Ấm áp
2024-11-17 01:34:45
Lúc anh quay lại trên tay là hộp giữ nhiệt.
Dư Nguyệt nhìn anh. Quả thật con người anh rất chu đáo.
Đi làm vẫn lo việc ăn uống hằng ngày của cô.
"Mấy ngày nay có phải tốn kém lắm không? Tôi có thể tự lo cho mình được. Không phải từ trước đến nay tôi đều có thể tự làm."
"Tôi là gì của em?"
Anh không nói gì chỉ hỏi nhẹ một câu.
"Là... Là chồng."
Chữ cuối cô nói vô cùng nhỏ như sợ anh nghe thấy vậy.
"Em biết vậy là đủ rồi. Những câu thừa thãi sau này không cần nhắc. Đói rồi đúng không?"
Dư Nguyệt quả thật có chút đói. Anh chồng này quá tinh ý.
Anh đặt hộp giữ nhiệt xuống đỡ cô ngồi dậy.
Sau đó lấy cháo từ trong hộp giữ nhiệt ra.
"Để tôi tự ăn."
"Để tôi. Tay em không tiện."
Cô nhìn xuống chiếc kim truyền dịch trên tay mình.
Muỗng cháo nóng hổi được anh thổi qua đến khi vừa ăn anh mới đưa lên miệng cô.
"Há miệng!"
Dư Nguyệt dù xấu hổ nhưng vẫn há miệng, hốc mắt cay cay. Không ai đối xử tốt với cô như vậy từ lúc mẹ rời khỏi. Có thể tất cả là do những kẻ có tiền gây ra. Nếu không tất cả đã yên ổn sống ở Phương Nam rồi.
"Khó chịu ở đâu à?"
Dư Nguyệt giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ. Cô lắc đầu.
"Không có."
Ăn hơn một nửa thì cô đã no lắm rồi.
"Không ăn được nữa. Tôi no lắm rồi."
Anh cũng không ép buộc cô.
Anh đặt cháo xuống bàn. Rót ly nước ấm.
"Uống nhiều nước một chút."
"Cám ơn!"
Cô nhận lấy vô tình tay lại chạm vào tay anh. Cái cảm giác ấy lại xuất hiện. Loại cảm giác khiến người ta tham luyến, quả thật không muốn buông một chút nào.
"Xin lỗi!"
Cô rụt rè rút tay lại.
Anh khẽ cười nắm lấy bàn tay cô bao trọn trong tay mình.
"Ấm hơn không."
"..." Dư Nguyệt ngẩn mặt lên nhìn anh.
Ở cự ly càng gần cô càng không nở dời mắt khỏi gương mặt này.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
"Cố..."
Dư Nguyệt chớp chớp mắt.
"Cố... Cố... Tiểu Cố xin chào!"
Người vừa bước vào không ai khác là bác sĩ Tô Du. Anh ta khá nổi tiếng ở thành phố B này.
"Hai người quen nhau à?"
Dư Nguyệt khẽ hỏi.
"Cũng không gọi là quen."
"Tất nhiên là quen."
Hai người lên tiếng nhưng lại khác câu trả lời.
Tô Du nở nụ cười có chút không tự nhiên.
"Cũng không gọi là quen. Lúc trước, tôi có gặp Cố... À Tiểu Cố vài lần. Cô cũng biết vẻ ngoài của cậu ấy mà đúng không rất khó quên được."
Dư Nguyệt cũng như đã hiểu phần nào. Đúng là cái gì cũng có thể giả. Nhưng cái vẻ đẹp trai này là không thể giả nha. Chắc sợ mọi người chú ý nên anh thường xuyên mang khẩu trang, mũ lưỡi trai che kín mặt đây mà.
"Em nghỉ ngơi một chút. Tôi nói chuyện với bác sĩ Tô vài câu."
"Ừm!"
Cô gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống.
Anh đắp chăn lại cho cô rồi mới ra ngoài.
Tô Du nhìn cảnh tượng này quả thật có chút kinh hỷ.
Bên ngoài hành lang.
"Cố gia! Cô gái đó là ai?"
"Không phải việc cậu nên hỏi. Cô ấy thế nào?"
Anh đẩy nhẹ gọng kính.
"Được không hỏi."
Cố Thừa Trạch nâng mắt.
Tô Du liền dời chủ đề sang câu trả lời chính.
"Cô ấy đã hạ sốt cũng không có gì đáng ngại. Giờ có thể về được rồi."
"Sau này giữ mồm giữ miệng một chút."
Anh bước vào trong.
"..." Tô Du. Tôi có làm gì sai sao? Giờ mình phải gọi cho một người để xác minh vấn đề.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra ấn gọi đi.
Rất nhanh bên kia đã nghe máy.
[Bác sĩ Tô, tôi nghe đây?]
"Tôi muốn hỏi anh một câu."
[Có việc gì sao?]
"À... Có liên quan đến Cố gia của anh."
[Cố gia! Ngài ấy vẫn ổn mà.]
"Không phải, là... Cố gia anh đang ở bệnh viện."
[Sao lại ở bệnh viện? Không phải ngài ấy vẫn rất tốt sao.]
"Xem như tôi chưa nói gì đi."
[...]
Tô Du nghe Cao Thái nói chuyện như vậy là chẳng biết gì rồi.
***
Khu Tây Á.
Hai người trở về nhà đã khá muộn.
Dư Nguyệt cảm giác thoải mái vô cùng ngồi xuống ghế.
"Về nhà là tuyệt nhất."
"Em vào trong nghỉ ngơi thêm. Tôi sẽ gọi thức ăn."
Dư Nguyệt núi góc áo anh lắc đầu.
"Không cần đâu. Rất tốn kém. Tôi cũng đã khỏe hơn rồi. Anh muốn ăn gì tôi sẽ nấu."
"Kiếm tiền không phải để tiêu xài à."
"Nhưng mà... Ăn bên ngoài cũng không tốt."
Dư Nguyệt không biết nói gì khác cả. Anh nói không sai làm ra tiền thì phải tiêu xài. Nhưng cũng phải dành dụm một ít. Mấy ngày nay anh cũng tốn kém vì cô không ít rồi.
"Không sao, anh ngồi đợi tôi một chút. Tôi làm nhanh lắm."
"Không cần đâu."
Cố Thừa Trạch muốn đứng dậy thì khựng lại. Tay anh siết chặt chân mình.
Mấy ngày nay anh dùng sức hơi nhiều khiến chân có chút đau.
Anh trở về phòng đóng cửa lại.
Tắm rửa thay quần áo. Anh mặc bộ đồ ở nhà thoải mái một chút.
Anh ngồi xuống ghế, vén ống quần lên.
Quả thật chân anh có chút sưng nhưng với mắt thường sẽ không nhận ra.
Tay anh siết chặt chân mình. Tôi sẽ khiến từng người một trả giá.
Giọng Dư Nguyệt khẽ lên tiếng bên ngoài cửa.
"Anh Cố! Ra ăn cơm thôi."
Cố Thừa Trạch thả lỏng, cầm chiếc gậy lên rồi lại đặt xuống.
Anh đứng dậy, bước ra ngoài.
Nếu bình thường sẽ không ai nhận ra bước chân anh có chút không tự nhiên. Anh cũng có thể đi lại mà không cần nó hỗ trợ.
Tuy nhiên, chiếc gậy gỗ ấy xem như là quan trọng với anh. Và nó cũng đã gắng liền với anh gần mười năm rồi.
Dư Nguyệt nhìn anh. Quả thật con người anh rất chu đáo.
Đi làm vẫn lo việc ăn uống hằng ngày của cô.
"Mấy ngày nay có phải tốn kém lắm không? Tôi có thể tự lo cho mình được. Không phải từ trước đến nay tôi đều có thể tự làm."
"Tôi là gì của em?"
Anh không nói gì chỉ hỏi nhẹ một câu.
"Là... Là chồng."
Chữ cuối cô nói vô cùng nhỏ như sợ anh nghe thấy vậy.
"Em biết vậy là đủ rồi. Những câu thừa thãi sau này không cần nhắc. Đói rồi đúng không?"
Dư Nguyệt quả thật có chút đói. Anh chồng này quá tinh ý.
Anh đặt hộp giữ nhiệt xuống đỡ cô ngồi dậy.
Sau đó lấy cháo từ trong hộp giữ nhiệt ra.
"Để tôi tự ăn."
"Để tôi. Tay em không tiện."
Cô nhìn xuống chiếc kim truyền dịch trên tay mình.
Muỗng cháo nóng hổi được anh thổi qua đến khi vừa ăn anh mới đưa lên miệng cô.
"Há miệng!"
Dư Nguyệt dù xấu hổ nhưng vẫn há miệng, hốc mắt cay cay. Không ai đối xử tốt với cô như vậy từ lúc mẹ rời khỏi. Có thể tất cả là do những kẻ có tiền gây ra. Nếu không tất cả đã yên ổn sống ở Phương Nam rồi.
"Khó chịu ở đâu à?"
Dư Nguyệt giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ. Cô lắc đầu.
"Không có."
Ăn hơn một nửa thì cô đã no lắm rồi.
"Không ăn được nữa. Tôi no lắm rồi."
Anh cũng không ép buộc cô.
Anh đặt cháo xuống bàn. Rót ly nước ấm.
"Uống nhiều nước một chút."
"Cám ơn!"
Cô nhận lấy vô tình tay lại chạm vào tay anh. Cái cảm giác ấy lại xuất hiện. Loại cảm giác khiến người ta tham luyến, quả thật không muốn buông một chút nào.
"Xin lỗi!"
Cô rụt rè rút tay lại.
Anh khẽ cười nắm lấy bàn tay cô bao trọn trong tay mình.
"Ấm hơn không."
"..." Dư Nguyệt ngẩn mặt lên nhìn anh.
Ở cự ly càng gần cô càng không nở dời mắt khỏi gương mặt này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
"Cố..."
Dư Nguyệt chớp chớp mắt.
"Cố... Cố... Tiểu Cố xin chào!"
Người vừa bước vào không ai khác là bác sĩ Tô Du. Anh ta khá nổi tiếng ở thành phố B này.
"Hai người quen nhau à?"
Dư Nguyệt khẽ hỏi.
"Cũng không gọi là quen."
"Tất nhiên là quen."
Hai người lên tiếng nhưng lại khác câu trả lời.
Tô Du nở nụ cười có chút không tự nhiên.
"Cũng không gọi là quen. Lúc trước, tôi có gặp Cố... À Tiểu Cố vài lần. Cô cũng biết vẻ ngoài của cậu ấy mà đúng không rất khó quên được."
Dư Nguyệt cũng như đã hiểu phần nào. Đúng là cái gì cũng có thể giả. Nhưng cái vẻ đẹp trai này là không thể giả nha. Chắc sợ mọi người chú ý nên anh thường xuyên mang khẩu trang, mũ lưỡi trai che kín mặt đây mà.
"Em nghỉ ngơi một chút. Tôi nói chuyện với bác sĩ Tô vài câu."
"Ừm!"
Cô gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống.
Anh đắp chăn lại cho cô rồi mới ra ngoài.
Tô Du nhìn cảnh tượng này quả thật có chút kinh hỷ.
Bên ngoài hành lang.
"Cố gia! Cô gái đó là ai?"
"Không phải việc cậu nên hỏi. Cô ấy thế nào?"
Anh đẩy nhẹ gọng kính.
"Được không hỏi."
Cố Thừa Trạch nâng mắt.
Tô Du liền dời chủ đề sang câu trả lời chính.
"Cô ấy đã hạ sốt cũng không có gì đáng ngại. Giờ có thể về được rồi."
"Sau này giữ mồm giữ miệng một chút."
Anh bước vào trong.
"..." Tô Du. Tôi có làm gì sai sao? Giờ mình phải gọi cho một người để xác minh vấn đề.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra ấn gọi đi.
Rất nhanh bên kia đã nghe máy.
[Bác sĩ Tô, tôi nghe đây?]
"Tôi muốn hỏi anh một câu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Có việc gì sao?]
"À... Có liên quan đến Cố gia của anh."
[Cố gia! Ngài ấy vẫn ổn mà.]
"Không phải, là... Cố gia anh đang ở bệnh viện."
[Sao lại ở bệnh viện? Không phải ngài ấy vẫn rất tốt sao.]
"Xem như tôi chưa nói gì đi."
[...]
Tô Du nghe Cao Thái nói chuyện như vậy là chẳng biết gì rồi.
***
Khu Tây Á.
Hai người trở về nhà đã khá muộn.
Dư Nguyệt cảm giác thoải mái vô cùng ngồi xuống ghế.
"Về nhà là tuyệt nhất."
"Em vào trong nghỉ ngơi thêm. Tôi sẽ gọi thức ăn."
Dư Nguyệt núi góc áo anh lắc đầu.
"Không cần đâu. Rất tốn kém. Tôi cũng đã khỏe hơn rồi. Anh muốn ăn gì tôi sẽ nấu."
"Kiếm tiền không phải để tiêu xài à."
"Nhưng mà... Ăn bên ngoài cũng không tốt."
Dư Nguyệt không biết nói gì khác cả. Anh nói không sai làm ra tiền thì phải tiêu xài. Nhưng cũng phải dành dụm một ít. Mấy ngày nay anh cũng tốn kém vì cô không ít rồi.
"Không sao, anh ngồi đợi tôi một chút. Tôi làm nhanh lắm."
"Không cần đâu."
Cố Thừa Trạch muốn đứng dậy thì khựng lại. Tay anh siết chặt chân mình.
Mấy ngày nay anh dùng sức hơi nhiều khiến chân có chút đau.
Anh trở về phòng đóng cửa lại.
Tắm rửa thay quần áo. Anh mặc bộ đồ ở nhà thoải mái một chút.
Anh ngồi xuống ghế, vén ống quần lên.
Quả thật chân anh có chút sưng nhưng với mắt thường sẽ không nhận ra.
Tay anh siết chặt chân mình. Tôi sẽ khiến từng người một trả giá.
Giọng Dư Nguyệt khẽ lên tiếng bên ngoài cửa.
"Anh Cố! Ra ăn cơm thôi."
Cố Thừa Trạch thả lỏng, cầm chiếc gậy lên rồi lại đặt xuống.
Anh đứng dậy, bước ra ngoài.
Nếu bình thường sẽ không ai nhận ra bước chân anh có chút không tự nhiên. Anh cũng có thể đi lại mà không cần nó hỗ trợ.
Tuy nhiên, chiếc gậy gỗ ấy xem như là quan trọng với anh. Và nó cũng đã gắng liền với anh gần mười năm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro