trong, sau khi nhìn Giang Tuần đăng ký ở lối vào rồi được nhân viên dẫn vào trong.Mười phút sau, Triệu Thương Thương đã sửa soạn xong, thay quần jean và áo thun đơn giản.Lúc này Giang Tuần và Triệu Thương Thương đang ở trong một cửa hàng tiện lợi nằm giữa Dạ Lai Hương và Lục Việt.Có lẽ mang theo chút tâm tư, hôm nay cô mặc áo ngắn tay màu đen với cổ áo sơ mi, trông hơi giống đồ đôi với Giang Tuần.”Không phải cậu bảo tôi đặt Dạ Lai Hương giúp cậu sao!Hai người xuống lầu, Kỷ Bành đang chờ hai người ở sảnh.”Sau khi ăn sáng chung, Kỷ Bành đưa hai người đến địa điểm tổ chức sự kiện.”Kỷ Bành và Triệu Thương Thương không có thẻ công tác nên không thể vào bên trong, sau khi nhìn Giang Tuần đăng ký ở lối vào rồi được nhân viên dẫn vào trong.”Giang Tuần đi vài bước thì nhớ tới gì đó lại quay về, đứng trong dây ngăn cách hỏi Triệu Thương Thương: “Cậu có mang tiền mặt không? Không có thì tôi cho cậu. Cậu ra ngoài mang chút tiền mặt cũng tiện hơn.””“Có.” Triệu Thương Thương vỗ vỗ ba lô nhỏ, “Trong điện thoại có tiền, vẫn còn đầy pin, tiền mặt cũng có.””Không phải quên hết rồi sao?Giang Tuần gật đầu, “Tôi xong chuyện ở đây sẽ gọi cậu.”Giang Tuần đi vài bước thì nhớ tới gì đó lại quay về, đứng trong dây ngăn cách hỏi Triệu Thương Thương: “Cậu có mang tiền mặt không?Triệu Thương Thương: “Được.””“Chú ý an toàn.” Cậu nói thêm.” Triệu Thương Thương vỗ vỗ ba lô nhỏ, “Trong điện thoại có tiền, vẫn còn đầy pin, tiền mặt cũng có.“Được.” Triệu Thương Thương nhìn nhân viên bên cạnh cậu, thúc giục, “Cậu nhanh vào trong đi.””Không cần!Lúc này Giang Tuần mới đi.Cuối cùng cô nghỉ chân ở một nhà sách lớn. Kỷ Bành nghe thấy thì âm thầm kinh ngạc, nói với Triệu Thương Thương: “Cậu chủ nhỏ tốt với em quá nhỉ, thật hâm mộ tình cảm của hai người.”Giang Tuần mang màu đến, Triệu Thương Thương nhìn thấy trên giường chỉ có hai cuốn sổ vẽ màu nước, hỏi: “Tôi xem thử được không?Triệu Thương Thương: “Có lẽ vì lúc ở trường em ăn hơi nhiều, tiêu tiền mạnh tay, thường đến cuối tháng là hết tiền nên cậu ấy hay hỏi em còn tiền tiêu không.”Giang Tuần chống một tay trên mép ghế, khớp xương trắng bệch, chăm chú nhìn Triệu Thương Thương: “Thương Thương, qua đây ngồi đi.Kỷ Bành: “Chỉ có vợ anh mới lo anh không có tiền tiêu.”Cô bỗng nhiên muốn nắm tay không buông.Triệu Thương Thương: “Anh kết hôn rồi hả?”Giang Tuần cũng không nhận ra, cậu ngồi trên hành lý điền mẫu đơn do bên sự kiện gửi tới trên điện thoại.Kỷ Bành: “Con cũng được hai tuổi rồi.””Bên ngoài địa điểm dần dần trở nên đông đúc, một nhóm nhân viên của đài truyền hình và phóng viên khiêng thiết bị đến. Triệu Thương Thương và Kỷ Bành tránh sang một bên, hai người vừa đi vừa nói, Kỷ Bành còn cẩn thận giải thích cho Triệu Thương Thương những mẹo tránh bị lừa khi du lịch ở khu vực này.”Tôi không chụp nữa.Không biết lúc nào Giang Tuần mới ra, Triệu Thương Thương bảo Kỷ Bành đi làm việc của mình trước.Giang Tuần thử chụp hai bức ảnh người qua đường từ xa trước, điều chỉnh một chút rồi hướng ống kính về phía Triệu Thương Thương.“Em thì sao?” Kỷ Bành hỏi.Lúc cô nhảy xuống khỏi cầu gỗ, Giang Tuần đưa tay đỡ, chỗ đó đối với Triệu Thương Thương đi giày vải đế bằng mà nói thì không cao lắm nhưng cô vẫn nắm tay Giang Tuần rồi nhảy xuống.“Em đi dạo đây đó là được, chờ cậu ấy ra em lại đi tìm cậu ấy.” Triệu Thương Thương nói.Quần áo là do Cổ Khâu Thành đặt may trước, tối qua nhờ Kỷ Bành đưa tới, đã giúp cậu ủi thẳng.Kỷ Bành nghĩ đến thái độ cẩn thận của Giang Tuần với cô, không khỏi do dự: “Em đi một mình được không, nếu không anh dẫn em đi dạo?”Lúc đó, cô đội một vòng hoa trên đầu, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười để lộ hàm răng trắng sáng, một tay đung đưa theo nhịp trống, mái tóc tung bay, những ánh đèn hình ngôi sao lấp lánh trong tủ kính phía sau.“Không cần đâu ạ.” Triệu Thương Thương vội vàng từ chối: “Em cũng không phải con nít, đi một mình được mà.”Triệu Thương Thương: “Có lẽ vì lúc ở trường em ăn hơi nhiều, tiêu tiền mạnh tay, thường đến cuối tháng là hết tiền nên cậu ấy hay hỏi em còn tiền tiêu không.Kỷ Bành: “Vậy em lưu số anh đi, chúng ta thêm WeChat.”” Triệu Thương Thương: “Được ạ.””Đi thôi. Triệu Thương Thương đi bộ một mình cách địa điểm không xa, gần đó có một quán cà phê nổi tiếng trên mạng, đang nghỉ hè nên có rất nhiều người đến check- in. Cô cũng lần lượt ghé thăm một số cửa hàng đặc sản, bị nhân viên thuyết phục mua hai loại xà phòng thủ công hình biển vô cùng đẹp.”Cuối cùng cô nghỉ chân ở một nhà sách lớn.Vì phải tham dự sự kiện trang trọng nên Giang Tuần cũng phải mặc trang phục trang trọng.Nghe nói đây là nhà sách lớn nhất Thuần Cổ, Triệu Thương Thương tìm truyện tranh mình thích.Triệu Thương Thương: “Được.Phía sau bức tường truyện tranh là cả một mặt tường sách giáo khoa, khiến cô lập tức cảm thấy áp lực.”Lúc Giang Tuần gọi điện thoại tới đã gần trưa, Triệu Thương Thương vẫn còn đang ở nhà sách.”“Gửi vị trí cho tôi.” Cậu nói.Ra khỏi khách sạn đã là chạng vạng tối, hai người đi một đoạn thì đến bờ biển.“Được.” Triệu Thương Thương gửi cho cậu, nói với cậu mình đang ở khu đọc sách ở tầng hai của nhà sách.”“Đang đọc truyện tranh à?” Giang Tuần đoán chính xác cô ấy đã làm gì trong hai mươi phút đầu tiên sau khi vào nhà sách.Là ảnh Giang Tuần chụp lén.“Không phải.” Triệu Thương Thương nói ra lời này có chút khó tin, trịnh trọng nói: “Giang Tuần, chắc tôi bị ma nhập rồi.”Nghe nói đây là nhà sách lớn nhất Thuần Cổ, Triệu Thương Thương tìm truyện tranh mình thích.“Tôi đang làm đề toán.”Giang Tuần gật đầu, “Tùy ý.Giang Tuần tìm đến tầng hai của nhà sách, Triệu Thương Thương đang giải một bài toán lớn.Kỷ Bành lập tức tìm tới, chạy chậm vào cửa, chìa khóa kêu leng keng.Đề mới mua còn thoang thoảng mùi mực.”Có.“Cậu xem giúp tôi với, tôi bị kẹt ở bước này rồi.” Triệu Thương Thương nhờ cậu giúp.” Triệu Thương Thương nói ra lời này có chút khó tin, trịnh trọng nói: “Giang Tuần, chắc tôi bị ma nhập rồi.Giang Tuần vẫn còn mặc sơ mi trắng, có điều cà vạt đã được cởi ra đặt trên bàn, cậu không quen đeo.Giang Tuần hỏi Triệu Thương Thương: “Được không?Ánh mắt lướt nhanh qua đề, một tay cởi cúc cổ áo sơ mi.Mặc áo sơ mi và quần tây càng nổi bật lên đôi chân dài của cậu, nhiều thêm chút lịch lãm pha chút cấm dục, cùng với sự ngây ngô đặc trưng của tuổi trẻ, tất cả khiến Triệu Thương Thương vừa bị cuốn hút, vừa cảm thấy có chút xa lạ.Những chiếc cúc xà cừ tự nhiên tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Ngón tay cậu thon dài, đầu ngón tay màu hồng nhạt làm nổi bật sắc trắng thanh nhã ấy.” Triệu Thương Thương đột nhiên ngăn lại: “Cậu không thể như thế?””Vậy sao còn ngồi xa tôi thế?“Tôi thế nào?” Giang Tuần không hiểu.”Em đi dạo đây đó là được, chờ cậu ấy ra em lại đi tìm cậu ấy.Cậu nhận ra ánh mắt cô dừng lại ở đâu, có chút bất đắc dĩ: “Thương Thương, tôi chỉ cởi cúc đầu tiên của áo sơ mi thôi chứ đâu có cởi đồ giữa chốn đông người.””Lời tác giả:”Em thì sao?Cậu còn không biết xấu hổ mà nói hả, hôm mười tám tuổi cậu đã cởi một lần rồi đó thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Số ký tự: 0