Để Bụng Ăn Em
2024-10-02 20:39:39
Ra đến công ty đã 5 giờ.
Nhìn trên bàn để nhiều loại món ăn , chỉ còn đợi canh hầm tới nữa là được , nhìn giờ đã hơn 5 giờ rưỡi , nhất định Khinh Vũ sắp về tới. Ngửi ngửi thấy trên người toàn mùi đồ ăn bám vào , quyết định đi tắm.
Vào phòng thấy trên bàn nhiều đồ ăn đủ loại màu sắc rất bắc mắt , lại có hương thơm , xem ra anh biết nấu ăn.
" Em về rồi , có mệt không ? Anh đã làm đồ ăn xong , em muốn ăn trước hay tắm trước ? " Từ phòng tắm hắn nghe tiếng mở cửa vào , nhất định Khinh Vũ đã về nên lấy khăn quấn thắc lưng đi ra.
" Anh không mặc đồ tử tế mới ra sao ? Nếu người vào không phải em thì sao ? " Nhìn cơ ngực và cơ bụng mạnh mẽ , làm cô rất muốn tiến đến sờ.
" Còn không phải vì muốn gặp em! Cả ngày rất nhớ! " Tỏa vẻ tội nghiệp , nhưng anh thật rất nhớ.
" Em biết , em đi tắm trước mới ăn. " Nói rồi đi vào phòng lướt qua anh.
Anh cũng theo cô , lấy đồ ngủ hôm nay đã mua giặc sạch mặc vào.
" Hôm nay anh đã mua rất nhiều đồ mặc sao ? " Vừa mở tủ đồ , ở trong có nhiều đồ nam nhân , làm cô choáng váng.
" Phải , anh đã mua đầy đủ , đồ ăn anh cũng mua để chật tủ lạnh luôn. " Vừa mặc xong tiến lại cô đáp :
Phượng Khinh Vũ : ... Lấy đồ tính vào phòng tắm lại bị một vòng tay ôm lấy.
" Khinh Vũ , hôm nay có thuận lợi ? Em còn chưa trả lời anh ? " Hôn nhẹ vào cổ thon.
" Em hơi mệt cũng thuận lợi. " Rụt nhẹ người khi bị anh hôn.
" Cực cho em , vậy mau tắm rồi ra ăn nếu không đồ ăn sẽ lạnh. " Nghe cô nói mệt , nhẹ buông ra nói :
" Được , em tắm sẽ ra nhanh. " Quay người vội đi , nếu ở lại không biết khi nào mới ăn.
Ra đến xem canh hầm vừa được.
Phượng Khinh Vũ tắm mặc váy một thân thoải mái đi ra , nhìn trên bàn đồ ăn sắc hương câu toàn.
" Anh không muốn về trường học sao ? " Ăn cảm thấy đã no , để chén xuống hỏi anh :
" Không có em , không đi! " Uy Bá cũng bỏ chén xuống đáp :
Dù đến trường cũng không có tâm trí học , cho dù học cũng không vào!
" Anh đã ăn xong ? " Nhìn anh không ăn nữa mới hỏi :
" Để bụng ăn em. " Nhìn vào ánh mắt Khinh Vũ nói :
Trên mặt không nhịn được đỏ lên nói :
" Em , em ngày mai phải đi khảo sát công ty vừa thu mua rất bận sẽ mệt , nên không cho anh ăn... " Câu cuối cố ý nói kéo dài. Vô tình khiến không khí lãng mạn và tình tứ.
" Vậy anh không ăn , anh chỉ gậm thưởng thức kem trơn. " Bước qua ôm cô vào lòng. Lời nói vào tai cô.
" Anh không được làm bậy , em còn mệt không thể chịu nổi!.. "
Trên mặt đỏ lại kết họp với câu nói , làm hắn đã có phản ứng.
Long Uy Bá nâng Khinh Vũ ẩm đến sô pha ngồi , để cô ngồi trên đùi , phía dưới là váy chỉ có chiếc quần lót nhỏ xíu , vì ngồi mà lộ ra chạm vào nơi đũng quần đã nhô cao.
" Uy Bá , anh... " Chữa để cô nói hết lời đã bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn.
Phượng Khinh Vũ cũng rất nhớ Long Uy Bá , khi hôn cô cũng đáp lại nhiệt tình , tay ôm lấy cánh tay cứng cáp của anh.
Nhìn trên bàn để nhiều loại món ăn , chỉ còn đợi canh hầm tới nữa là được , nhìn giờ đã hơn 5 giờ rưỡi , nhất định Khinh Vũ sắp về tới. Ngửi ngửi thấy trên người toàn mùi đồ ăn bám vào , quyết định đi tắm.
Vào phòng thấy trên bàn nhiều đồ ăn đủ loại màu sắc rất bắc mắt , lại có hương thơm , xem ra anh biết nấu ăn.
" Em về rồi , có mệt không ? Anh đã làm đồ ăn xong , em muốn ăn trước hay tắm trước ? " Từ phòng tắm hắn nghe tiếng mở cửa vào , nhất định Khinh Vũ đã về nên lấy khăn quấn thắc lưng đi ra.
" Anh không mặc đồ tử tế mới ra sao ? Nếu người vào không phải em thì sao ? " Nhìn cơ ngực và cơ bụng mạnh mẽ , làm cô rất muốn tiến đến sờ.
" Còn không phải vì muốn gặp em! Cả ngày rất nhớ! " Tỏa vẻ tội nghiệp , nhưng anh thật rất nhớ.
" Em biết , em đi tắm trước mới ăn. " Nói rồi đi vào phòng lướt qua anh.
Anh cũng theo cô , lấy đồ ngủ hôm nay đã mua giặc sạch mặc vào.
" Hôm nay anh đã mua rất nhiều đồ mặc sao ? " Vừa mở tủ đồ , ở trong có nhiều đồ nam nhân , làm cô choáng váng.
" Phải , anh đã mua đầy đủ , đồ ăn anh cũng mua để chật tủ lạnh luôn. " Vừa mặc xong tiến lại cô đáp :
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Khinh Vũ : ... Lấy đồ tính vào phòng tắm lại bị một vòng tay ôm lấy.
" Khinh Vũ , hôm nay có thuận lợi ? Em còn chưa trả lời anh ? " Hôn nhẹ vào cổ thon.
" Em hơi mệt cũng thuận lợi. " Rụt nhẹ người khi bị anh hôn.
" Cực cho em , vậy mau tắm rồi ra ăn nếu không đồ ăn sẽ lạnh. " Nghe cô nói mệt , nhẹ buông ra nói :
" Được , em tắm sẽ ra nhanh. " Quay người vội đi , nếu ở lại không biết khi nào mới ăn.
Ra đến xem canh hầm vừa được.
Phượng Khinh Vũ tắm mặc váy một thân thoải mái đi ra , nhìn trên bàn đồ ăn sắc hương câu toàn.
" Anh không muốn về trường học sao ? " Ăn cảm thấy đã no , để chén xuống hỏi anh :
" Không có em , không đi! " Uy Bá cũng bỏ chén xuống đáp :
Dù đến trường cũng không có tâm trí học , cho dù học cũng không vào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Anh đã ăn xong ? " Nhìn anh không ăn nữa mới hỏi :
" Để bụng ăn em. " Nhìn vào ánh mắt Khinh Vũ nói :
Trên mặt không nhịn được đỏ lên nói :
" Em , em ngày mai phải đi khảo sát công ty vừa thu mua rất bận sẽ mệt , nên không cho anh ăn... " Câu cuối cố ý nói kéo dài. Vô tình khiến không khí lãng mạn và tình tứ.
" Vậy anh không ăn , anh chỉ gậm thưởng thức kem trơn. " Bước qua ôm cô vào lòng. Lời nói vào tai cô.
" Anh không được làm bậy , em còn mệt không thể chịu nổi!.. "
Trên mặt đỏ lại kết họp với câu nói , làm hắn đã có phản ứng.
Long Uy Bá nâng Khinh Vũ ẩm đến sô pha ngồi , để cô ngồi trên đùi , phía dưới là váy chỉ có chiếc quần lót nhỏ xíu , vì ngồi mà lộ ra chạm vào nơi đũng quần đã nhô cao.
" Uy Bá , anh... " Chữa để cô nói hết lời đã bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn.
Phượng Khinh Vũ cũng rất nhớ Long Uy Bá , khi hôn cô cũng đáp lại nhiệt tình , tay ôm lấy cánh tay cứng cáp của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro