Dịu dàng lại bá...
2024-11-17 01:34:45
Dư Nguyệt nằm lăn lộn trên giường mãi cũng không ngủ được. Mặc dù đèn đã tắt hẳn.
Hình ảnh dịu dàng của anh cứ xuất hiện.
Quyết định ngồi dậy, cô muốn sang xem anh một chút chắc là không sao đâu. Giờ này hẳn là anh đã ngủ rồi.
Nhẹ nhàng bước về phía phòng anh.
Cô thử chạm nhẹ vào cửa phòng.
Đúng là không khoá.
Cô mở ra một khe hở nhỏ xem anh đã ngủ chưa.
"Em tìm tôi à?"
Dư Nguyệt giật bắn mình.
Vừa định xoay người bỏ chạy.
Tay anh đã chắn lại vây cô ở giữa.
Anh cúi người xuống gần bằng với cô.
"Sao lại chạy?"
Dư Nguyệt thật sự không thể chịu nổi. Ủa người ôn nhu dịu dàng chiều nay đâu rồi. Đêm đến lại bá đạo như vậy.
Cô chống tay lên ngực anh để kéo ra khoảng cách.
Nhưng một tay anh đã dễ dàng nắm lấy tay cô áp lên đỉnh đầu.
"Anh muốn làm gì?"
Dư Nguyệt có chút hốt hoảng.
Môi anh khẽ nhếch lên.
"Em muốn tôi làm gì em."
"Anh... Anh..."
Dư Nguyệt lắp bắp. Chẳng lẽ anh muốn. Nhưng... Chuyện này...
Trong đầu cô tưởng tượng vô số tình huống.
Một giây sau, cô lại giật bắn người.
Cố Thừa Trạch vác cô lên vai.
"A... Thả tôi xuống. Chuyện này, tôi... Tôi vẫn chưa chuẩn bị mà."
Cố Thừa Trạch không nói gì đưa cô về phòng.
Anh thả cô xuống giường.
Dư Nguyệt vội vàng kéo chăn che kín người mình lại cảnh giác nhìn anh.
Cố Thừa Trạch khụy xuống, chống tay lên giường.
Dư Nguyệt nuốt nước bọt, giờ cô không biết phải làm sao cả.
Anh áp sát vào cô.
Anh đưa tay bún lên trán cô một cái.
"Tôi không tùy tiện như vậy."
"..." Dư Nguyệt ngơ ra. Vậy là, cô suy nghĩ gì anh đều biết hết sao. Xấu hổ quá, giờ ước gì có cái lỗ thật to mà chui vào.
Anh ấn cô xuống giường, đắp chăn lại.
"Lần này thôi, thời tiết thành phố B ban đêm khá lạnh. Em đi chân trần như vậy lại cảm thì sao."
Giờ thì cô hiểu ý anh rồi. Ừm, đúng là cô quên mang dép rồi.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
"Ngủ ngon!"
Dư Nguyệt trố mắt. Vừa rồi, anh ấy hôn mình.
Đến lúc cô tìm lại được giọng nói thì anh đã ra ngoài rồi.
Cô lấy chăn trùm kín người mình lại. Cô nhớ đến khoảnh khắc dịu dàng ấy khi anh hôn lên trán mình. Cô cảm nhận được sự cưng chiều thật sự. Còn cả ánh mắt ấy không thể nào giả được.
Mặc dù xấu hổ nhưng nụ cười ngây ngô của cô thì ngược lại.
[...]
Dư Nguyệt ngủ khá muộn. Lúc giật mình tỉnh giấc đã gần trưa rồi.
Cô vội vàng xuống giường, vệ sinh cá nhân thay quần áo thì sắc mặt có chút khó coi.
Cô vội vàng quay ra tìm kiếm gì đó.
Nhưng lại nhớ ra mình đã dùng hết rồi.
"Phải làm sao đây?"
"Dậy rồi à."
Dư Nguyệt hoảng hốt xoay người lại. Sắc mặt ửng hồng. Hy vọng anh không nhìn thấy. Nếu không lại chê cười.
"Tôi..."
"Tôi ra ngoài."
Dư Nguyệt gật đầu.
Cánh cửa phòng khép lại cô mới thở phào.
"Chắc là nhờ Tiểu Nhã."
Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lý Nhã.
Nhưng không có tiếng đáp lại. Sau một lúc, cô bạn mới trả lời.
"Cậu đang ở đâu vậy Tiểu Nhã?"
[Haha... Tớ đang ở ngoại ô. Khi nào về tớ và cậu gặp nhau bàn chút việc. Giờ cũng sắp về rồi. Cậu tìm tớ có việc gì không?]
"À... Không có."
Dư Nguyệt thở dài.
[...]
Cửa hàng tiện lợi X.
Nơi này cách khu Tây Á không xa. Hai mươi mấy năm tuổi đầu lần đầu tiên anh gặp tình huống này. Anh đã chấp nhận cô thì phải có trách nhiệm. Dù lớn hay nhỏ cũng vậy.
Nhìn vô số nhãn hàng đúng là có chút phức tạp thật.
Nhân viên gần đó liền hỏi.
"Anh cần giúp gì không?"
Cố Thừa Trạch khi ra ngoài đều là khẩu trang, mũ lưỡi trai. Ăn mặc đều là bộ thể thao tối màu thường rất khác so với lúc ở nhà.
"Loại nào tốt nhất đều gói lại."
"Lấy hết luôn sao?"
Vẻ kinh ngạc.
"Ừm!"
Trả lời rất nhẹ nhàng.
"Anh đợi một chút."
Cố Thừa Trạch tìm hiểu về vấn đề này thì vô số các kiểu. Đúng là xóa sổ một công ty còn dễ hơn vấn đề này.
Sau khi thanh toán xong, anh bước ra ngoài.
Không ngờ lại gặp đôi nam nữ ở cục dân chính ngày hôm đó.
Giọng người đàn ông bên cạnh lên tiếng.
"Em xem người này có phải là người chúng ta gặp ở cục dân chính không?"
"Đúng nha. Chắc hẳn là rất khó coi nên ra ngoài đều che chắn kĩ lưỡng như vậy. Chỉ tiếc là tật nguyền thì sao mà giấu được."
"Haha... Nhìn tướng tá cũng ổn nhưng... A..."
Cố Thừa Trạch cũng không rảnh rỗi để nghe những lời thừa thãi. Tuy nhiên, anh cũng không hẳn là bỏ qua.
Lúc bước qua.
Chiếc gậy trong tay anh như kiểu vô tình vào chân Hứa Đạt khiến quỳ xuống còn kéo theo cả Trần Ngọc Liên vì hai người đang tay trong tay.
Bụp! Âm thanh không hề nhỏ một chút nào.
"Không cần hành lễ như vậy."
Cố Thừa Trạch hờ hững nói sau đó bước đi.
Trần Ngọc Liên liền kéo tay anh ta.
"Anh làm gì vậy hả?"
Cô ta xấu hổ khi xung quanh đang cười còn chỉ trỏ.
Hứa Đạt cố đứng dậy kéo tay cô ta.
"Là hắn ta cố ý. Vừa rồi..."
"Hừ! Một tên què anh cũng không đối phó được sao còn..."
Cô ta bỏ đi.
"Em nghe anh nói."
Anh ta cố đuổi theo nhưng gối đau là thật. Không biết tên đó dùng tà thuật gì. Nhưng chuyện này, anh ta sẽ không để yên đâu.
[...]
Hình ảnh dịu dàng của anh cứ xuất hiện.
Quyết định ngồi dậy, cô muốn sang xem anh một chút chắc là không sao đâu. Giờ này hẳn là anh đã ngủ rồi.
Nhẹ nhàng bước về phía phòng anh.
Cô thử chạm nhẹ vào cửa phòng.
Đúng là không khoá.
Cô mở ra một khe hở nhỏ xem anh đã ngủ chưa.
"Em tìm tôi à?"
Dư Nguyệt giật bắn mình.
Vừa định xoay người bỏ chạy.
Tay anh đã chắn lại vây cô ở giữa.
Anh cúi người xuống gần bằng với cô.
"Sao lại chạy?"
Dư Nguyệt thật sự không thể chịu nổi. Ủa người ôn nhu dịu dàng chiều nay đâu rồi. Đêm đến lại bá đạo như vậy.
Cô chống tay lên ngực anh để kéo ra khoảng cách.
Nhưng một tay anh đã dễ dàng nắm lấy tay cô áp lên đỉnh đầu.
"Anh muốn làm gì?"
Dư Nguyệt có chút hốt hoảng.
Môi anh khẽ nhếch lên.
"Em muốn tôi làm gì em."
"Anh... Anh..."
Dư Nguyệt lắp bắp. Chẳng lẽ anh muốn. Nhưng... Chuyện này...
Trong đầu cô tưởng tượng vô số tình huống.
Một giây sau, cô lại giật bắn người.
Cố Thừa Trạch vác cô lên vai.
"A... Thả tôi xuống. Chuyện này, tôi... Tôi vẫn chưa chuẩn bị mà."
Cố Thừa Trạch không nói gì đưa cô về phòng.
Anh thả cô xuống giường.
Dư Nguyệt vội vàng kéo chăn che kín người mình lại cảnh giác nhìn anh.
Cố Thừa Trạch khụy xuống, chống tay lên giường.
Dư Nguyệt nuốt nước bọt, giờ cô không biết phải làm sao cả.
Anh áp sát vào cô.
Anh đưa tay bún lên trán cô một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không tùy tiện như vậy."
"..." Dư Nguyệt ngơ ra. Vậy là, cô suy nghĩ gì anh đều biết hết sao. Xấu hổ quá, giờ ước gì có cái lỗ thật to mà chui vào.
Anh ấn cô xuống giường, đắp chăn lại.
"Lần này thôi, thời tiết thành phố B ban đêm khá lạnh. Em đi chân trần như vậy lại cảm thì sao."
Giờ thì cô hiểu ý anh rồi. Ừm, đúng là cô quên mang dép rồi.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
"Ngủ ngon!"
Dư Nguyệt trố mắt. Vừa rồi, anh ấy hôn mình.
Đến lúc cô tìm lại được giọng nói thì anh đã ra ngoài rồi.
Cô lấy chăn trùm kín người mình lại. Cô nhớ đến khoảnh khắc dịu dàng ấy khi anh hôn lên trán mình. Cô cảm nhận được sự cưng chiều thật sự. Còn cả ánh mắt ấy không thể nào giả được.
Mặc dù xấu hổ nhưng nụ cười ngây ngô của cô thì ngược lại.
[...]
Dư Nguyệt ngủ khá muộn. Lúc giật mình tỉnh giấc đã gần trưa rồi.
Cô vội vàng xuống giường, vệ sinh cá nhân thay quần áo thì sắc mặt có chút khó coi.
Cô vội vàng quay ra tìm kiếm gì đó.
Nhưng lại nhớ ra mình đã dùng hết rồi.
"Phải làm sao đây?"
"Dậy rồi à."
Dư Nguyệt hoảng hốt xoay người lại. Sắc mặt ửng hồng. Hy vọng anh không nhìn thấy. Nếu không lại chê cười.
"Tôi..."
"Tôi ra ngoài."
Dư Nguyệt gật đầu.
Cánh cửa phòng khép lại cô mới thở phào.
"Chắc là nhờ Tiểu Nhã."
Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lý Nhã.
Nhưng không có tiếng đáp lại. Sau một lúc, cô bạn mới trả lời.
"Cậu đang ở đâu vậy Tiểu Nhã?"
[Haha... Tớ đang ở ngoại ô. Khi nào về tớ và cậu gặp nhau bàn chút việc. Giờ cũng sắp về rồi. Cậu tìm tớ có việc gì không?]
"À... Không có."
Dư Nguyệt thở dài.
[...]
Cửa hàng tiện lợi X.
Nơi này cách khu Tây Á không xa. Hai mươi mấy năm tuổi đầu lần đầu tiên anh gặp tình huống này. Anh đã chấp nhận cô thì phải có trách nhiệm. Dù lớn hay nhỏ cũng vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn vô số nhãn hàng đúng là có chút phức tạp thật.
Nhân viên gần đó liền hỏi.
"Anh cần giúp gì không?"
Cố Thừa Trạch khi ra ngoài đều là khẩu trang, mũ lưỡi trai. Ăn mặc đều là bộ thể thao tối màu thường rất khác so với lúc ở nhà.
"Loại nào tốt nhất đều gói lại."
"Lấy hết luôn sao?"
Vẻ kinh ngạc.
"Ừm!"
Trả lời rất nhẹ nhàng.
"Anh đợi một chút."
Cố Thừa Trạch tìm hiểu về vấn đề này thì vô số các kiểu. Đúng là xóa sổ một công ty còn dễ hơn vấn đề này.
Sau khi thanh toán xong, anh bước ra ngoài.
Không ngờ lại gặp đôi nam nữ ở cục dân chính ngày hôm đó.
Giọng người đàn ông bên cạnh lên tiếng.
"Em xem người này có phải là người chúng ta gặp ở cục dân chính không?"
"Đúng nha. Chắc hẳn là rất khó coi nên ra ngoài đều che chắn kĩ lưỡng như vậy. Chỉ tiếc là tật nguyền thì sao mà giấu được."
"Haha... Nhìn tướng tá cũng ổn nhưng... A..."
Cố Thừa Trạch cũng không rảnh rỗi để nghe những lời thừa thãi. Tuy nhiên, anh cũng không hẳn là bỏ qua.
Lúc bước qua.
Chiếc gậy trong tay anh như kiểu vô tình vào chân Hứa Đạt khiến quỳ xuống còn kéo theo cả Trần Ngọc Liên vì hai người đang tay trong tay.
Bụp! Âm thanh không hề nhỏ một chút nào.
"Không cần hành lễ như vậy."
Cố Thừa Trạch hờ hững nói sau đó bước đi.
Trần Ngọc Liên liền kéo tay anh ta.
"Anh làm gì vậy hả?"
Cô ta xấu hổ khi xung quanh đang cười còn chỉ trỏ.
Hứa Đạt cố đứng dậy kéo tay cô ta.
"Là hắn ta cố ý. Vừa rồi..."
"Hừ! Một tên què anh cũng không đối phó được sao còn..."
Cô ta bỏ đi.
"Em nghe anh nói."
Anh ta cố đuổi theo nhưng gối đau là thật. Không biết tên đó dùng tà thuật gì. Nhưng chuyện này, anh ta sẽ không để yên đâu.
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro