Cố Kiếm

Đàn Trâu Cuồng...

Trần Đăng

2024-11-22 14:28:23

Thánh giá quả nhiên rất nhanh liền khởi giá hồi kinh, dù sao tây chinh đã cơ bản đã kết thúc, việc còn lại chỉ là sứ thần hai nước qua lại ký kết hiệp ước, mà bệ hạ đến nay còn không có người thừa kế, trong kinh không thể để trống lâu được, cho nên ở Lương Cương không tới hai ngày liền khởi giá hồi kinh.

Tô Cẩn được cùng bệ hạ ngồi trong xa giá, xa giá thiên tử, bên trong cực kỳ rộng lớn thoải mái, buồng xe phủ da lông bạch hổ dày ấm áp, ấm lô hơi ấm lan tỏa, ấm áp như xuân, Lưu Tầm vô cùng tự tại ngả lưng trên chiếc giường mềm mại, quần áo rộng thùng thình, không bó quan (đội đầu), chỉ dùng một cây trâm ngọc vấn tóc, thờ ơ lật một cuốn sách, Tô Cẩn ngồi xéo bên cạnh chổ đầu tiên, hơi cảm thấy có chút không biết làm thế nào. Đứa bé của Mạnh gia kia thì sau khi phụ thân của người ta được phóng thích sau đó cũng không hề thấy đề cập đến chuyện nhờ cô mang đứa bé về kinh thành nữa, mấy ngày nay bệ hạ vội vàng xử lý sự tình biên cương, cô cũng không có cơ hội theo hầu, bây giờ ngồi chung một cỗ xe, mắt thấy trên ngón tay Lưu Tầm cũng không mang nhẫn hổ phách nữa, tâm trạng ẩn ẩn cảm thấy không đúng chỗ nào.

Lưu Tầm dùng dư quang nhìn thấy môi nàng hơi hơi khô nứt, khí trời lạnh lẽo, tây bắc khí hậu khắc nghiệt, y lật trang sách, thản nhiên nói: "Rót chút trà."

Tô Cẩn sửng sốt một chút, nhớ lại trước đó Cao Vĩnh Phúc đã bàn giao, vội lấy ấm trà luôn được hâm nóng trên bếp than rót vào chén trà, đưa cho Lưu Tầm, Lưu Tầm nhận lấy nhưng không vội uống, chỉ hơi nâng mí mắt bảo: "Nàng cũng uống đi."

Tô Cẩn đáp một tiếng, tự mình cũng rót một chén trà, chậm rãi uống, nước trà mang theo vị hoa lan nhàn nhạt, Tô Cẩn pha cảm thấy mới lạ, muốn nhìn kĩ xem lá trà trong chén có hoa lan hay không, Lưu Tầm dường như biết nàng đang suy nghĩ gì vậy, thấp giọng bảo: "Đây là Hồng tâm thiết quan âm, tự nhiên mang hương hoa lan, khác với những loại khác sao trà với cánh hoa, không dễ trồng cho nên cống phẩm cũng ít... ngày xưa nàng cũng rất thích uống."

Tô Cẩn suýt sặc trà, nâng mắt nhìn y, có chút gấp gáp hỏi : "Cái gì?", Lưu Tầm lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục lật qua một trang : "Ta là nói lệnh tỷ..."

Tô Cẩn im lặng, cô không phải chưa từng hoài nghi vị hoàng đế uy nghiêm này đã nghi ngờ hai bọn cô là cùng một người, thế nhưng cô không biết giải thích thế nào chuyện mình đã quên đi tất cả —— so với chuyện này, trong lòng cô càng cảm thấy kì lạ hơn là vị đế vương này thâm trầm khó lường, nhưng thái độ đối với cô lại thập phần cổ quái, như gần như xa, còn nhẫn hổ phách kia, y đã không đeo nữa, lại cũng không chịu đưa cho cô, có phải là y hay không đã có đề phòng, nếu là như vậy, có phải y hồi kinh không bao lâu thì có thể có con nối dõi? Nếu như nói y không có con nối dõi thật sự là do hổ phách... Như vậy chính mình cũng có thể quay trở về, nhưng nếu như nguyên nhân không phải bởi vì hổ phách, cô có chút đau đầu rồi, cô cũng chẳng phải thầy thuốc nha, chẳng lẽ trở về phái thầy thuốc lại đây? Có thuốc nào đặc trị vô sinh sao? Cô khó khăn nhớ lại lúc trước xem qua mấy cái quảng cáo...

Lưu Tầm nhìn nàng vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, lông mi khẽ run, đôi môi trầm mặc mân mân, cả người yên tĩnh như tượng đá, đây là người y không thể nào quen thuộc hơn, ngày xưa dù gặp bao nhiêu lần khó khăn, nàng luôn yên lặng suy nghĩ, nhiều lần trù tính, phàm là chuyện có thể một mình giải quyết, nàng luôn luôn lặng lẽ giải quyết. Vì y, nàng từng đêm đi ngàn dặm phục giết Lương vương, trong sương sớm mang theo thấm đẫm mùi máu tanh trở về, nàng chưa bao giờ kể khổ, không sợ khó khăn, bất khuất, kiên trinh không thay đổi...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng không giống như những nữ tử bình thường khác, nũng nịu, mẫn cảm, hư vinh, nàng là một thanh kiếm, được bao bọc bên trong vỏ kiếm, tựa hồ không có gì thu hút, nhưng một khi ra khỏi vỏ, lại mang theo sương tuyết hàn quang. Một mình cưỡi ngựa chiến đấu ba nghìn dặm, một thanh kiếm làm nên vạn sự, nàng yên lặng thủ hộ ở bên cạnh y, nhưng đến khi y đạt đến đỉnh cao, nàng không chút nào lưu luyến biến mất, nhiều năm sau trở về, thay đổi thân phận, lại chỉ vì một cái nhiệm vụ! Chẳng lẽ những lần đồng cam cộng khổ mười mấy năm ấy, cũng là nhiệm vụ hay sao! Dịch truyện: Maya Dtruyen.com

Y nắm chặt bàn tay dấu bên trong tay áo, trong lồng ngực như địa hỏa thiêu đốt, đốt cháy tim gan, y dùng ánh mắt không cách nào che dấu lệ ý hung hăng nhìn chằm chằm cái người đang ngồi trầm mặc kia, hận không thể đem cái nữ nhân cứ giả vờ câm điếc kia hung hăng ôm chặt vào lòng, hung hăng khảo vấn nàng, rốt cuộc nàng có trái tim hay không!

Lúc này Tô Cẩn lại bỗng nhiên giương mắt, đôi mắt lạnh thấu xương, cùng ánh mắt oán giận đầy ủy khuất chưa kịp thu hồi của Lưu Tầm chạm vào nhau, nàng hiển nhiên sửng sốt một chút, lại chưa kịp suy nghĩ sâu xa, đã vội vã báo: "Có đàn trâu đang chạy tới ở hướng chính diện chúng ta! Tốc độ rất nhanh, khoảng chừng trăm con!"

Cô còn đang suy nghĩ có cần giải thích một chút thính lực của mình không giống người thường hay không, Lưu Tầm lại đã hoàn toàn tin tưởng, ngồi dậy, xốc lên rèm cửa xa giá hô: "Đái Bách Xuyên!"

Lập tức có một thị vệ cưỡi ngựa chạy lại bên cạnh xa giá nghiêm nghị đáp: "Có thần!"

Lưu Tầm lãnh đạm nói: "Phía trước có đàn trâu vọt tới, lập tức hạ mệnh, toàn bộ đội ngũ tức khắc tránh về hai bên đường, tránh đội ngũ bị tách ra, cung tiễn thủ, xe nỏ chuẩn bị, tức khắc nghênh chiến!"

Đái Bách Xuyên vừa nghiêm nghị lĩnh mệnh, Lưu Tầm đã thấy Tô Cẩn vén màn xe nhảy vọt ra ngoài, y căn bản không kịp ngăn cản, tức đến cắn răng, tóm lấy áo khoác, cũng nhảy xuống xe. Các binh sĩ bên ngoài đã bày trận bao vây bảo vệ xa giá, Đái Bách Xuyên đang chỉ huy binh sĩ, nhìn thấy Lưu Tầm xuống xe sợ hãi đi lên: "Bệ hạ, thỉnh người tránh vào xa giá, nếu có biến cũng dễ lập tức khởi giá."

Lưu Tầm mím môi, giương mắt tìm kiếm nữ tử mặc quan phục nữ quan đen đỏ, nàng thân hình nhanh nhẹn đã đến dưới một gốc cây bên đường phía trước đội ngũ, vén vạt váy lên, Lưu Tầm mí mắt nhảy một chút, nhìn thấy dưới váy lộ ra đôi chân thon dài đang mang đôi bốt cưỡi ngựa đến đầu gối... Nàng cư nhiên bên dưới váy nữ quan còn mặc quần dài và đi bốt cưỡi ngựa! Lưu Tầm bất lực thầm nghĩ, khi nào thì nàng mới có thể giống những nữ nhân khác, ngoan ngoãn trốn sau lưng y để y đến bảo hộ? Y đã không còn là thiếu niên không có chổ dựa cần nàng bảo hộ năm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Kiếm

Số ký tự: 0