Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng
Suy nghĩ lại. G...
2024-10-31 13:59:23
Trong khi đó, ở phòng Vy Hân, nhỏ ngồi với tâm trạng buồn bã, có chút bực tức trong lòng. Nhỏ cứ tự hỏi vì sao cậu ta lại làm thế mà không nói với mình, còn tự trách mình vì mình mà cậu ta làm thế. "Cốc, cốc, cốc", nhỏ nghe tiếng gõ cửa liền quay đầu nhìn cánh cửa, nhỏ đoán được chắc hẳn là Hải Nam đang đứng ngoài nên bảo:
- Em muốn yên tĩnh một mình, anh đừng làm phiền em.
- Cho anh vào đi mà.
- Không!
Sự kiên định của Vy Hân làm Hải Nam phải thở dài một hơi, mím môi suy nghĩ rất lâu. Tầm 15 phút sau, cậu ta vẫn đứng đó và cánh cửa được mở ra. Vy Hân nhìn cậu ta với khuôn mặt đầy giận hờn, bảo:
- Anh đã đứng đây nãy giờ à?
Hải Nam nhẹ nhàng gật đầu, Vy Hân hừ một tiếng rồi quay lại vào phòng, cậu ta mỉm cười biết ý nên đã đi theo nhỏ. Cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện.
- Anh không cần phải làm thế đâu, em vượt qua được. Với cả đang thời kỳ đỉnh cao, anh bỏ cũng không hay cho lắm, anh... anh cứ tiếp tục sự nghiệp đi, em và con muốn nghe những sản phẩm của anh dài dài nữa.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, nghe lời em.
- Ừ, nghe công chúa nhỏ vậy. (2)
- Em còn có An Ngọc bên cạnh, anh lo gì.
Hải Nam gật đầu rồi tiến sát ôm lấy Vy Hân, cằm dựa vào vai nhỏ mà bảo:
-
- Thương công chúa nhỏ của anh lắm!
Vy Hân cười tít mắt, đáp lại:
- Em cũng thế.
Tối hôm đó, cả bốn à năm người đang ăn cơm chung với nhau ở nhà Minh Diễn. Phong Vỹ nhìn hai cô rồi kêu rít lên một tiếng, bảo:
- Mấy món này do đính thân hai vị đại ca làm cho hai người đó, ăn nhiều vào.
Minh Diễn lườm nhẹ cậu rồi hướng ngón tay vào đầu cậu dí một cái làm cậu nghiêng qua một bên, sau đó, anh nhíu mày nói:
- Nhiều chuyện.
Phong Vỹ bĩu môi đáp lại:
- Ơ, có nhiều chuyện lắm đâu.
Hai cô phải phì cười bởi cuộc đối thoại của hai anh rất hài hước, chọc nhau suốt ngày, đặc biệt là An Ngọc, lúc cô đi cùng anh lên công ty là khi nào cũng thấy anh và Phong Vỹ khia nhau qua lại. Hải Nam chẹp miệng nhìn, lắc đầu ngao ngán, ít giây sau thì dùng đũa gắp những miếng thịt cá ngon lành cho Vy Hân.
Ăn nhiều vào.
- Dạ.
An Ngọc cũng được Minh Diễn gắp thức ăn, thậm chí đút nữa cơ. Còn Phong Vỹ thì một thân một cõi ăn không có ai gắp cho.
- Kêu người yêu đến đi, Phong Vỹ. Tao tò mò người yêu mày là ai đó.
Cậu rút điện thoại ra, tay cứ bấm bấm trên màn hình nhỏ kia. Một lát sau, có một cô gái khá xinh đẹp với phong cách thời trang rất sang chảnh bước vào. Phong Vỹ nở một nụ cười, đứng dậy chạy đến ôm lấy cô gái đó, cậu những nhẽo nói:
- Anh nãy giờ ăn cơm hường của hai tụi nó đó em yêu.
Cô gái trẻ đó ôm lại rồi nhìn cậu, vuốt nhẹ gò má của cậu mà bảo:
- Tội chồng em, chút nữa ta phát cơm hường lại nhá.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu rồi nắm tay cô gái đó dẫn đi tới ghế sofa ở phòng khách ngồi, đúng lúc này bốn người kia cũng ăn và cùng nhau dọn dẹp xong xuôi. Họ đi ra mà ồ lên một tiếng thật lớn khiến cặp kia phải giật mình. Phong Vỹ nhíu mày nhìn bốn người kia mà cằn nhằn:
- Làm khiếp hồn.
Bốn người cùng nhau tiến tới ngồi xuống ghế, Vy Hân và An Ngọc trố mắt nhìn cô gái đó vì cô ấy xinh. Một hồi làm quen nhau thì biết tên cô gái đó tên là Ngọc Dương, năm nay 24 tuổi, làm lĩnh vực nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Chưa kịp chào hỏi gì thì Ngọc Dương đã biết hết thông tin về hai cô,rồi nhìn Hải Nam với ánh mắt đầy phán xét. Hải Nam chột dạ mà thốt lên:
- Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó.
Ngọc Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Sợ bị cướp nên đánh nhanh thắng nhanh chứ gì, phải không ca sĩ?
Hải Nam chẹp miệng bảo:
- Đúng là thế. Tôi khẳng định với cô, người chịu đựng được em ấy chỉ có tôi thôi, và em ấy cũng vậy.
Minh Diễn bĩu môi trêu chọc:
- Chắc chắn quá ta?
Hải Nam ngước mặt tỏ vẻ đắc ý, trả lời:
Đương nhiên.
Và họ tâm sự với nhau thêm những câu chuyện khác rất vui vẻ, lâu lâu khịa nhau rồi ì xèo ì đùng, khiến ba cô phải doạ rằng: "Cầm chổi quét ra ruộng ngồi giờ".
Mọi thứ vẫn suôn sẻ như vậy cho đến một tuần sau.
Sáng hôm 8 tháng 8 năm 20XY, lúc 9 giờ 30 phút, Vy Hân và An Ngọc đang mua đồ ở siêu thị. Mặc đồ ở nhà nhiều lắm, có mấy cái chưa sử dụng đến nữa cơ nhưng mà đam mê quá nên vẫn phải mua. Rồi hai cô mua đồ mệt quá lại tiếp tục đi dạo ở phố, ghé hàng quán vỉa hè nào đó để ăn.
- Kem, kem, kem.
Vy Hân chạy nhanh đến hàng quán kem khiến An Ngọc phải nhắc nhở. Sau khi mua kem xong, nhỏ một cây, cô một cây. Khi đã về tới nhà thì hai cô phát hiện nhà các cô bị một nhóm cũng tầm sáu, bảy người đang tụ tập. An Ngọc vì sợ Vy Hân mệt nên dặn nhỏ vào nhà trước ở cửa, còn cô thì tiến tới hỏi chuyện nhưng nhỏ không chịu, cô bó tay đành cùng nhỏ đi tới hỏi. An Ngọc vỗ nhẹ vai người gần đó, nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì mà mọi người tụ tập ở nhà chúng tôi vậy ạ?
- Em muốn yên tĩnh một mình, anh đừng làm phiền em.
- Cho anh vào đi mà.
- Không!
Sự kiên định của Vy Hân làm Hải Nam phải thở dài một hơi, mím môi suy nghĩ rất lâu. Tầm 15 phút sau, cậu ta vẫn đứng đó và cánh cửa được mở ra. Vy Hân nhìn cậu ta với khuôn mặt đầy giận hờn, bảo:
- Anh đã đứng đây nãy giờ à?
Hải Nam nhẹ nhàng gật đầu, Vy Hân hừ một tiếng rồi quay lại vào phòng, cậu ta mỉm cười biết ý nên đã đi theo nhỏ. Cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện.
- Anh không cần phải làm thế đâu, em vượt qua được. Với cả đang thời kỳ đỉnh cao, anh bỏ cũng không hay cho lắm, anh... anh cứ tiếp tục sự nghiệp đi, em và con muốn nghe những sản phẩm của anh dài dài nữa.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, nghe lời em.
- Ừ, nghe công chúa nhỏ vậy. (2)
- Em còn có An Ngọc bên cạnh, anh lo gì.
Hải Nam gật đầu rồi tiến sát ôm lấy Vy Hân, cằm dựa vào vai nhỏ mà bảo:
-
- Thương công chúa nhỏ của anh lắm!
Vy Hân cười tít mắt, đáp lại:
- Em cũng thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tối hôm đó, cả bốn à năm người đang ăn cơm chung với nhau ở nhà Minh Diễn. Phong Vỹ nhìn hai cô rồi kêu rít lên một tiếng, bảo:
- Mấy món này do đính thân hai vị đại ca làm cho hai người đó, ăn nhiều vào.
Minh Diễn lườm nhẹ cậu rồi hướng ngón tay vào đầu cậu dí một cái làm cậu nghiêng qua một bên, sau đó, anh nhíu mày nói:
- Nhiều chuyện.
Phong Vỹ bĩu môi đáp lại:
- Ơ, có nhiều chuyện lắm đâu.
Hai cô phải phì cười bởi cuộc đối thoại của hai anh rất hài hước, chọc nhau suốt ngày, đặc biệt là An Ngọc, lúc cô đi cùng anh lên công ty là khi nào cũng thấy anh và Phong Vỹ khia nhau qua lại. Hải Nam chẹp miệng nhìn, lắc đầu ngao ngán, ít giây sau thì dùng đũa gắp những miếng thịt cá ngon lành cho Vy Hân.
Ăn nhiều vào.
- Dạ.
An Ngọc cũng được Minh Diễn gắp thức ăn, thậm chí đút nữa cơ. Còn Phong Vỹ thì một thân một cõi ăn không có ai gắp cho.
- Kêu người yêu đến đi, Phong Vỹ. Tao tò mò người yêu mày là ai đó.
Cậu rút điện thoại ra, tay cứ bấm bấm trên màn hình nhỏ kia. Một lát sau, có một cô gái khá xinh đẹp với phong cách thời trang rất sang chảnh bước vào. Phong Vỹ nở một nụ cười, đứng dậy chạy đến ôm lấy cô gái đó, cậu những nhẽo nói:
- Anh nãy giờ ăn cơm hường của hai tụi nó đó em yêu.
Cô gái trẻ đó ôm lại rồi nhìn cậu, vuốt nhẹ gò má của cậu mà bảo:
- Tội chồng em, chút nữa ta phát cơm hường lại nhá.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu rồi nắm tay cô gái đó dẫn đi tới ghế sofa ở phòng khách ngồi, đúng lúc này bốn người kia cũng ăn và cùng nhau dọn dẹp xong xuôi. Họ đi ra mà ồ lên một tiếng thật lớn khiến cặp kia phải giật mình. Phong Vỹ nhíu mày nhìn bốn người kia mà cằn nhằn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Làm khiếp hồn.
Bốn người cùng nhau tiến tới ngồi xuống ghế, Vy Hân và An Ngọc trố mắt nhìn cô gái đó vì cô ấy xinh. Một hồi làm quen nhau thì biết tên cô gái đó tên là Ngọc Dương, năm nay 24 tuổi, làm lĩnh vực nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Chưa kịp chào hỏi gì thì Ngọc Dương đã biết hết thông tin về hai cô,rồi nhìn Hải Nam với ánh mắt đầy phán xét. Hải Nam chột dạ mà thốt lên:
- Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó.
Ngọc Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Sợ bị cướp nên đánh nhanh thắng nhanh chứ gì, phải không ca sĩ?
Hải Nam chẹp miệng bảo:
- Đúng là thế. Tôi khẳng định với cô, người chịu đựng được em ấy chỉ có tôi thôi, và em ấy cũng vậy.
Minh Diễn bĩu môi trêu chọc:
- Chắc chắn quá ta?
Hải Nam ngước mặt tỏ vẻ đắc ý, trả lời:
Đương nhiên.
Và họ tâm sự với nhau thêm những câu chuyện khác rất vui vẻ, lâu lâu khịa nhau rồi ì xèo ì đùng, khiến ba cô phải doạ rằng: "Cầm chổi quét ra ruộng ngồi giờ".
Mọi thứ vẫn suôn sẻ như vậy cho đến một tuần sau.
Sáng hôm 8 tháng 8 năm 20XY, lúc 9 giờ 30 phút, Vy Hân và An Ngọc đang mua đồ ở siêu thị. Mặc đồ ở nhà nhiều lắm, có mấy cái chưa sử dụng đến nữa cơ nhưng mà đam mê quá nên vẫn phải mua. Rồi hai cô mua đồ mệt quá lại tiếp tục đi dạo ở phố, ghé hàng quán vỉa hè nào đó để ăn.
- Kem, kem, kem.
Vy Hân chạy nhanh đến hàng quán kem khiến An Ngọc phải nhắc nhở. Sau khi mua kem xong, nhỏ một cây, cô một cây. Khi đã về tới nhà thì hai cô phát hiện nhà các cô bị một nhóm cũng tầm sáu, bảy người đang tụ tập. An Ngọc vì sợ Vy Hân mệt nên dặn nhỏ vào nhà trước ở cửa, còn cô thì tiến tới hỏi chuyện nhưng nhỏ không chịu, cô bó tay đành cùng nhỏ đi tới hỏi. An Ngọc vỗ nhẹ vai người gần đó, nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì mà mọi người tụ tập ở nhà chúng tôi vậy ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro