Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 52

Lận Vu Lâm

2025-03-05 08:19:34

Chương 52: “Cậu vô cùng tốt.”Giang Tuần chẳng muốn nói nhảm với anh ta.Triệu Thương Thương không cảm thấy cậu cần xin lỗi, cô cũng không trách cậu, càng không giận, cảm xúc đang tràn ngập trong lòng cô là một cảm giác không biết tên nào đó.=============” Người phụ nữ nói.“Thương Thương, tôi chỉ cởi cúc đầu tiên của áo sơ mi thôi chứ đâu có cởi đồ giữa chốn đông người.”” Triệu Thương Thương nói xong lại bổ sung thêm, “Nhưng tôi không ngờ là một bữa tiệc như vậy.Nghe Giang Tuần nói vậy, mặt Triệu Thương Thương đột nhiên đỏ lên.”Cô “À” một tiếng, không nói được gì nữa, chỉ vào bài thi đổi chủ đề: “Có phải chỗ này tôi làm sai rồi không?”Giống với mùi hương cô ngửi thấy từ người bạn học lâu ngày không gặp.Giang Tuần thấy rất thú vị khi nhìn biểu cảm của cô nhưng cậu vẫn nhịn cười, nói: “Tôi xem thử.”“Thương Thương, tôi chỉ cởi cúc đầu tiên của áo sơ mi thôi chứ đâu có cởi đồ giữa chốn đông người.Trong nhà sách có phòng đồ ngọt và quán cà phê, Giang Tuần giảng cho Triệu Thương Thương một câu đại số rồi đi mua bánh soufflé việt quất và trà chanh mà Triệu Thương Thương thích, khi quay lại thì thấy cô đang chơi một ứng dụng.So sánh thì Triệu Thương Thương vẫn ăn mặc giống một học sinh, trông có phần kém nổi bật.Ở giữa màn hình điện thoại là một cái mõ gỗ.Nhưng cậu nhận được một lời mời bất ngờ. Triệu Thương Thương bấm vào nó liền phát ra tiếng.Tay áo sơ mi của cậu xắn lên, ánh mắt chỉ tập trung vào cô, đôi đồng tử đen như đại dương sâu thẳm, cậu áp sát như thế có chút phạm quy.Cô đang gõ mõ.”“Đây là trò chơi gì mới hả?” Giang Tuần hứng thú hỏi.”Triệu Thương Thương có gì đặc biệt sao?“Trấn áp tâm ma, tiêu trừ nghiệp chướng, tích góp công đức.” Triệu Thương Thương nhìn cậu nói, “Chủ yếu vẫn là để tĩnh tâm.”Cô quên đi mùi hương của Black Opium, cũng chẳng còn để tâm đến những cô gái bên hồ bơi với thân hình quyến rũ.“Cậu có muốn ăn trước rồi tĩnh tâm tiếp không?” Giang Tuần đẩy đĩa về phía cô. ” Bạn học cấp hai cho cô xem hình xăm con bướm trên lưng mình, cánh bướm màu xanh Klein chiếm gần hết lưng.“Được.” Triệu Thương Thương nhìn thấy bánh ngọt xinh đẹp liền đặt cái mõ trong điện thoại xuống trước.)Giang Tuần còn gọi món khác, một lúc sau nhân viên lại mang món khác đến. Giọng cậu nghiêm túc nhưng lại mang theo ý cười: “Đặc biệt xuất sắc, đặc biệt khác biệt.Bàn gỗ phía trước không lớn nhưng trên đó lại chất rất nhiều thứ, Triệu Thương Thương cất bài thi vào cặp. Cà vạt của Giang Tuần vẫn còn trên bàn, cô do dự một lúc.”Giang Tuần cũng chú ý tới, hỏi cô: “Bỏ vào cặp cậu được không?”Giang Tuần chỉ mang theo điện thoại và ví tiền, không có chỗ để cà vạt.Cô tám chuyện với Trình Thủy, chia sẻ đồ ăn vặt, kể truyện cười, rao bán đào vàng, cười hi hi ha ha.“Có phải rất đắt không, lỡ nó hư là tôi không bồi thường đâu.” Triệu Thương Thương cố ý nói.” Cô thắc mắc.“Không sao.” Giang Tuần cười.Giang Tuần căn bản không ở lại tầng một, chào hỏi một tiếng với Uông Nhàn Tranh liền muốn đi, người kia dẫn cậu lên tầng hai nói chút chuyện công việc mới giữ được cậu lại.Ăn xong, Triệu Thương Thương nhờ phục vụ dọn đĩa đi, lau lại bàn, bụng cô đã no căng, chưa muốn đi ngay nên cô dựa vào bàn tiếp tục giải đề.Cô “À” một tiếng, không nói được gì nữa, chỉ vào bài thi đổi chủ đề: “Có phải chỗ này tôi làm sai rồi không?Giang Tuần hỏi cô: “Cậu cố gắng như vậy, có cần tôi chụp một tấm gửi cho cô Diệp không?”Trên tấm lưng trần kia có một số vết đỏ tím mơ hồ, ban đầu Triệu Thương Thương còn tưởng là muỗi đốt, sau đó mới biết là gì. Triệu Thương Thương không đoán được cậu đang nói nghiêm túc hay đang trêu chọc cô, vậy nên cô nói: “Thôi đi, bà ấy sẽ nghi ngờ tôi đang ra dẻ.”” Giang Tuần đẩy đĩa về phía cô.“Tôi có thể chứng minh không phải dàn dựng.” Giang Tuần nói.Địa điểm tụ hội là một biệt thự ven biển.Triệu Thương Thương cầm bút, sờ mũi, “Sự chứng minh của cậu không tính là gì đâu, bọn họ không ai tin cậu, đều nói cậu cùng phe với tôi.”Triệu Thương Thương chọc, cô bé liền cười ha hả, thích dùng đôi tay mũm mĩm của mình bắt lấy không khí.Lúc chơi game, Du Mân không chỉ phàn nàn một lần, nếu có Triệu Thương Thương thì Giang Tuần sẽ chẳng có nguyên tắc gì cả.Náo nhiệt nhưng không ồn ào.Đấu địa chủ thì nhường, chơi ma sói thì bầu theo nhau, đánh tay thì không đánh mạnh, Du Mân hỏi Giang Tuần có phải cậu đến từ biển hay không mà toàn bộ Thái Bình Dương đều là nước cậu xả ra*.Không biết có phải cậu ấy quên rồi không mà không nhắc gì đến.(*Trong tiếng Trung “放水” nghĩa là nhường, dịch theo từng chữ là xả nước.) Triệu Thương Thương bấm vào nó liền phát ra tiếng.Giang Tuần không phủ nhận, “Bọn họ nói cũng không sai.”Triệu Thương Thương hơi đắc ý.Triệu Thương Thương hơi đắc ý.Ăn xong, Triệu Thương Thương nhờ phục vụ dọn đĩa đi, lau lại bàn, bụng cô đã no căng, chưa muốn đi ngay nên cô dựa vào bàn tiếp tục giải đề.Cậu còn nói: “Tiến vào ổ trộm của Tiểu Triệu.”Triệu Thương Thương say sưa nhìn cậu từ xa.Triệu Thương Thương nằm nhoài trên đề thi, vùi mặt trong khuỷu tay cười khẽ, nhận ra cách đó không xa có người đang đọc sách nên cậu nói nhỏ hơn.Chú Cổ nhờ cậu quan tâm tôi cũng là do tôi kêu chú ấy nói vậy.–”Diễn đàn Hội nghị Thượng đỉnh Nghệ thuật này kéo dài trong hai ngày, buổi tối này kết thúc, vốn dĩ Giang Tuần định cùng Triệu Thương Thương ngồi phà đến đảo nhỏ xem bắn pháo hoa.”Vậy sao cậu ấy lại lo cho em như vậy?Nhưng cậu nhận được một lời mời bất ngờ.Triệu Thương Thương bị khen đến ngẩn ngơ.Là một anh họa sĩ cũng tham dự hội nghị, Uông Nhàn Tranh, đã lên kèo ngay tại chỗ. Năm nay Uông Nhàn Tranh đã ngoài ba mươi, ông nội anh ấy và ông ngoại Giang Tuần đã cùng nhau du học ở Châu Âu khi còn trẻ, từng trải qua một quãng thời gian cùng chia sẻ khó khăn.” Vì có mối duyên này nên Giang Tuần quyết định đi.Bạn học cấp 2 của cô đã thay đổi rất nhiều, cô ấy trang điểm đậm, mặc áo dây bó sát hở rốn màu tím phối với váy ngắn, đi giày cao gót 10 cm.Triệu Thương Thương nói đứng xa cũng có thể nhìn thấy pháo hoa, không sao cả.Bàn gỗ phía trước không lớn nhưng trên đó lại chất rất nhiều thứ, Triệu Thương Thương cất bài thi vào cặp.Giang Tuần hỏi cô có muốn đi cùng không, Triệu Thương Thương không chút do dự từ chối, cô là người ngoài ngành, không hiểu về hội họa, đến lúc đó đứng giữa họ cũng chẳng có chuyện gì để nói.Tâm trạng Triệu Thương Thương không tốt nên không nói gì.Địa điểm tụ hội là một biệt thự ven biển.Triệu Thương Thương nghe cách cô ấy nói liền biết có lẽ cô ấy cũng không nhìn thấy Giang Tuần quanh hồ bơi.Khi hoàng hôn buông xuống, nhìn từ bên ngoài vào, ánh hoàng hôn tràn ngập giữa những cây cọ trong sân, những chùm hoa đỏ rực lớn đổ xuống từ ban công tầng hai, trông như đang bùng cháy.”Triệu Thương Thương đứng ngoài cửa tạm biệt Giang Tuần, cô nói: “Tôi đi tìm bạn đây.”Là một anh họa sĩ cũng tham dự hội nghị, Uông Nhàn Tranh, đã lên kèo ngay tại chỗ.Vì cô đăng một bài lên vòng bạn bè ở Thuần Cổ nên đã liên lạc lại với một người bạn cùng lớp cấp hai đã nhiều năm không liên lạc. Người đó từng ngồi cùng bàn với cô nửa năm khi học lớp 7, sau đó theo bố mẹ chuyển đến Thuần Cổ định cư. Cậu phải đi qua giữa hồ bơi và quầy bar, bị người hai bên giữ lại nhưng cậu lại thành thạo từ chối, mang theo nụ cười khiến Triệu Thương Thương cảm thấy xa lạ.Dần dần tình cảm liền phai nhạt.”Cậu vô cùng tốt.Mặc dù hai người đã kết bạn nhưng mấy năm gần đây chỉ gửi lời chúc mừng năm mới qua mạng, lần này Triệu Thương Thương đến Thuần Cổ cũng không nhớ tới người kia.Năm nay Uông Nhàn Tranh đã ngoài ba mươi, ông nội anh ấy và ông ngoại Giang Tuần đã cùng nhau du học ở Châu Âu khi còn trẻ, từng trải qua một quãng thời gian cùng chia sẻ khó khăn.Vì một bài đăng trên vòng bạn bè mà người bạn đó nhất quyết muốn hẹn gặp Triệu Thương Thương một lần, Triệu Thương Thương đã đồng ý.”Bạn học cấp 2 của cô đã thay đổi rất nhiều, cô ấy trang điểm đậm, mặc áo dây bó sát hở rốn màu tím phối với váy ngắn, đi giày cao gót 10 cm. Khi lại gần, trên người cô ấy tỏa ra mùi hương nồng nàn của nước hoa Saint Laurent Black Opium, giống như có một bó hoa lớn quét vào mặt Triệu Thương Thương.Tâm tư của cô lập tức bị nhìn thấu.So sánh thì Triệu Thương Thương vẫn ăn mặc giống một học sinh, trông có phần kém nổi bật.Đủ loại nam thanh nữ tú, người thì ăn mặc lộng lẫy đứng trên bờ, kẻ lại khỏa thân bơi lội dưới nước.“Sao cậu không thay đổi gì vậy?” Bạn học cấp hai cho cô xem hình xăm con bướm trên lưng mình, cánh bướm màu xanh Klein chiếm gần hết lưng.Đấu địa chủ thì nhường, chơi ma sói thì bầu theo nhau, đánh tay thì không đánh mạnh, Du Mân hỏi Giang Tuần có phải cậu đến từ biển hay không mà toàn bộ Thái Bình Dương đều là nước cậu xả ra*.Đẹp thì có đẹp, Triệu Thương Thương hỏi: “Có phải đau lắm không?””Nhưng chưa xem được lễ hội pháo hoa mà, triển lãm tranh có thể đi xem vào buổi sáng.Bạn học cấp hai nói: “Đáng.”Nghe Giang Tuần nói vậy, mặt Triệu Thương Thương đột nhiên đỏ lên.Trên tấm lưng trần kia có một số vết đỏ tím mơ hồ, ban đầu Triệu Thương Thương còn tưởng là muỗi đốt, sau đó mới biết là gì.Giang Tuần giữ cổ tay cô, Triệu Thương Thương dừng lại, cậu hỏi sao cô lại không vui.Đối phương mời cô uống soda muối biển, hai người ngồi trên bờ cát, Triệu Thương Thương ngắm biển, bạn cấp hai ngắm người đàn ông cơ bắp đang cởi trần chơi bóng chuyền.Lễ hội pháo hoa chắc hẳn đã kết thúc, không còn tiếng nổ nữa.Rất lâu rồi không gặp nên hai người đã sớm không có chủ đề nói chuyện.Triệu Thương Thương lại phủ nhận: “Không phải bạn trai.Triệu Thương Thương ngồi một lúc rồi đứng dậy muốn đi, không hiểu sao cô lại có chút buồn bực, một mình đi về phía biệt thự ven biển nơi Giang Tuần đang tụ tập.Bể bơi khổng lồ lấp lánh ánh sáng, mặt nước dập dờn.Đi được một nửa cô lại quên đường, cứ đi vòng quanh.”Sao cậu không thay đổi gì vậy?Khi đó lễ hội pháo hoa ở bờ bên kia đã bắt đầu, pháo hoa liên tục bắn lên bầu trời, nở rộ thành một biển hoa rực rỡ sắc màu, vài giây sau lại biến thành những dòng thác bạc lấp lánh.Giang Tuần hỏi cô: “Cậu cố gắng như vậy, có cần tôi chụp một tấm gửi cho cô Diệp không?Triệu Thương Thương đứng tại chỗ xem khoảng mười phút, sau đó tiếp tục đi về phía trước trong tiếng pháo đùng đùng, lần này cuối cùng cô cũng tìm đúng nơi. Triệu Thương Thương cúi đầu, chân trái chà xát mép giày phải, cảm giác tim đập thình thịch như thủy triều lại xuất hiện, “Sao cậu lại chiều theo tôi như thế?Cô nghe thấy tiếng người lạ nói chuyện cười đùa bên trong biệt thự, nhìn vào bên trong qua khe hở của cánh cổng sắt màu vàng, hoàn toàn khác với buổi tụ họp của những người trí thức mà cô tưởng tượng.Dưới bầu trời buổi tối mùa hè, họ cùng nhau ca hát, vui chơi, tự do lại trẻ trung, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống trì trệ của cậu.Bể bơi khổng lồ lấp lánh ánh sáng, mặt nước dập dờn. Quầy bar ngoài trời bày đầy các loại rượu, ánh đèn sáng rực khiến màn đêm như ban ngày. Đủ loại nam thanh nữ tú, người thì ăn mặc lộng lẫy đứng trên bờ, kẻ lại khỏa thân bơi lội dưới nước.Triệu Thương Thương vẫn còn đang kinh ngạc thì cánh cửa sắt mở ra từ bên trong, hai cô gái mặc đồ bơi bước ra.Triệu Thương Thương nói đứng xa cũng có thể nhìn thấy pháo hoa, không sao cả.Tròn đó một người đang cầm một điếu thuốc nhỏ trên tay là bạn gái của bạn Kỷ Bành, Triệu Thương Thương đã từng gặp cô gái mắt xanh đó một lần ở sảnh lớn của khách sạn Lục Việt.Hai ba câu cậu đã giải thích xong việc mình không biết rõ tình hình, thấy vẻ mặt của Triệu Thương Thương vẫn còn lạnh lùng, cậu muốn chạm vào mặt cô và cả nốt ruồi nhỏ trên gò má trắng nõn của cô.Cô ấy cũng nhìn thấy Triệu Thương Thương, đi đến hỏi: “Nhóc đáng thương, sao em lại ở đây một mình thế?”Bạn học cấp hai nói: “Đáng.“Bạn trai đâu?””Triệu Thương Thương phủ nhận theo bản năng: “Tôi không có bạn trai.””Cậu có muốn ăn trước rồi tĩnh tâm tiếp không?Người phụ nữ phả ra một vòng khói trắng, đến gần cô, thích thú trêu chọc: “Thật sao, hóa ra cậu ấy vẫn chưa phải bạn trai của em à.”Triệu Thương Thương cầm bút, sờ mũi, “Sự chứng minh của cậu không tính là gì đâu, bọn họ không ai tin cậu, đều nói cậu cùng phe với tôi.Triệu Thương Thương thấy hơn cô ấy, cô bị hai khối trước ngực cô ấy cọ đến đỏ mặt, cô định đi nhưng Giang Tuần vẫn còn bên trong, cô lại nhìn qua cửa sắt.Đi được một nửa cô lại quên đường, cứ đi vòng quanh.Tâm tư của cô lập tức bị nhìn thấu.Giang Tuần nói mấy câu với Uông Nhàn Tranh, chủ nhân của bữa tiệc này, sau đó xuống lầu tìm Triệu Thương Thương.“Không phải cậu ấy ở bên trong đó chứ?”=============Triệu Thương Thương không nói gì.”Không phải cậu ấy ở bên trong đó chứ?Người phụ nữ còn nói: “Đúng thật này, có cần chị vào gọi cậu ấy ra không?”Vì cô đăng một bài lên vòng bạn bè ở Thuần Cổ nên đã liên lạc lại với một người bạn cùng lớp cấp hai đã nhiều năm không liên lạc.Triệu Thương Thương nghe cách cô ấy nói liền biết có lẽ cô ấy cũng không nhìn thấy Giang Tuần quanh hồ bơi. Nghĩ đến đây, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.”Cô hỏi người kia: “Bạn trai chị đâu rồi?”Một đống lửa trại được đốt trên bãi biển phía trước, những bài hát tình ca bằng tiếng địa phương mang theo một nét trầm bổng sâu lắng, lan tỏa khắp nơi, gió biển trở nên dịu dàng và đầy cảm xúc.“Em hỏi người nào, là người ở Lục Việt à? Bọn chị chia tay rồi, bây giờ chị đi với người khác, là một phú nhị đại, gia đình anh ấy kinh doanh dịch vụ ăn uống.” Người phụ nữ chỉ vào hồ bơi.”Em hỏi người nào, là người ở Lục Việt à? Lúc Triệu Thương Thương sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Giang Tuần, cậu đứng trên tầng hai của biệt thự, phía sau bụi hoa đỏ thẫm như lửa,-Giang Tuần rất hợp với sơ mi trắng, vừa thanh lịch vừa ung dung. Dù tuổi còn rất trẻ nhưng cậu vẫn toát lên khí chất đủ để làm chủ bất kỳ hoàn cảnh nào.Triệu Thương Thương say sưa nhìn cậu từ xa.”Pháo hoa vừa người lại nổ vang, nhuộm nửa bầu trời còn lại thành những sắc xanh và hồng đậm nhạt đan xen.Tròn đó một người đang cầm một điếu thuốc nhỏ trên tay là bạn gái của bạn Kỷ Bành, Triệu Thương Thương đã từng gặp cô gái mắt xanh đó một lần ở sảnh lớn của khách sạn Lục Việt.Giang Tuần nói mấy câu với Uông Nhàn Tranh, chủ nhân của bữa tiệc này, sau đó xuống lầu tìm Triệu Thương Thương.Diễn đàn Hội nghị Thượng đỉnh Nghệ thuật này kéo dài trong hai ngày, buổi tối này kết thúc, vốn dĩ Giang Tuần định cùng Triệu Thương Thương ngồi phà đến đảo nhỏ xem bắn pháo hoa.Cậu phải đi qua giữa hồ bơi và quầy bar, bị người hai bên giữ lại nhưng cậu lại thành thạo từ chối, mang theo nụ cười khiến Triệu Thương Thương cảm thấy xa lạ.Vì một bài đăng trên vòng bạn bè mà người bạn đó nhất quyết muốn hẹn gặp Triệu Thương Thương một lần, Triệu Thương Thương đã đồng ý.“Ấy, bạn trai em tới tìm kìa.” Người phụ nữ nói.Ở giữa màn hình điện thoại là một cái mõ gỗ.Triệu Thương Thương lại phủ nhận: “Không phải bạn trai.”” “Vậy sao cậu ấy lại lo cho em như vậy?””Tâm trạng Triệu Thương Thương không tốt nên không nói gì.Trên đường về khách sạn, Triệu Thương Thương không vui vẻ lắm, cô không nói nhiều với Giang Tuần mà đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình.Giang Tuần đã vượt qua cổng sắt ra ngoài, gọi tên cô, không biết có phải ảo giác không, lúc cậu đến gần, Triệu Thương Thương ngửi thấy mùi hoa hồng của phụ nữ.”Giống như phép thuật vậy, lúc ở bên cạnh cậu tôi luôn rất vui vẻ.Giống với mùi hương cô ngửi thấy từ người bạn học lâu ngày không gặp.”Là một mùi hương rất trưởng thành.”Vào ngày chắn trên phà sẽ có đoàn múa rối bóng biểu diễn, trùng hợp ngày mai là ngày chắn.Trên đường về khách sạn, Triệu Thương Thương không vui vẻ lắm, cô không nói nhiều với Giang Tuần mà đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình.Giang Tuần chỉ mang theo điện thoại và ví tiền, không có chỗ để cà vạt.Thỉnh thoảng có xe chạy qua trên những con phố ven biển, ngọn hải đăng màu trắng chiếu một luồng sáng thẳng về phía biển đen mênh mông.Bọn chị chia tay rồi, bây giờ chị đi với người khác, là một phú nhị đại, gia đình anh ấy kinh doanh dịch vụ ăn uống. Lễ hội pháo hoa chắc hẳn đã kết thúc, không còn tiếng nổ nữa.Giang Tuần lại dỗ dành cô trở về làm Triệu Thương Thương vô lo vô nghĩ.Giang Tuần giữ cổ tay cô, Triệu Thương Thương dừng lại, cậu hỏi sao cô lại không vui.Triệu Thương Thương nằm nhoài trên đề thi, vùi mặt trong khuỷu tay cười khẽ, nhận ra cách đó không xa có người đang đọc sách nên cậu nói nhỏ hơn.Tay áo sơ mi của cậu xắn lên, ánh mắt chỉ tập trung vào cô, đôi đồng tử đen như đại dương sâu thẳm, cậu áp sát như thế có chút phạm quy.Triệu Thương Thương phủ nhận theo bản năng: “Tôi không có bạn trai.Triệu Thương Thương vẫn không nói lời nào.Đến lúc Du Mân Du Lệ trở về, cậu nhìn thấy cô có nhiều bạn bè hơn.“Xin lỗi.” Giang Tuần nói.”Bạn trai đâu?Cậu nói xin lỗi quá nhanh khiến Triệu Thương Thương ngạc nhiên, cô lại nghe cậu nói: “Tôi nên đi xem lễ hội pháo hoa với cậu.”Lúc chia tay ở sân bay, Triệu Thương Thương mua một quả bóng bay cho cô bé.Triệu Thương Thương không cảm thấy cậu cần xin lỗi, cô cũng không trách cậu, càng không giận, cảm xúc đang tràn ngập trong lòng cô là một cảm giác không biết tên nào đó.”Không sao.Khiến cô do dự, không còn là một Triệu Thương Thương không tim không phổi nữa.Rất lâu rồi không gặp nên hai người đã sớm không có chủ đề nói chuyện.“Cậu có tiệc mà, không sao.” Triệu Thương Thương nói xong lại bổ sung thêm, “Nhưng tôi không ngờ là một bữa tiệc như vậy.””Trời đất chứng giám, Giang Tuần cũng không ngờ lại là một bữa tiệc hồ bơi.Đối phương mời cô uống soda muối biển, hai người ngồi trên bờ cát, Triệu Thương Thương ngắm biển, bạn cấp hai ngắm người đàn ông cơ bắp đang cởi trần chơi bóng chuyền.Lúc Uông Nhàn Tranh mời cậu, dáng vẻ của anh ta rất nghiêm túc, nói về chuyện quá khứ của hai ông cụ qua điện thoại, thậm chí còn có chút nhiệt tình. Lúc Giang Tuần đến mới biết đó không phải là một buổi để trò chuyện về mỹ thuật mà là để ngắm những thứ rực rỡ, phù phiếm.Sau khi về đến nhà, Triệu Thương Thương chia đồ lưu niệm mang về cho mọi người, sau đó khi sắp xếp lại đồ đạc, cô phát hiện ra chiếc cà vạt của Giang Tuần còn chưa kịp trả lại.Giang Tuần căn bản không ở lại tầng một, chào hỏi một tiếng với Uông Nhàn Tranh liền muốn đi, người kia dẫn cậu lên tầng hai nói chút chuyện công việc mới giữ được cậu lại.”Được.Uông Nhàn Tranh nói: “Cậu còn trẻ, cũng không xuất gia, có sắn vốn liếng rồi cần gì phải trói buộc bản thân như thế.”Người phụ nữ phả ra một vòng khói trắng, đến gần cô, thích thú trêu chọc: “Thật sao, hóa ra cậu ấy vẫn chưa phải bạn trai của em à. Giang Tuần chẳng muốn nói nhảm với anh ta.Khổ nỗi không có thân phận phù hợp.Khi còn nhỏ, cậu đã chứng kiến nhiều cảnh xoay quanh ba mẹ trong những cuộc đua danh lợi. Anh vốn không thích giao tiếp xã hội, nếu có Cổ Khâu Thành bên cạnh thì hẳn anh đã đi từ nửa giờ trước rồi.Triệu Thương Thương lập tức mở to mắt, cảnh giác như mèo con.Hai ba câu cậu đã giải thích xong việc mình không biết rõ tình hình, thấy vẻ mặt của Triệu Thương Thương vẫn còn lạnh lùng, cậu muốn chạm vào mặt cô và cả nốt ruồi nhỏ trên gò má trắng nõn của cô.”Khổ nỗi không có thân phận phù hợp.Mặc dù hai người đã kết bạn nhưng mấy năm gần đây chỉ gửi lời chúc mừng năm mới qua mạng, lần này Triệu Thương Thương đến Thuần Cổ cũng không nhớ tới người kia.Cậu dỗ dành: “Tôi hỏi rồi, tối mai cũng có lễ hội pháo hoa, chỉ có điều quy mô sẽ nhỏ hơn, chúng ta đi xem nhé?”Khi đó lễ hội pháo hoa ở bờ bên kia đã bắt đầu, pháo hoa liên tục bắn lên bầu trời, nở rộ thành một biển hoa rực rỡ sắc màu, vài giây sau lại biến thành những dòng thác bạc lấp lánh.“Vào ngày chắn trên phà sẽ có đoàn múa rối bóng biểu diễn, trùng hợp ngày mai là ngày chắn.”Triệu Thương Thương lắc đầu: “Cậu quên chúng ta định tối mai sẽ đi triển lãm tranh hả.”Cô đang gõ mõ.“Nhưng chưa xem được lễ hội pháo hoa mà, triển lãm tranh có thể đi xem vào buổi sáng.” Giang Tuần nói.” Triệu Thương Thương nhìn cậu nói, “Chủ yếu vẫn là để tĩnh tâm.Tối qua hai người đã liệt kê kế hoạch và lộ trình du lịch, lúc nào đi đâu, ngay ngắn rõ ràng, muốn tham quan hết tất cả các điểm tham quan ở Thuần Cổ trong mấy ngày còn lại.”Cứ như vậy mọi thứ đã bị xáo trộn.Triệu Thương Thương không nói gì.Một đống lửa trại được đốt trên bãi biển phía trước, những bài hát tình ca bằng tiếng địa phương mang theo một nét trầm bổng sâu lắng, lan tỏa khắp nơi, gió biển trở nên dịu dàng và đầy cảm xúc.Cậu còn nói: “Tiến vào ổ trộm của Tiểu Triệu.Triệu Thương Thương cúi đầu, chân trái chà xát mép giày phải, cảm giác tim đập thình thịch như thủy triều lại xuất hiện, “Sao cậu lại chiều theo tôi như thế?”Nghĩ đến đây, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.Giang Tuần thản nhiên nói: “Cậu là Triệu Thương Thương.”Triệu Thương Thương vẫn không nói lời nào.“Triệu Thương Thương có gì đặc biệt sao?” Cô thắc mắc.Uông Nhàn Tranh nói: “Cậu còn trẻ, cũng không xuất gia, có sắn vốn liếng rồi cần gì phải trói buộc bản thân như thế. Bóng Giang Tuần kéo dài dưới ánh đèn đường, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt chìm trong bóng tối lạnh lẽo. Giọng cậu nghiêm túc nhưng lại mang theo ý cười: “Đặc biệt xuất sắc, đặc biệt khác biệt.”Lúc Uông Nhàn Tranh mời cậu, dáng vẻ của anh ta rất nghiêm túc, nói về chuyện quá khứ của hai ông cụ qua điện thoại, thậm chí còn có chút nhiệt tình.“Tôi từng nói với cậu chưa nhỉ, hè năm ngoái tôi đã nghe cậu hát trong phòng phát trực tiếp của Trình Thủy.””Triệu Thương Thương lập tức mở to mắt, cảnh giác như mèo con.”Lúc đó Giang Tuần nhặt được một tờ quảng cáo bán trái cây ở sau vườn, quét mã để vào phòng phát sóng trực tiếp, Triệu Thương Thương không xuất hiện trong khung hình nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy giọng cô.Cô nghe thấy tiếng người lạ nói chuyện cười đùa bên trong biệt thự, nhìn vào bên trong qua khe hở của cánh cổng sắt màu vàng, hoàn toàn khác với buổi tụ họp của những người trí thức mà cô tưởng tượng.Cô tám chuyện với Trình Thủy, chia sẻ đồ ăn vặt, kể truyện cười, rao bán đào vàng, cười hi hi ha ha.” Giang Tuần nói.Náo nhiệt nhưng không ồn ào.Cậu nói xin lỗi quá nhanh khiến Triệu Thương Thương ngạc nhiên, cô lại nghe cậu nói: “Tôi nên đi xem lễ hội pháo hoa với cậu.Giang Tuần thích vừa xem trực tiếp vừa vẽ tranh.”Đến lúc Du Mân Du Lệ trở về, cậu nhìn thấy cô có nhiều bạn bè hơn.Khi lại gần, trên người cô ấy tỏa ra mùi hương nồng nàn của nước hoa Saint Laurent Black Opium, giống như có một bó hoa lớn quét vào mặt Triệu Thương Thương.Dưới bầu trời buổi tối mùa hè, họ cùng nhau ca hát, vui chơi, tự do lại trẻ trung, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống trì trệ của cậu.”Đó là lần đầu tiên tôi chủ động kết bạn với người khác.“Hôm đó là tôi cố ý xuống núi tìm cậu, không phải đến bãi cỏ để đi dạo. Chú Cổ nhờ cậu quan tâm tôi cũng là do tôi kêu chú ấy nói vậy.””Có phải rất đắt không, lỡ nó hư là tôi không bồi thường đâu.“Mặc dù lúc đó chúng ta đã cùng nhau ăn bánh kem, cũng xem như quen biết nhưng vẫn chưa thân, tôi hâm mộ cậu và bạn bè của cậu.”Lúc Giang Tuần đến mới biết đó không phải là một buổi để trò chuyện về mỹ thuật mà là để ngắm những thứ rực rỡ, phù phiếm.“Muốn làm quen với cậu, tham gia với các cậu.”Giang Tuần rất hợp với sơ mi trắng, vừa thanh lịch vừa ung dung.“Đó là lần đầu tiên tôi chủ động kết bạn với người khác.”Là một mùi hương rất trưởng thành.Lúc nghe được chữ “hâm mộ” từ miệng cậu, trái tim Triệu Thương Thương lại chập trùng mãnh liệt, không thể khống chế được nữa.Bóng Giang Tuần kéo dài dưới ánh đèn đường, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt chìm trong bóng tối lạnh lẽo.Thế mà Giang Tuần lại nói cậu hâm mộ họ.(*Trong tiếng Trung “放水” nghĩa là nhường, dịch theo từng chữ là xả nước.“Tháng chín, cậu trở về thành phố học, tôi thích những bức thư cậu viết cho tôi, những câu chuyện cậu chia sẻ qua điện thoại.”Người đó từng ngồi cùng bàn với cô nửa năm khi học lớp 7, sau đó theo bố mẹ chuyển đến Thuần Cổ định cư.“Mỗi lần cậu nghỉ tôi đều bất giác chờ cậu, mong cậu về.””“Cậu vô cùng tốt.”Lúc nghe được chữ “hâm mộ” từ miệng cậu, trái tim Triệu Thương Thương lại chập trùng mãnh liệt, không thể khống chế được nữa.“Giống như phép thuật vậy, lúc ở bên cạnh cậu tôi luôn rất vui vẻ.”Triệu Thương Thương bị khen đến ngẩn ngơ.Cậu dỗ dành: “Tôi hỏi rồi, tối mai cũng có lễ hội pháo hoa, chỉ có điều quy mô sẽ nhỏ hơn, chúng ta đi xem nhé?Choáng váng.”Đây là trò chơi gì mới hả?Giang Tuần dùng đủ mọi lý do để dựng lên một chiếc thang trời, đưa cô lên những đám mây mềm mại, khiến cô quên cả cách đáp lại, cô chỉ mải mê tận hưởng niềm vui lâng lâng ấy.”Cô quên đi mùi hương của Black Opium, cũng chẳng còn để tâm đến những cô gái bên hồ bơi với thân hình quyến rũ.”Giang Tuần lại dỗ dành cô trở về làm Triệu Thương Thương vô lo vô nghĩ.” Giang Tuần nói.Hai người ở lại Thuần Cổ tổng cộng bốn ngày, đến ngày về, Kỷ Bành đưa bọn họ tới sân bay, còn dẫn theo con gái hơn hai tuổi của mình.Hai người ở lại Thuần Cổ tổng cộng bốn ngày, đến ngày về, Kỷ Bành đưa bọn họ tới sân bay, còn dẫn theo con gái hơn hai tuổi của mình.Cô bé rất ngoan, ngồi trên ghế an toàn cho trẻ em ở hàng sau, không hề sợ người lạ. Triệu Thương Thương chọc, cô bé liền cười ha hả, thích dùng đôi tay mũm mĩm của mình bắt lấy không khí.Quầy bar ngoài trời bày đầy các loại rượu, ánh đèn sáng rực khiến màn đêm như ban ngày.Lúc chia tay ở sân bay, Triệu Thương Thương mua một quả bóng bay cho cô bé. ”Kỷ Bành nói hai người thuyền xuyên đến chơi.Triệu Thương Thương vẫn còn đang kinh ngạc thì cánh cửa sắt mở ra từ bên trong, hai cô gái mặc đồ bơi bước ra.Sau khi về đến nhà, Triệu Thương Thương chia đồ lưu niệm mang về cho mọi người, sau đó khi sắp xếp lại đồ đạc, cô phát hiện ra chiếc cà vạt của Giang Tuần còn chưa kịp trả lại.Triệu Thương Thương không đoán được cậu đang nói nghiêm túc hay đang trêu chọc cô, vậy nên cô nói: “Thôi đi, bà ấy sẽ nghi ngờ tôi đang ra dẻ.Không biết có phải cậu ấy quên rồi không mà không nhắc gì đến.Lúc Triệu Thương Thương sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Giang Tuần, cậu đứng trên tầng hai của biệt thự, phía sau bụi hoa đỏ thẫm như lửa,Sau khi do dự, Triệu Thương Thương cất cà vạt vào ngăn kéo cuối cùng trong tủ quần áo của mình.  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Số ký tự: 0