Mỹ nhân mềm mại
2024-11-17 01:34:45
Dư Nguyệt đến khi trở về nhà tâm trạng vẫn còn phấn khích đến nỗi cứ nhìn chìa khóa trong tay. Như vậy là cô thật sự có cửa hàng rồi sao.
Ngược lại, Cố Thừa Trạch đang thiết kế cách bày trí lẫn quảng bá hình ảnh trên cửa hàng online của cô.
Không bao lâu, thông tin về đơn đặt đã rất nhiều. Cố Thừa Trạch quay sang nhìn cô vợ nhỏ, đẩy nhẹ gọng kính.
"Xem ra thời gian này em sẽ khá bận rộn."
"Có việc gì sao?"
Cô đi đến.
Vừa nhìn thấy một dọc đơn hàng đã được tạo nụ cười rạng rỡ hẳn. Cô quay lại ôm lấy anh.
Cố Thừa Trạch đang ngồi trên ghế, cô ngồi hẳn lên chân anh mà dán chặt.
"Cố Thừa Trạch, cám ơn anh."
Cả cơ thể mềm mại cứ cọ xát vào anh như vậy.
Cố Thừa Trạch siết chặt tay. Anh muốn cô cam tâm tình nguyện ở bên anh. Nhưng cô cứ như vậy, anh không biết mình có thể chịu được bao lâu.
Dư Nguyệt khựng lại mắt chớp chớp nhìn anh. Đúng là tư thế này muốn mập mờ bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Sau đó lại tự xấu hổ mà tránh ra.
"Em về phòng tắm."
Cố Thừa Trạch liếm môi. Người đi tắm là anh đúng hơn. Nhưng cái cảm giác mềm mại ấy thật sự anh rất muốn, rất muốn chạm vào.
Dư Nguyệt trở về phòng đóng sầm cửa.
Cô đặt tay lên ngực.
"Xau ho chet di duoc."
Lần nào cũng vậy, cô là người xấu hổ nhưng có vẻ hết lần này đến lần khác chính là cô chủ động bám lấy anh.
Sau khi ổn định cảm xúc lại. Cô mở điện thoại ra xem. Nhưng tất cả đều tất xóá. Chiếc điện thoại này bị hỏng rồi sao. Phải làm sao đây?
Giờ mang ra cửa hàng sửa thì thông tin cửa hàng có khôi phục được không đây? Hỏng lúc nào không hỏng lại ngay vào lúc này chứ
Hít sâu một hơi.
Cô mở cửa bước ra ngoài.
"Cố Thừa Trạch!"
Anh nâng mắt nhìn cô khẽ cười.
"Không trốn nữa à."
"Em..."
"Đến đây!"
Dư Nguyệt chậm chạp bước đến.
Anh nắm lấy tay cô kéo xuống.
"Đã là vợ chồng chuyện tiếp xúc thân mật sớm muộn gì cũng xảy ra. Em ngại cái gì."
Dư Nguyệt mặt ửng đỏ. Anh đang nói cái gì vậy?
Cô vờ đi chuyện khác.
"Điện thoại em hỏng rồi. Em, em mang ra cửa hàng sửa."
"Không cần."
"Nhưng..."
"Em xem có thích không."
Dư Nguyệt nhìn đến chiếc hộp bên cạnh laptop.
"Đây là..."
Cô nghi hoặc mở ra xem.
Là chiếc điện thoại kiểu dáng như của anh. Nhưng là màu ánh kim.
"Sau này, em có thể quản lý cửa hàng của mình dễ dàng hơn."
Dư Nguyệt mở ra xem. Tất cả đều đã được anh cài đặt sẵn. Chỉ cần chạm là có thể quản lý. Dường như anh biết trước điện thoại của cô hỏng. Cô chỉ vừa nói thôi mà.
"Dễ sử dụng hơn không?"
"Um, nhưng sao anh biết?"
"Nhìn qua là biết ngay."
Anh đã cài giao diện để cô có thể dễ dàng sử dụng không giống như điện thoại của anh. Mặc dù là cùng một loại.
"..." Dư Nguyệt. Có cái gì anh không biết. Sao cô có cảm giác mình vớ được ông chồng toàn năng thì phải.
Cô khẽ cười lấy chiếc thẻ anh đưa cho mình. Vờ trêu anh.
"Anh nói thật đi, chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền?"
"Thẻ tạm thôi, không có nhiều."
"..." Dư Nguyệt. Thẻ tạm vậy là có thẻ chính nữa à.
Cô nhìn chiếc thẻ kim cương trong tay. Loại thẻ này giới hạn không phải thấp, người có tiền cũng chưa chắc mỏ được. Cô cũng không ngốc đến mức đó. ()
"Loại thẻ này không phải ai cũng có thể mở được."
Cố Thừa Trạch chỉ cười.
"Giang Thành khác thành phố B. Em nghĩ anh giàu đến mức nào?"
Dư Nguyệt nghe cũng có lý. Thẻ này được làm ở Giang Thành. Mỗi nơi mỗi khác. Dù sao cô cũng không biết được.
Bởi vì, cô có bao giờ đến ngân hàng đâu. Nghe thì nghe vậy thôi.
"Tạm thời em giữ tiêu xài. Sau khi cửa hàng hoàn tất anh phải đến công trường."
"Anh có thể nghỉ việc ở đó mà."
"Sợ anh làm mất mặt em à?"
Dư Nguyệt xua tay lia lịa.
"Không phải đâu. Chỉ là, chỉ là em không nỡ để anh cực khổ."
Câu cuối cô lại nói nhỏ dần.
"Đùa em thôi. Lam Thiên sắp đưa vào hoạt động không vất vả như trước. Sau khi hoàn hiện, anh phải nhờ vào em rồi."
Dư Nguyệt nhìn anh, cô cũng không biết sau khi cửa hàng hoạt động sẽ thế nào. Còn trang bán hàng của cô đang rất tốt. Và sẽ sớm nhận được tiền. Nghĩ đến thôi là cô đã phấn khích lắm rồi.
"Vậy anh, phải chú ý an toàn."
"Ừm!"
Ting! Tin nhắn điện thoại cô vang lên.
Dư Nguyệt nhìn vào màn hình. Ánh mắt dường như không tin tưởng lắm. Từ lúc nào lại có...
"Cố Thừa Trạch, anh nhìn xem có phải em nhìn lầm không?"
Cô hướng màn hình trước mặt anh.
Tài khoản đã được giao dịch số tiền xxx.
"Chúc mừng em."
"A... Có tiền thật rồi nè. Anh tạo tài khoản cho em lúc nào vậy?"
"Em ngốc thật."
"Em..."
Anh ôm lấy cô hôn lên đỉnh đầu.
"Nhưng anh lại yêu sự ngốc nghếch này mất rồi. Biết phải làm sao đây."
Giọng anh rất êm ái. Dư Nguyệt thật sự là không thoát được sự dịu dàng này của anh mất rồi.
Cố Thừa Trạch thật sự rất muốn áp mỹ nhân mềm mại này dưới thân mình mà ăn sạch sẽ. Tuy nhiên cũng không thể quá vội. Mới hôn thôi mà cô đã xấu hổ đến như vậy rồi. Vẫn phải nhịn thêm một chút nữa.
Ngược lại, Cố Thừa Trạch đang thiết kế cách bày trí lẫn quảng bá hình ảnh trên cửa hàng online của cô.
Không bao lâu, thông tin về đơn đặt đã rất nhiều. Cố Thừa Trạch quay sang nhìn cô vợ nhỏ, đẩy nhẹ gọng kính.
"Xem ra thời gian này em sẽ khá bận rộn."
"Có việc gì sao?"
Cô đi đến.
Vừa nhìn thấy một dọc đơn hàng đã được tạo nụ cười rạng rỡ hẳn. Cô quay lại ôm lấy anh.
Cố Thừa Trạch đang ngồi trên ghế, cô ngồi hẳn lên chân anh mà dán chặt.
"Cố Thừa Trạch, cám ơn anh."
Cả cơ thể mềm mại cứ cọ xát vào anh như vậy.
Cố Thừa Trạch siết chặt tay. Anh muốn cô cam tâm tình nguyện ở bên anh. Nhưng cô cứ như vậy, anh không biết mình có thể chịu được bao lâu.
Dư Nguyệt khựng lại mắt chớp chớp nhìn anh. Đúng là tư thế này muốn mập mờ bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Sau đó lại tự xấu hổ mà tránh ra.
"Em về phòng tắm."
Cố Thừa Trạch liếm môi. Người đi tắm là anh đúng hơn. Nhưng cái cảm giác mềm mại ấy thật sự anh rất muốn, rất muốn chạm vào.
Dư Nguyệt trở về phòng đóng sầm cửa.
Cô đặt tay lên ngực.
"Xau ho chet di duoc."
Lần nào cũng vậy, cô là người xấu hổ nhưng có vẻ hết lần này đến lần khác chính là cô chủ động bám lấy anh.
Sau khi ổn định cảm xúc lại. Cô mở điện thoại ra xem. Nhưng tất cả đều tất xóá. Chiếc điện thoại này bị hỏng rồi sao. Phải làm sao đây?
Giờ mang ra cửa hàng sửa thì thông tin cửa hàng có khôi phục được không đây? Hỏng lúc nào không hỏng lại ngay vào lúc này chứ
Hít sâu một hơi.
Cô mở cửa bước ra ngoài.
"Cố Thừa Trạch!"
Anh nâng mắt nhìn cô khẽ cười.
"Không trốn nữa à."
"Em..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đến đây!"
Dư Nguyệt chậm chạp bước đến.
Anh nắm lấy tay cô kéo xuống.
"Đã là vợ chồng chuyện tiếp xúc thân mật sớm muộn gì cũng xảy ra. Em ngại cái gì."
Dư Nguyệt mặt ửng đỏ. Anh đang nói cái gì vậy?
Cô vờ đi chuyện khác.
"Điện thoại em hỏng rồi. Em, em mang ra cửa hàng sửa."
"Không cần."
"Nhưng..."
"Em xem có thích không."
Dư Nguyệt nhìn đến chiếc hộp bên cạnh laptop.
"Đây là..."
Cô nghi hoặc mở ra xem.
Là chiếc điện thoại kiểu dáng như của anh. Nhưng là màu ánh kim.
"Sau này, em có thể quản lý cửa hàng của mình dễ dàng hơn."
Dư Nguyệt mở ra xem. Tất cả đều đã được anh cài đặt sẵn. Chỉ cần chạm là có thể quản lý. Dường như anh biết trước điện thoại của cô hỏng. Cô chỉ vừa nói thôi mà.
"Dễ sử dụng hơn không?"
"Um, nhưng sao anh biết?"
"Nhìn qua là biết ngay."
Anh đã cài giao diện để cô có thể dễ dàng sử dụng không giống như điện thoại của anh. Mặc dù là cùng một loại.
"..." Dư Nguyệt. Có cái gì anh không biết. Sao cô có cảm giác mình vớ được ông chồng toàn năng thì phải.
Cô khẽ cười lấy chiếc thẻ anh đưa cho mình. Vờ trêu anh.
"Anh nói thật đi, chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền?"
"Thẻ tạm thôi, không có nhiều."
"..." Dư Nguyệt. Thẻ tạm vậy là có thẻ chính nữa à.
Cô nhìn chiếc thẻ kim cương trong tay. Loại thẻ này giới hạn không phải thấp, người có tiền cũng chưa chắc mỏ được. Cô cũng không ngốc đến mức đó. ()
"Loại thẻ này không phải ai cũng có thể mở được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thừa Trạch chỉ cười.
"Giang Thành khác thành phố B. Em nghĩ anh giàu đến mức nào?"
Dư Nguyệt nghe cũng có lý. Thẻ này được làm ở Giang Thành. Mỗi nơi mỗi khác. Dù sao cô cũng không biết được.
Bởi vì, cô có bao giờ đến ngân hàng đâu. Nghe thì nghe vậy thôi.
"Tạm thời em giữ tiêu xài. Sau khi cửa hàng hoàn tất anh phải đến công trường."
"Anh có thể nghỉ việc ở đó mà."
"Sợ anh làm mất mặt em à?"
Dư Nguyệt xua tay lia lịa.
"Không phải đâu. Chỉ là, chỉ là em không nỡ để anh cực khổ."
Câu cuối cô lại nói nhỏ dần.
"Đùa em thôi. Lam Thiên sắp đưa vào hoạt động không vất vả như trước. Sau khi hoàn hiện, anh phải nhờ vào em rồi."
Dư Nguyệt nhìn anh, cô cũng không biết sau khi cửa hàng hoạt động sẽ thế nào. Còn trang bán hàng của cô đang rất tốt. Và sẽ sớm nhận được tiền. Nghĩ đến thôi là cô đã phấn khích lắm rồi.
"Vậy anh, phải chú ý an toàn."
"Ừm!"
Ting! Tin nhắn điện thoại cô vang lên.
Dư Nguyệt nhìn vào màn hình. Ánh mắt dường như không tin tưởng lắm. Từ lúc nào lại có...
"Cố Thừa Trạch, anh nhìn xem có phải em nhìn lầm không?"
Cô hướng màn hình trước mặt anh.
Tài khoản đã được giao dịch số tiền xxx.
"Chúc mừng em."
"A... Có tiền thật rồi nè. Anh tạo tài khoản cho em lúc nào vậy?"
"Em ngốc thật."
"Em..."
Anh ôm lấy cô hôn lên đỉnh đầu.
"Nhưng anh lại yêu sự ngốc nghếch này mất rồi. Biết phải làm sao đây."
Giọng anh rất êm ái. Dư Nguyệt thật sự là không thoát được sự dịu dàng này của anh mất rồi.
Cố Thừa Trạch thật sự rất muốn áp mỹ nhân mềm mại này dưới thân mình mà ăn sạch sẽ. Tuy nhiên cũng không thể quá vội. Mới hôn thôi mà cô đã xấu hổ đến như vậy rồi. Vẫn phải nhịn thêm một chút nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro