Bắt đầu ỷ lại đ...
2024-11-17 01:34:45
Cánh cửa phòng mở ra.
Dư Nguyệt lần đầu tiên thấy anh như vậy thật sự có chút lạ. Nhớ những lần trước gặp anh đều trong tình trạng nhếch nhác vậy mà hôm nay cứ như một bá tổng đang ở nhà vậy.
"Anh..."
Cố Thừa Trạch nhìn xuống theo ánh mắt cô. Anh thấy mình mặc rất chỉnh tề mà. Anh kéo cổ áo lại.
Dư Nguyệt quay mặt đi.
"Anh ra ăn cơm."
"Ừm! Ra ngay."
Dư Nguyệt khẽ quay lại nhìn anh.
Quả thật nhìn anh như vậy lại thấy rất vừa mắt nha. Mặc quần áo ở nhà thôi cũng đã đẹp như vậy rồi. Đến giờ cô vẫn còn không quên được lúc anh cởi chiếc áo công nhân ra. Dù chỉ là chiếc áo sơ-mi trắng rất đơn giản nhưng lại toát lên một khí chất rất cao quý. Bởi người ta nói không sai. Chỉ cần bạn đủ đẹp dù khoác trên người giẻ rách vẫn đẹp.
Cô cứ ngẩn người suy nghĩ. Cũng không biết anh đã ra từ lúc nào. Mùi hương nhàn nhạt hoà lẫn với sự thanh mát quanh chóp mũi.
Bàn tay ấm áp đặt lên trán mới khiến cô hồi phục tinh thần.
"Không sốt!"
Dư Nguyệt biết mình lại thất thố rồi lại giở trò đánh trống lảng.
"Chân tôi tê cứng rồi không đi được."
Cố Thừa Trạch gật đầu cũng không nói gì. Anh hơi cúi xuống, một tay vòng qua bế cô lên.
"A..."
Dư Nguyệt theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh. Dường như hai người phối hợp rất ưng ý với nhau.
Cô cũng không ngờ anh lại mạnh đến như vậy. Mắt cô mở to nhìn gương mặt sắc sảo trước mắt mình.
Anh cúi xuống đặt cô lên ghế.
Không nhanh không chậm ngồi xuống, lấy chân cô đặt lễ lên chân mình. Anh xoa xoa chân cô.
Dư Nguyệt không thể nào chịu được sự dịu dàng này. Trái tim cô thật sự sắp tan chảy đến nơi rồi.
"Còn khó chịu không?"
Dư Nguyệt lắc đầu. Giờ cô chỉ muốn tìm cái hố chui xuống cho rồi. Cô vội vàng rút chân lại, đứng dậy không ngờ lại giẫm lên chân anh.
Cố Thừa Trạch khẽ nhíu mày rất nhanh lại xem như không có gì.
"Xin lỗi!"
"Không sao."
Dư Nguyệt chỉ muốn nhanh chân bỏ chạy. Đúng là quá mất mặt mà.
"Khoang đã."
Dư Nguyệt cứ như bị điểm huyệt mà ngơ ngác. Không biết anh muốn nói gì nữa.
Nhưng hành động tiếp theo của anh lại khiến cô không thể nào mà kiềm chế cảm xúc được.
Cô thấy anh khụy xuống, nắm lấy bàn chân nhỏ đặt lên chân mình sau đó lấy chiếc dép bông bên cạnh. Anh lại nhẹ nhàng mang vào cho cô.
"Cẩn thận không lại ốm thì sao."
"Không phải đã có anh rồi sao."
Cô vội vàng lấy tay che miệng mình lại. Đúng là cái miệng này...
Cố Thừa Trạch chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Cô khẽ nhìn anh cũng không biết mình có nghe lầm hay không. Chỉ một chứ "ừm" nhẹ nhàng đến thế nhưng lại là cả một bầu trời yêu thương.
Lúc này, cô mới để ý là chiếc gậy của anh vẫn còn ở trên ghế. Vội vàng quay lại cầm lấy chạy nhanh về phía trước cầm hai tay đưa cho anh cũng không dám nhìn lên.
Cố Thừa Trạch khẽ cười.
Anh đưa tay lên nhưng không phải là cầm lấy chiếc gậy mà là xoa xoa mái tóc cô.
"Tôi cũng không hẳn phụ thuộc vào nó."
Dư Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn anh sau đó lại cúi xuống nhìn chân anh.
Nhưng Cố Thừa Trạch không nói thêm gì, anh cầm lấy chiếc gậy trong tay cô.
"Có thể ăn cơm rồi."
Dư Nguyệt biết mình lại thất thố nữa rồi.
"Xin lỗi!"
Cô chậm chạp xoay người lại đi về phía bàn ăn. Cô cũng không phải như những thiên kim tiểu thư giàu có ngã bệnh liền chẳng còn sức lực. Chỉ cần khỏe hơn là có thể đi làm kiếm tiền được rồi.
Tuy nhiên, có một số vấn đề về cửa hàng anh tạo ra cho mình đến giờ cô vẫn không hiểu. Nhưng hỏi giờ phút này có ổn không?
Cố Thừa Trạch nhìn thức ăn trên bàn.
"Tôi... Tôi chỉ có mua mấy loại rau củ thôi. Anh ăn tạm."
Cô đòi nấu cơm cho bằng được nhưng kết quả thật sự chẳng muốn nói. Toàn rau với rau.
Lỡ nấu rồi biết làm thế nào.
Cô gấp nấm bỏ vào bát anh.
"Anh ăn đùi gà đi cũng khá ngon."
Thật ra, anh không quen người khác gấp thức ăn cho mình cũng như... Anh đã chấp nhận cô bước vào thế giới của mình.
Cố Thừa Trạch nhìn cô.
Dư Nguyệt lại cho rằng anh ghét bỏ lại có chút rụt rè.
"Tôi..."
Cố Thừa Trạch gấp cho vào miệng.
"Gà này cũng không tệ."
Khoé môi cô cong lên.
Quả thật đây cũng là bữa cơm đầu tiên hai người ăn cùng nhau. Có rất nhiều cảm xúc hoà lẫn trong cô lúc này và cũng chỉ là anh.
Dư Nguyệt nhìn anh ăn thôi cũng cảm giác rất thích. Cử chỉ đến hành động đều khiến người ta liên tưởng đến khí chất tôn quý.
"Ăn cơm. Nhìn tôi làm gì."
Anh gấp thức ăn bỏ vào bát cô.
Dư Nguyệt không biết nói bản thân mình thế nào. Chắc hẳn là sốt đến úng đầu rồi.
Cô cúi thấp đầu ăn.
Cố Thừa Trạch bắt đắc dĩ lắc đầu.
Anh đứng dậy vòng qua chỗ cô.
Mái tóc đang rũ xuống chợt gọn gàng khiến cho cô ngẩn người nhìn.
Anh cúi người xuống.
Khoảng cách của hai người kéo càng gần.
Dư Nguyệt có cảm giác trái tim mình sắp rơi ra ngoài rồi.
Tay anh chạm nhẹ khoé môi cô.
"Dính bẩn rồi."
"..." Dư Nguyệt. Có ai cứu tôi không? Cần bơm máu gấp.
Coi vội vàng đứng dậy đi một mạch. Như nhớ ra gì đó lại dừng lại.
"Ăn xong anh để đó tôi sẽ dọn."
Cánh cửa phòng khép chặt.
Cố Thừa Trạch nhìn ngón tay mình lại mỉm cười. Cảm giác chạm lên đôi môi ấy rất mềm mại.
Dư Nguyệt lần đầu tiên thấy anh như vậy thật sự có chút lạ. Nhớ những lần trước gặp anh đều trong tình trạng nhếch nhác vậy mà hôm nay cứ như một bá tổng đang ở nhà vậy.
"Anh..."
Cố Thừa Trạch nhìn xuống theo ánh mắt cô. Anh thấy mình mặc rất chỉnh tề mà. Anh kéo cổ áo lại.
Dư Nguyệt quay mặt đi.
"Anh ra ăn cơm."
"Ừm! Ra ngay."
Dư Nguyệt khẽ quay lại nhìn anh.
Quả thật nhìn anh như vậy lại thấy rất vừa mắt nha. Mặc quần áo ở nhà thôi cũng đã đẹp như vậy rồi. Đến giờ cô vẫn còn không quên được lúc anh cởi chiếc áo công nhân ra. Dù chỉ là chiếc áo sơ-mi trắng rất đơn giản nhưng lại toát lên một khí chất rất cao quý. Bởi người ta nói không sai. Chỉ cần bạn đủ đẹp dù khoác trên người giẻ rách vẫn đẹp.
Cô cứ ngẩn người suy nghĩ. Cũng không biết anh đã ra từ lúc nào. Mùi hương nhàn nhạt hoà lẫn với sự thanh mát quanh chóp mũi.
Bàn tay ấm áp đặt lên trán mới khiến cô hồi phục tinh thần.
"Không sốt!"
Dư Nguyệt biết mình lại thất thố rồi lại giở trò đánh trống lảng.
"Chân tôi tê cứng rồi không đi được."
Cố Thừa Trạch gật đầu cũng không nói gì. Anh hơi cúi xuống, một tay vòng qua bế cô lên.
"A..."
Dư Nguyệt theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh. Dường như hai người phối hợp rất ưng ý với nhau.
Cô cũng không ngờ anh lại mạnh đến như vậy. Mắt cô mở to nhìn gương mặt sắc sảo trước mắt mình.
Anh cúi xuống đặt cô lên ghế.
Không nhanh không chậm ngồi xuống, lấy chân cô đặt lễ lên chân mình. Anh xoa xoa chân cô.
Dư Nguyệt không thể nào chịu được sự dịu dàng này. Trái tim cô thật sự sắp tan chảy đến nơi rồi.
"Còn khó chịu không?"
Dư Nguyệt lắc đầu. Giờ cô chỉ muốn tìm cái hố chui xuống cho rồi. Cô vội vàng rút chân lại, đứng dậy không ngờ lại giẫm lên chân anh.
Cố Thừa Trạch khẽ nhíu mày rất nhanh lại xem như không có gì.
"Xin lỗi!"
"Không sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Nguyệt chỉ muốn nhanh chân bỏ chạy. Đúng là quá mất mặt mà.
"Khoang đã."
Dư Nguyệt cứ như bị điểm huyệt mà ngơ ngác. Không biết anh muốn nói gì nữa.
Nhưng hành động tiếp theo của anh lại khiến cô không thể nào mà kiềm chế cảm xúc được.
Cô thấy anh khụy xuống, nắm lấy bàn chân nhỏ đặt lên chân mình sau đó lấy chiếc dép bông bên cạnh. Anh lại nhẹ nhàng mang vào cho cô.
"Cẩn thận không lại ốm thì sao."
"Không phải đã có anh rồi sao."
Cô vội vàng lấy tay che miệng mình lại. Đúng là cái miệng này...
Cố Thừa Trạch chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Cô khẽ nhìn anh cũng không biết mình có nghe lầm hay không. Chỉ một chứ "ừm" nhẹ nhàng đến thế nhưng lại là cả một bầu trời yêu thương.
Lúc này, cô mới để ý là chiếc gậy của anh vẫn còn ở trên ghế. Vội vàng quay lại cầm lấy chạy nhanh về phía trước cầm hai tay đưa cho anh cũng không dám nhìn lên.
Cố Thừa Trạch khẽ cười.
Anh đưa tay lên nhưng không phải là cầm lấy chiếc gậy mà là xoa xoa mái tóc cô.
"Tôi cũng không hẳn phụ thuộc vào nó."
Dư Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn anh sau đó lại cúi xuống nhìn chân anh.
Nhưng Cố Thừa Trạch không nói thêm gì, anh cầm lấy chiếc gậy trong tay cô.
"Có thể ăn cơm rồi."
Dư Nguyệt biết mình lại thất thố nữa rồi.
"Xin lỗi!"
Cô chậm chạp xoay người lại đi về phía bàn ăn. Cô cũng không phải như những thiên kim tiểu thư giàu có ngã bệnh liền chẳng còn sức lực. Chỉ cần khỏe hơn là có thể đi làm kiếm tiền được rồi.
Tuy nhiên, có một số vấn đề về cửa hàng anh tạo ra cho mình đến giờ cô vẫn không hiểu. Nhưng hỏi giờ phút này có ổn không?
Cố Thừa Trạch nhìn thức ăn trên bàn.
"Tôi... Tôi chỉ có mua mấy loại rau củ thôi. Anh ăn tạm."
Cô đòi nấu cơm cho bằng được nhưng kết quả thật sự chẳng muốn nói. Toàn rau với rau.
Lỡ nấu rồi biết làm thế nào.
Cô gấp nấm bỏ vào bát anh.
"Anh ăn đùi gà đi cũng khá ngon."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra, anh không quen người khác gấp thức ăn cho mình cũng như... Anh đã chấp nhận cô bước vào thế giới của mình.
Cố Thừa Trạch nhìn cô.
Dư Nguyệt lại cho rằng anh ghét bỏ lại có chút rụt rè.
"Tôi..."
Cố Thừa Trạch gấp cho vào miệng.
"Gà này cũng không tệ."
Khoé môi cô cong lên.
Quả thật đây cũng là bữa cơm đầu tiên hai người ăn cùng nhau. Có rất nhiều cảm xúc hoà lẫn trong cô lúc này và cũng chỉ là anh.
Dư Nguyệt nhìn anh ăn thôi cũng cảm giác rất thích. Cử chỉ đến hành động đều khiến người ta liên tưởng đến khí chất tôn quý.
"Ăn cơm. Nhìn tôi làm gì."
Anh gấp thức ăn bỏ vào bát cô.
Dư Nguyệt không biết nói bản thân mình thế nào. Chắc hẳn là sốt đến úng đầu rồi.
Cô cúi thấp đầu ăn.
Cố Thừa Trạch bắt đắc dĩ lắc đầu.
Anh đứng dậy vòng qua chỗ cô.
Mái tóc đang rũ xuống chợt gọn gàng khiến cho cô ngẩn người nhìn.
Anh cúi người xuống.
Khoảng cách của hai người kéo càng gần.
Dư Nguyệt có cảm giác trái tim mình sắp rơi ra ngoài rồi.
Tay anh chạm nhẹ khoé môi cô.
"Dính bẩn rồi."
"..." Dư Nguyệt. Có ai cứu tôi không? Cần bơm máu gấp.
Coi vội vàng đứng dậy đi một mạch. Như nhớ ra gì đó lại dừng lại.
"Ăn xong anh để đó tôi sẽ dọn."
Cánh cửa phòng khép chặt.
Cố Thừa Trạch nhìn ngón tay mình lại mỉm cười. Cảm giác chạm lên đôi môi ấy rất mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro