Trong Mơ 4
2024-10-02 20:39:39
Cảm thấy đã đi rất lâu , lúc đi đã qua một hồ nước , hơi nước bốc lên rất lạnh , nhất định hàn khí từ trong hồ này tỏa ra... Phía trước có ánh sáng.
" Tiểu thư phía trước có ánh sáng , nhất định là lối ra , chỉ là không biết đã đến nơi nào rồi! "
Nàng cũng đã thấy lo nhìn phía trước không để ý dưới chân đạp trúng đá.
Rắc... Á...
Dưới chân truyền đến cảm giác rất đau không thể đứng nữa.
" Tiểu thư , có phải chân bị trật không ? Thuộc hạ diều ra chỗ ánh sáng nhìn xem. " Hắn thấy ánh sáng đã vui vẻ , quên để ý dưới chân nhắc nàng , là hắn sơ xuất.
Nàng nhịn đau để hắn diều đi , dù sao ôm và cõng cấm kỵ cũng đã làm rồi.
" Đưa chân thuộc hạ xem , tiểu thư thất lễ. " Hắn vừa tính cỡi đôi hài thì nàng đã hô.
" Không được , chân nhất định chỉ bị trật , ngươi cõng ta đi là được , nếu gặp đại phu mới khám. " Nàng đâu thể để hắn xem chân còn sờ nữa.
Thấy nàng đã quyết định , hắn chỉ có thể nghe theo.
Ra ngoài là một cảnh rừng xanh phía trên , những cây cao cổ thụ và bụi rậm đã che đi hang động này , nhất định đã xuyên qua lòng núi rồi.
" Tiểu thư , để thuộc hạ kiếm nhà của thôn dân nào có xe ngựa hoặc xe trâu sẽ mua chở về. " Hắn muốn ở cùng nàng lâu lâu , nhưng lại sợ không thể bảo vệ nàng an toàn , cách tốt nhất phải về phủ nhanh chóng.
" Ừ... Khi nào có thôn dân ngươi thả ta xuống. " Nàng sợ thấy hành vi bất nhã này.
" Vâng. "
Cõng băng qua những bụi rậm , lâu lâu thấy vài cái bẫy của thợ săn đặt thú rừng.
Nhìn từ xa những cột khói thôn dân nấu cơm chiều , hắn mới nhớ nguyên một ngày hai người chỉ ăn sáng , giờ bụng đã đói kêu gọi...
" Tiểu thư , bây giờ đã chiều tối , không thể quay về gấp được , chúng ta nhờ tá túc một nhà nào của thôn dân nghỉ ngơi , sáng sẽ hỏi thuê xe hoặc mua đánh về phủ. "
" Cũng được. Ngươi thả ta xuống , ta sẽ tự đi. "
Thấy đã gần một nhà thôn , hắn cũng không dám lộ liễu cõng nàng nữa.
Cốc.. Cốc.. Cốc
Gõ cửa ba cái chờ xin họ cho ta túc.
" Hai người là ai ? "Ông ra mở cửa thấy hai người ăn mặc rách rưới còn có viết máu đã khô.
" Lão bá hai chúng tôi đi trên đường qua núi gặp người cướp của , may mắn chạy thoát , đến đây trời đã tối, xin lão bá cho tá túc một đêm , sáng mai chung tôi sẽ lên đường... " Hắn chấp tay nói :
" Lão phu nhìn hai người cách ăn mặc giống như tiểu thư và người hầu , không biết lão phu đoán đúng không ? " Ông mở cổng lớn ra hỏi :
" Vâng! " Hắn cũng không giấu.
" Mời hai người vào , trong nhà còn một bà nương ngoài ra con trai con dâu không ở , nên có một phòng trống thôi , bởi vậy lão phu mới hỏi , nếu hai người không phải phu thê chỉ một người ở phòng. " Ông từ tốn nói :
" Cảm tạ lão bá đã nghĩ , tại hạ sẽ ở bên ngoài , tiểu thư sẻ ở trong phòng. "
" Được. " Nói rồi ông bỏ đi vào phòng bếp nói với bà nương thêm đồ ăn...
" Tiểu thư , phòng đã sạch. " Hắn vào xem dọn dẹp một xíu.
" Ngươi ở bên ngoài sẽ không sao chứ ? " Nàng giờ mới lên tiếng.
" Tiểu thư yên tâm , thuộc hạ đã quen , đây cũng là việc thường mỗi ngày của thuộc hạ... "
Nàng nhớ lại cũng phải , nghĩ vậy nàng vào nghỉ ngơi , nàng quá mệt cả thể xác lần tinh thần. Nằm xuống đã ngủ quên...
" Tiểu tử , ở đây chỉ có bánh nướng , ngươi và vị tiểu thư đó ăn tạm vậy! " Nói rồi đưa dĩa bánh cho hắn.
" Cảm tạ lão bá. " Hắn tính gõ cửa nhưng tai đã nghe nàng ngủ sâu giấc rồi , hắn chờ vậy...
" Tiểu thư phía trước có ánh sáng , nhất định là lối ra , chỉ là không biết đã đến nơi nào rồi! "
Nàng cũng đã thấy lo nhìn phía trước không để ý dưới chân đạp trúng đá.
Rắc... Á...
Dưới chân truyền đến cảm giác rất đau không thể đứng nữa.
" Tiểu thư , có phải chân bị trật không ? Thuộc hạ diều ra chỗ ánh sáng nhìn xem. " Hắn thấy ánh sáng đã vui vẻ , quên để ý dưới chân nhắc nàng , là hắn sơ xuất.
Nàng nhịn đau để hắn diều đi , dù sao ôm và cõng cấm kỵ cũng đã làm rồi.
" Đưa chân thuộc hạ xem , tiểu thư thất lễ. " Hắn vừa tính cỡi đôi hài thì nàng đã hô.
" Không được , chân nhất định chỉ bị trật , ngươi cõng ta đi là được , nếu gặp đại phu mới khám. " Nàng đâu thể để hắn xem chân còn sờ nữa.
Thấy nàng đã quyết định , hắn chỉ có thể nghe theo.
Ra ngoài là một cảnh rừng xanh phía trên , những cây cao cổ thụ và bụi rậm đã che đi hang động này , nhất định đã xuyên qua lòng núi rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Tiểu thư , để thuộc hạ kiếm nhà của thôn dân nào có xe ngựa hoặc xe trâu sẽ mua chở về. " Hắn muốn ở cùng nàng lâu lâu , nhưng lại sợ không thể bảo vệ nàng an toàn , cách tốt nhất phải về phủ nhanh chóng.
" Ừ... Khi nào có thôn dân ngươi thả ta xuống. " Nàng sợ thấy hành vi bất nhã này.
" Vâng. "
Cõng băng qua những bụi rậm , lâu lâu thấy vài cái bẫy của thợ săn đặt thú rừng.
Nhìn từ xa những cột khói thôn dân nấu cơm chiều , hắn mới nhớ nguyên một ngày hai người chỉ ăn sáng , giờ bụng đã đói kêu gọi...
" Tiểu thư , bây giờ đã chiều tối , không thể quay về gấp được , chúng ta nhờ tá túc một nhà nào của thôn dân nghỉ ngơi , sáng sẽ hỏi thuê xe hoặc mua đánh về phủ. "
" Cũng được. Ngươi thả ta xuống , ta sẽ tự đi. "
Thấy đã gần một nhà thôn , hắn cũng không dám lộ liễu cõng nàng nữa.
Cốc.. Cốc.. Cốc
Gõ cửa ba cái chờ xin họ cho ta túc.
" Hai người là ai ? "Ông ra mở cửa thấy hai người ăn mặc rách rưới còn có viết máu đã khô.
" Lão bá hai chúng tôi đi trên đường qua núi gặp người cướp của , may mắn chạy thoát , đến đây trời đã tối, xin lão bá cho tá túc một đêm , sáng mai chung tôi sẽ lên đường... " Hắn chấp tay nói :
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Lão phu nhìn hai người cách ăn mặc giống như tiểu thư và người hầu , không biết lão phu đoán đúng không ? " Ông mở cổng lớn ra hỏi :
" Vâng! " Hắn cũng không giấu.
" Mời hai người vào , trong nhà còn một bà nương ngoài ra con trai con dâu không ở , nên có một phòng trống thôi , bởi vậy lão phu mới hỏi , nếu hai người không phải phu thê chỉ một người ở phòng. " Ông từ tốn nói :
" Cảm tạ lão bá đã nghĩ , tại hạ sẽ ở bên ngoài , tiểu thư sẻ ở trong phòng. "
" Được. " Nói rồi ông bỏ đi vào phòng bếp nói với bà nương thêm đồ ăn...
" Tiểu thư , phòng đã sạch. " Hắn vào xem dọn dẹp một xíu.
" Ngươi ở bên ngoài sẽ không sao chứ ? " Nàng giờ mới lên tiếng.
" Tiểu thư yên tâm , thuộc hạ đã quen , đây cũng là việc thường mỗi ngày của thuộc hạ... "
Nàng nhớ lại cũng phải , nghĩ vậy nàng vào nghỉ ngơi , nàng quá mệt cả thể xác lần tinh thần. Nằm xuống đã ngủ quên...
" Tiểu tử , ở đây chỉ có bánh nướng , ngươi và vị tiểu thư đó ăn tạm vậy! " Nói rồi đưa dĩa bánh cho hắn.
" Cảm tạ lão bá. " Hắn tính gõ cửa nhưng tai đã nghe nàng ngủ sâu giấc rồi , hắn chờ vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro