Châm lửa xong l...
2024-11-17 01:34:45
Hiệu suất làm việc của Cố Thừa Trạch khiến cô thật sự choáng ngợp. Từ thiết kế đến bày trí đều đã hoàn thành.
Dư Nguyệt nhìn chiếc rương đầy ấp của mình lại có chút không mấy tự tin. Họ có đón nhận hay không? Tuy nhiên, anh đã vì cô rất nhiều. Cô phải tự tin lên.
Cố Thừa Trạch ở bên ngoài cửa đều nhìn thấy cô gái nhỏ của anh đang tự trấn an mình. Anh mỉm cười rồi quay đi.
(...J
Ngày khai trương cửa hàng.
Ngoài sự mong đợi của cô khi rất nhiều người đến ủng hộ. Rất may mắn là có sự giúp đỡ của anh. Nếu không cô không biết phải làm sao. Nhìn dáng vẻ của anh quả thật cô không thể nào che giấu được sự hạnh phúc
Vô tình cô nghe mấy cô gái bên cạnh to nhỏ.
"Qua đó xin thông tin liên hệ của anh ấy đi. Sau lớp khẩu trang ấy chắc chắn là cực phẩm."
"Đúng vậy, tớ cũng muốn xin."
Và không chỉ riêng hai cô gái đó mà còn rất nhiều cô gái khác nữa là khác.
Dư Nguyệt mím môi.
Cuối cùng một ngày bận rộn cũng kết thúc.
Cô thấy điện thoại anh reo lên.
Cố Thừa Trạch đứng cạnh cửa kính nghe điện thoại.
Cô thu xếp vật dụng trên kệ để chuẩn bị đóng cửa. Ánh mắt nhìn về phía anh. Trong lòng lại suy nghĩ lung tung.
Đúng vậy, anh ấy quá tốt quá hoàn hảo. Chỉ cần đứng nghe điện thoại thôi cũng đủ để thu hút rồi. Dáng vẻ này...
Cô đứng dậy đi về phía cửa.
Tay vừa đặt lên thì khựng lại.
"Dư Nguyệt! Xem ra cô chúng tôi đã xem thường cô rồi."
Trần Ngọc Liên, Hứa Đạt chặn cửa lại.
"Xin lỗi! Tôi đóng cửa rồi."
"Haha... Lên mặt cái gì. Thuê được một chỗ tốt như vậy cũng không dễ dàng. Mồi chài được ai rồi à? Còn thằng chồng què của cô đâu? Đừng có nói là ly hôn rồi."
Giọng cô ta mỉa mai.
Dư Nguyệt thật sự không muốn nói gì với bọn họ.
Hứa Đạt thấy cô không lên tiếng liền nói tiếp.
"Sao rồi, hay là đến một tên què cũng chê cô."
Dư Nguyệt chưa kịp lên tiếng.
Đã thấy tên Hứa Đạt năm bệch dưới nền gạch, tay ôm bên mặt mình.
"Là ai? Tên nào dám..."
'.." Trần Ngọc Liên vội vàng ngồi xuống đỡ lấy anh ta.
Dư Nguyệt ngấng mặt lên. Cô cũng không biết anh đến từ lúc nào.
"Sao không nói tiếp."
Hai người vội vàng dìu nhau đứng dậy.
"Mày, mày chờ đó. Tao sẽ không để yên chuyện này đâu."
"Cứ thông thả, tôi chờ."
Dư Nguyệt lo lắng níu lấy tay anh.
"Bọn họ là cố tình gây sự. Em sợ..."
Anh vuốt ve mái tóc cô.
"Loại rác rưởi đó không làm được trò trống gì cả. Em vào trong trước, anh đóng cửa."
Dư Nguyệt gật đầu.
Cô ngồi vào ghế sofa xem lại sổ sách.
Lúc này, anh bước vào ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ngày đầu như vậy là ổn rồi."
Dư Nguyệt nhìn anh.
"Không có anh, em cũng không biết thế nào nữa."
"Mẫu thiết kế của em đẹp thôi. Anh không làm gì cả."
"Em, em có một chuyện muốn hỏi anh có được không?"
"Chuyện gì?"
Dư Nguyệt không muốn hỏi nhưng thật sự cảm giác đó rất khó chịu.
"Em thấy... À, có mấy cô gái đến để... Mà thôi đi, cũng không có gì."
Cố Thừa Trạch khẽ cười.
"Em ghen à?"
"Em mới không có."
Dư Nguyệt quay đi đứng dậy.
Anh nắm lấy tay cô giữ lại.
Dư Nguyệt mất thăng bằng ngã xuống chân anh. Anh vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ.
Đầu anh tựa vào hõm vai cô. Hơi thở nóng rực phả vào cổ. Chiếc mũi cao thẳng khẽ chạm vào cứ như đang hôn cô vậy.
"Em, em..." Dư Nguyệt lắp bắp rút cổ lại.
"Em muốn biết anh trả lời thế nào không?"
"Thế..."
Cô quay lại.
Môi khẽ chạm lên mũi anh. Mắt cô mở to. Sau đó liền muốn rút lui.
Cố Thừa Trạch giữ gáy cô lại, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại.
Lần này anh thuần thục hơn trước, dễ dàng tiến sâu vào trong khoang miệng cô. Nụ hôn chứa đầy dục vọng.
Dư Nguyệt có cảm giác từng tế bào đều bị kích thích đến tê dại.
Rời khỏi đôi môi mềm mại anh trượt dài xuống cổ, xương quai xanh...
"Um..."
Âm thanh mị hoặc bật ra khỏi miệng. Dư Nguyệt cảm nhận được đầu lưỡi ấm nóng đang phiêu du trên cổ mình.
Bàn tay thon dài đặt trên chân cô trượt dài lên trên.
Dư Nguyệt thật sự sắp hết trụ nổi rồi. Cô nắm lấy tay anh ra vội vàng đứng dậy.
"Em, em đi tắm."
Thỏ con châm lửa rồi lại có chân bỏ chạy.
Cố Thừa Trạch cười khổ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn biến mất sau cánh cửa.
(...]
Cố Thừa Trạch ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo, nhắm mắt. Đúng là cô vợ nhỏ này biết hành anh thật.
Gần một tiếng trôi qua, Dư Nguyệt vẫn không thấy anh ra ngoài có chút lo lắng.
Cô gõ cửa phòng cũng không có tiếng đáp lại.
Cô lo lắng mở cửa bước vào trong.
Cố Thừa Trạch cũng vừa từ phòng tắm bước ra ngoài.
Anh chỉ khoác áo choàng tắm bên ngoài. Mái tóc vẫn còn ướt đẫm nhỏ giọt trượt dài xuống mặt anh.
"..." Dư Nguyệt.
Cổ áo choàng tắm hờ hững lộ ra cơ ngực rắn chắc xuống dưới nữa... Trời ơi! Kiểu muốn lấy mạng người ta nè.
Cô quay đi.
Bình thường nhìn anh gầy như vậy nhưng khi... Đúng là chuẩn không cần chỉnh. Hoàn hảo từ trên xuống dưới.
Đúng là thượng đế quá thiên vị với anh mà.
Do cô không để ý anh đã đến gần cô từ lúc nào.
Vừa quay lại mặt chạm nhẹ vào ngực anh.
"Em... Em ra ngoài."
Dư Nguyệt quay lại muốn bỏ chạy. Mặt cô đỏ đến nỗi muốn nhỏ ra máu luôn rồi.
Anh đưa tay ôm lấy cô.
"Em ngại cái gì. Sớm muộn gì cũng thấy thôi."
"..." Dư Nguyệt nuốt nước bọt. Thấy, thấy cái gì chứ.
Dư Nguyệt nhìn chiếc rương đầy ấp của mình lại có chút không mấy tự tin. Họ có đón nhận hay không? Tuy nhiên, anh đã vì cô rất nhiều. Cô phải tự tin lên.
Cố Thừa Trạch ở bên ngoài cửa đều nhìn thấy cô gái nhỏ của anh đang tự trấn an mình. Anh mỉm cười rồi quay đi.
(...J
Ngày khai trương cửa hàng.
Ngoài sự mong đợi của cô khi rất nhiều người đến ủng hộ. Rất may mắn là có sự giúp đỡ của anh. Nếu không cô không biết phải làm sao. Nhìn dáng vẻ của anh quả thật cô không thể nào che giấu được sự hạnh phúc
Vô tình cô nghe mấy cô gái bên cạnh to nhỏ.
"Qua đó xin thông tin liên hệ của anh ấy đi. Sau lớp khẩu trang ấy chắc chắn là cực phẩm."
"Đúng vậy, tớ cũng muốn xin."
Và không chỉ riêng hai cô gái đó mà còn rất nhiều cô gái khác nữa là khác.
Dư Nguyệt mím môi.
Cuối cùng một ngày bận rộn cũng kết thúc.
Cô thấy điện thoại anh reo lên.
Cố Thừa Trạch đứng cạnh cửa kính nghe điện thoại.
Cô thu xếp vật dụng trên kệ để chuẩn bị đóng cửa. Ánh mắt nhìn về phía anh. Trong lòng lại suy nghĩ lung tung.
Đúng vậy, anh ấy quá tốt quá hoàn hảo. Chỉ cần đứng nghe điện thoại thôi cũng đủ để thu hút rồi. Dáng vẻ này...
Cô đứng dậy đi về phía cửa.
Tay vừa đặt lên thì khựng lại.
"Dư Nguyệt! Xem ra cô chúng tôi đã xem thường cô rồi."
Trần Ngọc Liên, Hứa Đạt chặn cửa lại.
"Xin lỗi! Tôi đóng cửa rồi."
"Haha... Lên mặt cái gì. Thuê được một chỗ tốt như vậy cũng không dễ dàng. Mồi chài được ai rồi à? Còn thằng chồng què của cô đâu? Đừng có nói là ly hôn rồi."
Giọng cô ta mỉa mai.
Dư Nguyệt thật sự không muốn nói gì với bọn họ.
Hứa Đạt thấy cô không lên tiếng liền nói tiếp.
"Sao rồi, hay là đến một tên què cũng chê cô."
Dư Nguyệt chưa kịp lên tiếng.
Đã thấy tên Hứa Đạt năm bệch dưới nền gạch, tay ôm bên mặt mình.
"Là ai? Tên nào dám..."
'.." Trần Ngọc Liên vội vàng ngồi xuống đỡ lấy anh ta.
Dư Nguyệt ngấng mặt lên. Cô cũng không biết anh đến từ lúc nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao không nói tiếp."
Hai người vội vàng dìu nhau đứng dậy.
"Mày, mày chờ đó. Tao sẽ không để yên chuyện này đâu."
"Cứ thông thả, tôi chờ."
Dư Nguyệt lo lắng níu lấy tay anh.
"Bọn họ là cố tình gây sự. Em sợ..."
Anh vuốt ve mái tóc cô.
"Loại rác rưởi đó không làm được trò trống gì cả. Em vào trong trước, anh đóng cửa."
Dư Nguyệt gật đầu.
Cô ngồi vào ghế sofa xem lại sổ sách.
Lúc này, anh bước vào ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ngày đầu như vậy là ổn rồi."
Dư Nguyệt nhìn anh.
"Không có anh, em cũng không biết thế nào nữa."
"Mẫu thiết kế của em đẹp thôi. Anh không làm gì cả."
"Em, em có một chuyện muốn hỏi anh có được không?"
"Chuyện gì?"
Dư Nguyệt không muốn hỏi nhưng thật sự cảm giác đó rất khó chịu.
"Em thấy... À, có mấy cô gái đến để... Mà thôi đi, cũng không có gì."
Cố Thừa Trạch khẽ cười.
"Em ghen à?"
"Em mới không có."
Dư Nguyệt quay đi đứng dậy.
Anh nắm lấy tay cô giữ lại.
Dư Nguyệt mất thăng bằng ngã xuống chân anh. Anh vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ.
Đầu anh tựa vào hõm vai cô. Hơi thở nóng rực phả vào cổ. Chiếc mũi cao thẳng khẽ chạm vào cứ như đang hôn cô vậy.
"Em, em..." Dư Nguyệt lắp bắp rút cổ lại.
"Em muốn biết anh trả lời thế nào không?"
"Thế..."
Cô quay lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Môi khẽ chạm lên mũi anh. Mắt cô mở to. Sau đó liền muốn rút lui.
Cố Thừa Trạch giữ gáy cô lại, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại.
Lần này anh thuần thục hơn trước, dễ dàng tiến sâu vào trong khoang miệng cô. Nụ hôn chứa đầy dục vọng.
Dư Nguyệt có cảm giác từng tế bào đều bị kích thích đến tê dại.
Rời khỏi đôi môi mềm mại anh trượt dài xuống cổ, xương quai xanh...
"Um..."
Âm thanh mị hoặc bật ra khỏi miệng. Dư Nguyệt cảm nhận được đầu lưỡi ấm nóng đang phiêu du trên cổ mình.
Bàn tay thon dài đặt trên chân cô trượt dài lên trên.
Dư Nguyệt thật sự sắp hết trụ nổi rồi. Cô nắm lấy tay anh ra vội vàng đứng dậy.
"Em, em đi tắm."
Thỏ con châm lửa rồi lại có chân bỏ chạy.
Cố Thừa Trạch cười khổ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn biến mất sau cánh cửa.
(...]
Cố Thừa Trạch ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo, nhắm mắt. Đúng là cô vợ nhỏ này biết hành anh thật.
Gần một tiếng trôi qua, Dư Nguyệt vẫn không thấy anh ra ngoài có chút lo lắng.
Cô gõ cửa phòng cũng không có tiếng đáp lại.
Cô lo lắng mở cửa bước vào trong.
Cố Thừa Trạch cũng vừa từ phòng tắm bước ra ngoài.
Anh chỉ khoác áo choàng tắm bên ngoài. Mái tóc vẫn còn ướt đẫm nhỏ giọt trượt dài xuống mặt anh.
"..." Dư Nguyệt.
Cổ áo choàng tắm hờ hững lộ ra cơ ngực rắn chắc xuống dưới nữa... Trời ơi! Kiểu muốn lấy mạng người ta nè.
Cô quay đi.
Bình thường nhìn anh gầy như vậy nhưng khi... Đúng là chuẩn không cần chỉnh. Hoàn hảo từ trên xuống dưới.
Đúng là thượng đế quá thiên vị với anh mà.
Do cô không để ý anh đã đến gần cô từ lúc nào.
Vừa quay lại mặt chạm nhẹ vào ngực anh.
"Em... Em ra ngoài."
Dư Nguyệt quay lại muốn bỏ chạy. Mặt cô đỏ đến nỗi muốn nhỏ ra máu luôn rồi.
Anh đưa tay ôm lấy cô.
"Em ngại cái gì. Sớm muộn gì cũng thấy thôi."
"..." Dư Nguyệt nuốt nước bọt. Thấy, thấy cái gì chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro