Trù Tính (2)
Trần Đăng
2024-11-22 14:28:23
Lúc Cao Vĩnh Phúc trở lại, liền nhìn thấy Lưu Tầm ngồi trước bàn, nhẹ nhàng xoay xoay chuồn chuồn tre, nhìn nó nhẹ nhàng bay lên, phát ra âm thanh xào xạc, Cao Vĩnh Phúc nhẹ chân nhẹ tay tiến lên bẩm báo: "Nô tài đã đem đứa bé trả về Mạnh phủ, Mạnh phu nhân rất kinh hoàng, nô tài cũng gõ vài câu, để cho bọn họ chú ý an phận thủ thường."
Lưu Tầm nghe mà như không nghe, mắt dõi nhìn chuồn chuồn tre dần yếu đi đáp xuống thảm đỏ, nhẹ nhàng nói: "Nàng cũng chưa từng làm chuồn chuồn tre cho ta."
Cao Vĩnh Phúc cúi đầu thật sâu, làm bộ không nghe thấy, Lưu Tầm vẫn thấp giọng nói: "Nếu như cứ không trưởng thành thì tốt rồi."
Cao Vĩnh Phúc ngậm miệng không nói, Lưu Tầm vẫn ngẩn người một hồi, mới liếc nhìn Cao Vĩnh Phúc, thản nhiên nói: "Gọi người tiến vào soạn chiếu chỉ, những quan viên tạm giam ở Lương Cương, tòng phạm do bị cưỡng bách, phạt bổng một năm, lập công chuộc tội."
Cao Vĩnh Phúc vội vã đáp: "Bệ hạ nhân từ."
Lưu Tầm hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ lại để đứa bé kia mất cha mẹ, chạy đến giành người với trẫm à." Một bên lại cắn răng nói: "Mới đến bên cạnh trẫm có mấy ngày, đã có người đánh chủ ý lên nàng, trẫm dễ bị tính kế như vậy? Đi tra rõ đầu đuôi!"
Cao Vĩnh Phúc thấp giọng nói: "Cũng không cần tra, việc này vừa nhìn thoáng qua liền rõ ràng, Mạnh Tây Lệnh nguyên là em vợ công bộ thượng thư La Phương Sĩ, Công bộ bên này tự là có người muốn thay hắn bôn ba... Quận chúa là cùng Công bộ Tiết nữ quan cùng đi thưởng mai ... Lòng trắc ẩn, mọi người đều có, các nàng lại đều là nữ tử... Khó tránh khỏi mềm lòng một chút... Này âu cũng là nhân chi thường tình."
Lưu Tầm hừ một tiếng nói: "Lần này thuận lợi, sau này liền sẽ có người tìm mọi cách đi phiền nàng, trẫm lần này không phong thưởng nàng, cũng chính là không muốn làm người khác chú ý, nàng vốn cũng không quan tâm những thứ đó... Chỉ là nếu như phạt Tiết Lung, lại làm kinh động đến nàng, trái lại không hay, thôi vậy, lần này trẫm nhịn, sau này chậm chậm bù về."
Cao Vĩnh Phúc luôn biết Lưu Tầm là người có thể nhẫn, y từ một thái tử bị phế truất đến lúc đăng ngôi vị chí tôn, đã chịu nhục bao nhiêu năm? Chỉ là nhẫn nhịn được càng lâu, lúc bạo phát càng kịch liệt, trái lại nếu ngay lúc đó phát hỏa, qua rồi thì sẽ thôi, chẳng thà để y phát tiết ngay lúc đó còn hơn, chỉ là Phụng Thánh quận chúa là vảy ngược của Lưu Tầm, chỉ có thể âm thầm thở dài Tiết Lung xui xẻo.
Hoàng thượng đem mấy cứ điểm trọng yếu biên cương khác khiển trách nghiêm trọng một phen, trở lại thành Lương Cương lại chỉ trừng phạt đầu đảng phạm tội, những người còn lại nhẹ nhàng bỏ qua, mọi người một bên thở dài thánh tâm khó lường, một bên lại cũng không dám buông lỏng, một trận đại khai sát giới mấy ngày qua, đã đủ thành lời cảnh cáo khiến tướng thủ biên cương Đại Sở giật mình kinh hãi.
Chỉ có Tiết Lung nghe được tin tức của Lưu Lương là thực sự kinh ngạc, trầm mặc một lát thấp giọng nói: "Ta thực sự đã xem thường vị muội muội Phụng Thánh quận chúa này... Chẳng qua là muội muội mà thôi, cũng không phải chính người đó, cũng vẫn nể tình như vậy?"
Lưu lương cười nói: "Mạnh phủ bên kia sai người đến thiên ân vạn tạ, nói sư muội ngài quả nhiên là linh lung thất khiếu tâm, diệu kế vô song."
Tiết Lung lạnh mặt nói: "Huynh cần phải cùng Mạnh phủ bên kia nói rõ, chuyện lần này phải ngậm chặt miệng, tuyệt không thể lưu truyền ra ngoài, bằng không hai huynh muội chúng ta chỉ sợ muốn mất thánh tâm."
Lưu Lương lấy làm kinh hãi: "Không đến mức đi? Theo ta thấy lần này khả năng cũng là bệ hạ muốn thả... Nói giúp cũng không phải muội, bệ hạ sao có thể trách tội lên người muội..."
Tiết Lung trầm mặt, đối với vị sư huynh luôn tâm nhãn không đủ này có chút bất đắc dĩ, chỉ phải phân tích rõ ràng nói: "Bệ hạ không phải đồ ngốc, Tô thị chiếu mới đến, Mạnh phu nhân đang yên lành sao có thể tính đến trên người Tô thị chiếu, bệ hạ không nghĩ sâu xa thì coi như xong, việc này không thể lại bị nhấc lên."
Lưu lương cười nói: "Kỳ thực huynh thấy bệ hạ đối chưởng môn sư muội luôn luôn rộng rãi, sư muội có phải cẩn thận quá không."
Tiết Lung cau nhẹ mày nói: "Luôn luôn rộng rãi là bởi vì ngài tin tưởng Phụng Thánh quận chúa xuất thân từ Thiên Công môn... Bây giờ nhảy ra một muội muội ruột, tự nhiên liền phân thân sơ..."
Lưu lương cũng cau mày nói: "Vốn còn muốn lần này vừa có thể bán nhân tình lại khiến Tô thị chiếu ở trước mặt bệ hạ ăn cái thiệt, không ngờ cư nhiên bệ hạ thực sự... Không đúng, ta nghe Mạnh phủ nói, tối hôm đó bệ hạ để người trả đứa nhỏ kia về, Mạnh phủ lúc đó thập phần sợ hãi, còn tìm người đến hỏi ý huynh, huynh lúc đó cũng không dễ cùng muội truyền tin, kết quả ngày hôm sau liền truyền đến tin tức Mạnh Tây Lệnh được thả ... Có lẽ bệ hạ mặc dù thả, nhưng trong lòng không vui đâu?"
Tiết Lung sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ, nghĩ tới hôm nay nghe nói Cao Vĩnh Phúc bên kia sai phòng bếp làm một chút thức ăn thanh đạm hạ hỏa, mi tâm cũng hơi giãn ra bảo : "Cứ xem thử đi, theo muội thấy, Tô thị chiếu thẳng thắn, gần như không hiểu nhân tình thế thái, bệ hạ lại luôn tinh tế, đối với người phạm lỗi sẽ không dễ tha thứ,, lâu ngày, nàng ta cũng sẽ có chỗ sơ suất, bệ hạ nhất định sẽ không thích. Bây giờ chẳng qua là mới đến, bệ hạ niệm tình Phụng Thánh quận chúa, cho nàng ta chút mặt mũi mà thôi."
Lưu Lương cũng vui vẻ nói: "Sư muội nói đúng, bây giờ trước tiên là đem Thiên Công môn làm lớn mạnh, thừa dịp chiến sự, Thiên Công môn được bệ hạ phong thưởng, mỹ danh truyền lưu, chính là thời kì tốt thu đệ tử."
Tiết Lung thở dài, rất là thất vọng với vị sư huynh căn bản không giúp được việc gì này, chỉ thản nhiên nói: "Chắc hẳn thánh giá mấy ngày nữa liền muốn hồi kinh, hồi kinh lại nói đi."
Lưu Tầm nghe mà như không nghe, mắt dõi nhìn chuồn chuồn tre dần yếu đi đáp xuống thảm đỏ, nhẹ nhàng nói: "Nàng cũng chưa từng làm chuồn chuồn tre cho ta."
Cao Vĩnh Phúc cúi đầu thật sâu, làm bộ không nghe thấy, Lưu Tầm vẫn thấp giọng nói: "Nếu như cứ không trưởng thành thì tốt rồi."
Cao Vĩnh Phúc ngậm miệng không nói, Lưu Tầm vẫn ngẩn người một hồi, mới liếc nhìn Cao Vĩnh Phúc, thản nhiên nói: "Gọi người tiến vào soạn chiếu chỉ, những quan viên tạm giam ở Lương Cương, tòng phạm do bị cưỡng bách, phạt bổng một năm, lập công chuộc tội."
Cao Vĩnh Phúc vội vã đáp: "Bệ hạ nhân từ."
Lưu Tầm hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ lại để đứa bé kia mất cha mẹ, chạy đến giành người với trẫm à." Một bên lại cắn răng nói: "Mới đến bên cạnh trẫm có mấy ngày, đã có người đánh chủ ý lên nàng, trẫm dễ bị tính kế như vậy? Đi tra rõ đầu đuôi!"
Cao Vĩnh Phúc thấp giọng nói: "Cũng không cần tra, việc này vừa nhìn thoáng qua liền rõ ràng, Mạnh Tây Lệnh nguyên là em vợ công bộ thượng thư La Phương Sĩ, Công bộ bên này tự là có người muốn thay hắn bôn ba... Quận chúa là cùng Công bộ Tiết nữ quan cùng đi thưởng mai ... Lòng trắc ẩn, mọi người đều có, các nàng lại đều là nữ tử... Khó tránh khỏi mềm lòng một chút... Này âu cũng là nhân chi thường tình."
Lưu Tầm hừ một tiếng nói: "Lần này thuận lợi, sau này liền sẽ có người tìm mọi cách đi phiền nàng, trẫm lần này không phong thưởng nàng, cũng chính là không muốn làm người khác chú ý, nàng vốn cũng không quan tâm những thứ đó... Chỉ là nếu như phạt Tiết Lung, lại làm kinh động đến nàng, trái lại không hay, thôi vậy, lần này trẫm nhịn, sau này chậm chậm bù về."
Cao Vĩnh Phúc luôn biết Lưu Tầm là người có thể nhẫn, y từ một thái tử bị phế truất đến lúc đăng ngôi vị chí tôn, đã chịu nhục bao nhiêu năm? Chỉ là nhẫn nhịn được càng lâu, lúc bạo phát càng kịch liệt, trái lại nếu ngay lúc đó phát hỏa, qua rồi thì sẽ thôi, chẳng thà để y phát tiết ngay lúc đó còn hơn, chỉ là Phụng Thánh quận chúa là vảy ngược của Lưu Tầm, chỉ có thể âm thầm thở dài Tiết Lung xui xẻo.
Hoàng thượng đem mấy cứ điểm trọng yếu biên cương khác khiển trách nghiêm trọng một phen, trở lại thành Lương Cương lại chỉ trừng phạt đầu đảng phạm tội, những người còn lại nhẹ nhàng bỏ qua, mọi người một bên thở dài thánh tâm khó lường, một bên lại cũng không dám buông lỏng, một trận đại khai sát giới mấy ngày qua, đã đủ thành lời cảnh cáo khiến tướng thủ biên cương Đại Sở giật mình kinh hãi.
Chỉ có Tiết Lung nghe được tin tức của Lưu Lương là thực sự kinh ngạc, trầm mặc một lát thấp giọng nói: "Ta thực sự đã xem thường vị muội muội Phụng Thánh quận chúa này... Chẳng qua là muội muội mà thôi, cũng không phải chính người đó, cũng vẫn nể tình như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu lương cười nói: "Mạnh phủ bên kia sai người đến thiên ân vạn tạ, nói sư muội ngài quả nhiên là linh lung thất khiếu tâm, diệu kế vô song."
Tiết Lung lạnh mặt nói: "Huynh cần phải cùng Mạnh phủ bên kia nói rõ, chuyện lần này phải ngậm chặt miệng, tuyệt không thể lưu truyền ra ngoài, bằng không hai huynh muội chúng ta chỉ sợ muốn mất thánh tâm."
Lưu Lương lấy làm kinh hãi: "Không đến mức đi? Theo ta thấy lần này khả năng cũng là bệ hạ muốn thả... Nói giúp cũng không phải muội, bệ hạ sao có thể trách tội lên người muội..."
Tiết Lung trầm mặt, đối với vị sư huynh luôn tâm nhãn không đủ này có chút bất đắc dĩ, chỉ phải phân tích rõ ràng nói: "Bệ hạ không phải đồ ngốc, Tô thị chiếu mới đến, Mạnh phu nhân đang yên lành sao có thể tính đến trên người Tô thị chiếu, bệ hạ không nghĩ sâu xa thì coi như xong, việc này không thể lại bị nhấc lên."
Lưu lương cười nói: "Kỳ thực huynh thấy bệ hạ đối chưởng môn sư muội luôn luôn rộng rãi, sư muội có phải cẩn thận quá không."
Tiết Lung cau nhẹ mày nói: "Luôn luôn rộng rãi là bởi vì ngài tin tưởng Phụng Thánh quận chúa xuất thân từ Thiên Công môn... Bây giờ nhảy ra một muội muội ruột, tự nhiên liền phân thân sơ..."
Lưu lương cũng cau mày nói: "Vốn còn muốn lần này vừa có thể bán nhân tình lại khiến Tô thị chiếu ở trước mặt bệ hạ ăn cái thiệt, không ngờ cư nhiên bệ hạ thực sự... Không đúng, ta nghe Mạnh phủ nói, tối hôm đó bệ hạ để người trả đứa nhỏ kia về, Mạnh phủ lúc đó thập phần sợ hãi, còn tìm người đến hỏi ý huynh, huynh lúc đó cũng không dễ cùng muội truyền tin, kết quả ngày hôm sau liền truyền đến tin tức Mạnh Tây Lệnh được thả ... Có lẽ bệ hạ mặc dù thả, nhưng trong lòng không vui đâu?"
Tiết Lung sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ, nghĩ tới hôm nay nghe nói Cao Vĩnh Phúc bên kia sai phòng bếp làm một chút thức ăn thanh đạm hạ hỏa, mi tâm cũng hơi giãn ra bảo : "Cứ xem thử đi, theo muội thấy, Tô thị chiếu thẳng thắn, gần như không hiểu nhân tình thế thái, bệ hạ lại luôn tinh tế, đối với người phạm lỗi sẽ không dễ tha thứ,, lâu ngày, nàng ta cũng sẽ có chỗ sơ suất, bệ hạ nhất định sẽ không thích. Bây giờ chẳng qua là mới đến, bệ hạ niệm tình Phụng Thánh quận chúa, cho nàng ta chút mặt mũi mà thôi."
Lưu Lương cũng vui vẻ nói: "Sư muội nói đúng, bây giờ trước tiên là đem Thiên Công môn làm lớn mạnh, thừa dịp chiến sự, Thiên Công môn được bệ hạ phong thưởng, mỹ danh truyền lưu, chính là thời kì tốt thu đệ tử."
Tiết Lung thở dài, rất là thất vọng với vị sư huynh căn bản không giúp được việc gì này, chỉ thản nhiên nói: "Chắc hẳn thánh giá mấy ngày nữa liền muốn hồi kinh, hồi kinh lại nói đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro