Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!
Chương 35
Lambangdi1997
2013-08-03 00:00:00
Lam Bình vẫn còn lâng lâng vì cái cảm giác… sắp biết đạp xe đạp. Nó chạy vào phòng Lâm Duy mà quên cả gõ cửa, cũng may là lúc đó… không có cậu ở trong phòng.
- Cô làm gì ở phòng tôi? – Lâm Duy đứng sau lưng nó từ nãy giờ.
- Tôi định vào… chúc anh ngủ ngon đó! – Nó viện cớ.
- Ặc….. ặc…. ặc…. tôi có nghe nhầm không? Thôi, vậy thì chúc đi. – Lâm Duy trêu.
- Đừng có mơ! Anh nhớ chủ nhật này dạy tôi đi xe đạp đấy! – Nó nói rồi ngúng nguẩy bước về phòng.
Những ngày sau đó diễn ra bình thường. Nó và Lâm Duy bớt “hành hạ” cả nhà bởi những vụ kinh thiên động địa hơn. Hân Hân và Thiên Bảo… umk… có lẽ vẫn chưa thể gọi là tiến triển. Còn Key? Anh chàng nghỉ học suốt mấy ngày nay, không liên lạc được, chỉ để lại một tin nhắn khó hiểu: “Tau cần một thời gian cho mọi chuyện. Đừng lo cho tau”.
Chủ nhật hôm đó, nó dậy thật sớm
- Lâm Duy ơi! Anh dậy chưa vậy? – nó gõ cửa.
- Đồ phá đám! – Lâm Duy gắt.
- Đừng quên hôm nay anh hứa sẽ dạy tôi… – Nó nói chưa hết câu đã bị Lâm Duy chặn họng.
- Đi xe đạp chứ gì? Ra công viên trước đi, lát tôi ra. – Lâm Duy gắt gỏng.
Nó hí hửng dắt xe đạp ra công viên. Tâm trạng nó đang phởn cực kì. Chọn một cái ghế đá, nó ngồi xuống đợi.
Về phần Lâm Duy, vừa bước ra khỏi nhà, anh chàng đã phải giật mình thốt lên:
- Thiên Kỳ? Sao cậu lại ở đây?
- Mình muốn cùng cậu…. chạy bộ! Hì! – Từ sau cái vụ việc phát hiện ra mối quan hệ đặc biệt giữa Lâm Duy và…. osin, cô đã quyết định bằng mọi giá sẽ dành lại Lâm Duy về quyền sở hữu của mình và bất kỳ đứa con gái nào cùng không được bén mảng gần cậu.
- Ơ… mình… – Trong một phút giây nào đó, cậu đã nghĩ đến nó, nghĩ về cái khuôn mặt tí tởn của nó khi cậu đồng ý sẽ dạy nó đi xe đạp.
- Sao vậy? Cậu đang bận đồ thể thao, không phải cậu muốn chạy bộ sao? – Thiên Kỳ thắc mắc.
- Uk, đi thôi! – Lâm Duy cười cười, trong câu nói và nụ cười này của cậu, hình ảnh nó đã biến mất hoàn toàn.
Nó chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy bóng Lâm Duy đâu. Nó ngáp ngắn ngáp dài trên ghế, đôi lúc, nó lại cảm thấy nhớ…. cái giường ấm áp. Híc!
Đang chán, sẵn tiện viên sỏi trên tay, nó chộp luôn và phi về phía xa. Mấy giây sau, viên sỏi chạm đầu ai đó kêu “cốp”
Với trí thông minh có thừa, nó co giò định chạy thì ai đó đã níu tay nó lại. Cái níu tay mạnh đến nỗi làm nó sởn gai ốc và…. run rẩy:
- Tha cho tôi đi, tôi xin lỗi, tôi…tôi không cố ý mà! Híc! – Nó chuẩn bị khóc.
Bàn tay buông nó ra, nó có ăn gan hùm cũng không dám chạy lần hai. Người run bần bật, nó ngước lên nhìn.
- Ah, Thiên Minh! – Mắt nó vừa sáng lên đã chuyển sang đỏ rực vì giận – Sao không nói sớm mà để tôi phải tốn một lời xin lỗi hả?
- Làm gì ở đây? – Thiên Minh hỏi cộc lộc.
- Tập xe đạp. – Nó thành thật khai báo.
Thiên Minh nhếch mép làm nó hiểu nhầm.
- Tôi biết là anh đang mỉa mai tôi chừng này rồi mà đến cái xe đạp cũng không đi được nhưng đó là chuyện của tôi, anh không cần phải quan tâm.
- Tôi bảo với cô là tôi quan tâm à?
- Không! – Nó biết mình nói hớ nên im bặt lặng lẽ dắt xe đi chỗ khác, vừa đi vừa nguyền rủa cái tên hứa mà không biết giữ lời.
Cái ghế đá nó đang ngồi cách cái ghế ban nãy…. 5m. Nó ngồi vậy, giờ không đợi, lát nữa hắn ra rồi lại bỏ về vì không thấy nó, lúc đó chẳng phải nó tốn một yêu cầu quý giá không.
- Cô đợi ai à? – Thiên Minh hỏi.
- Đợi người. – Nó tinh vi.
- Lên xe đi. – Thiên Minh ra lệnh trước con mắt ếch to tròn của nó.
- Tôi sẽ dạy cô đi xe đạp.
Nói sao đây nhỉ? Nó nên vui hay nên buồn? Nên khóc hay nên cười? Nó leo lên chiếc xe đạp, vẫn hơi sợ vì không biết cách giữ thăng bằng.
- Đừng sợ, tôi đang giữ nè. Đạp mạnh vào, bình thường bạo lực vậy mà sao giờ yếu đuối quá vậy? – Thiên Minh chọc quê nó, nếu không phải đang cầm lái thì nó đã cho anh chàng vào bệnh viện mà… trêu mấy cô y tá rồi.
- Anh muốn chết thì cứ thả ra! – câu nói sặc mùi đe dọa nhưng đối với Thiên Minh, câu nói đó chẳng có ảnh hưởng kí lô nào cả bởi cậu đã thả ra ngay khi nó dứt câu.
Vì không thấy trả lời, nó quay ngoắt lại, Thiên Minh ở tít đằng xa làm nó hoảng loạn cực độ và rồi…
“RẦM” Nó và chiếc xe thi nhau…. tỏ tình với đất. Không biết đất có từ chối không mà thấy nó… rên quá trời.
- Cô không sao chứ? – Thiên Minh vẫn giữ cái vẻ mặt bình thản đó, chạy đến hỏi nó có sao không mà cứ như hỏi nó… chết chưa vậy!!!!
- Tại ai mà tôi ra nông nổi này hả? – Nó mếu máo nhìn Thiên Minh.
- Tại cô! – Thiên Minh đứng dậy, phủi tay rồi dựng chiếc xe lên. Chuỗi hành động của cậu khiến nó thấy tức. Nhưng vì máu hiếu thắng, nó muốn chứng minh cho Lâm Duy thấy dù không có cậu, nó vẫn có thể xoay xở với chiếc xe đạp. Nghĩ vậy, nó hậm hực nhổm dậy rồi leo lên xe tập tiếp.
Thiên Kỳ đi với Lâm Duy nãy giờ, hai người họ trò chuyện rất vui vẻ và dường như nó và chiếc xe không thể nào chen nỗi vào mớ bòng bong trong đầu cậu. Chợt Thiên Kỳ reo lên hớn hở:
- Anh hai. – Cô nàng tí tởn chạy về phía Thiên Minh và cũng kéo Lâm Duy chạy theo.
Thiên Minh đang vịn xe cho nó, nó ngẩn tò te nhìn Lâm Duy.
“Thì ra không đi tập xe cho mình là vì có hẹn với cô ấy à?”
“Cô ta quên là đã nhờ mình dạy hay sao giờ lại nhờ tên kia?”
Lâm Duy hậm hực bước tới. Bỗng, Thiên Kỳ víu lấy tay Thiên Minh, vờ ngã để cậu phải đỡ lấy cô trong khi nó đang trong trạng thái mất cân bằng trên xe đạp lúc Thiên Minh bất ngờ thả tay ra.
- Cô làm gì ở phòng tôi? – Lâm Duy đứng sau lưng nó từ nãy giờ.
- Tôi định vào… chúc anh ngủ ngon đó! – Nó viện cớ.
- Ặc….. ặc…. ặc…. tôi có nghe nhầm không? Thôi, vậy thì chúc đi. – Lâm Duy trêu.
- Đừng có mơ! Anh nhớ chủ nhật này dạy tôi đi xe đạp đấy! – Nó nói rồi ngúng nguẩy bước về phòng.
Những ngày sau đó diễn ra bình thường. Nó và Lâm Duy bớt “hành hạ” cả nhà bởi những vụ kinh thiên động địa hơn. Hân Hân và Thiên Bảo… umk… có lẽ vẫn chưa thể gọi là tiến triển. Còn Key? Anh chàng nghỉ học suốt mấy ngày nay, không liên lạc được, chỉ để lại một tin nhắn khó hiểu: “Tau cần một thời gian cho mọi chuyện. Đừng lo cho tau”.
Chủ nhật hôm đó, nó dậy thật sớm
- Lâm Duy ơi! Anh dậy chưa vậy? – nó gõ cửa.
- Đồ phá đám! – Lâm Duy gắt.
- Đừng quên hôm nay anh hứa sẽ dạy tôi… – Nó nói chưa hết câu đã bị Lâm Duy chặn họng.
- Đi xe đạp chứ gì? Ra công viên trước đi, lát tôi ra. – Lâm Duy gắt gỏng.
Nó hí hửng dắt xe đạp ra công viên. Tâm trạng nó đang phởn cực kì. Chọn một cái ghế đá, nó ngồi xuống đợi.
Về phần Lâm Duy, vừa bước ra khỏi nhà, anh chàng đã phải giật mình thốt lên:
- Thiên Kỳ? Sao cậu lại ở đây?
- Mình muốn cùng cậu…. chạy bộ! Hì! – Từ sau cái vụ việc phát hiện ra mối quan hệ đặc biệt giữa Lâm Duy và…. osin, cô đã quyết định bằng mọi giá sẽ dành lại Lâm Duy về quyền sở hữu của mình và bất kỳ đứa con gái nào cùng không được bén mảng gần cậu.
- Ơ… mình… – Trong một phút giây nào đó, cậu đã nghĩ đến nó, nghĩ về cái khuôn mặt tí tởn của nó khi cậu đồng ý sẽ dạy nó đi xe đạp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sao vậy? Cậu đang bận đồ thể thao, không phải cậu muốn chạy bộ sao? – Thiên Kỳ thắc mắc.
- Uk, đi thôi! – Lâm Duy cười cười, trong câu nói và nụ cười này của cậu, hình ảnh nó đã biến mất hoàn toàn.
Nó chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy bóng Lâm Duy đâu. Nó ngáp ngắn ngáp dài trên ghế, đôi lúc, nó lại cảm thấy nhớ…. cái giường ấm áp. Híc!
Đang chán, sẵn tiện viên sỏi trên tay, nó chộp luôn và phi về phía xa. Mấy giây sau, viên sỏi chạm đầu ai đó kêu “cốp”
Với trí thông minh có thừa, nó co giò định chạy thì ai đó đã níu tay nó lại. Cái níu tay mạnh đến nỗi làm nó sởn gai ốc và…. run rẩy:
- Tha cho tôi đi, tôi xin lỗi, tôi…tôi không cố ý mà! Híc! – Nó chuẩn bị khóc.
Bàn tay buông nó ra, nó có ăn gan hùm cũng không dám chạy lần hai. Người run bần bật, nó ngước lên nhìn.
- Ah, Thiên Minh! – Mắt nó vừa sáng lên đã chuyển sang đỏ rực vì giận – Sao không nói sớm mà để tôi phải tốn một lời xin lỗi hả?
- Làm gì ở đây? – Thiên Minh hỏi cộc lộc.
- Tập xe đạp. – Nó thành thật khai báo.
Thiên Minh nhếch mép làm nó hiểu nhầm.
- Tôi biết là anh đang mỉa mai tôi chừng này rồi mà đến cái xe đạp cũng không đi được nhưng đó là chuyện của tôi, anh không cần phải quan tâm.
- Tôi bảo với cô là tôi quan tâm à?
- Không! – Nó biết mình nói hớ nên im bặt lặng lẽ dắt xe đi chỗ khác, vừa đi vừa nguyền rủa cái tên hứa mà không biết giữ lời.
Cái ghế đá nó đang ngồi cách cái ghế ban nãy…. 5m. Nó ngồi vậy, giờ không đợi, lát nữa hắn ra rồi lại bỏ về vì không thấy nó, lúc đó chẳng phải nó tốn một yêu cầu quý giá không.
- Cô đợi ai à? – Thiên Minh hỏi.
- Đợi người. – Nó tinh vi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lên xe đi. – Thiên Minh ra lệnh trước con mắt ếch to tròn của nó.
- Tôi sẽ dạy cô đi xe đạp.
Nói sao đây nhỉ? Nó nên vui hay nên buồn? Nên khóc hay nên cười? Nó leo lên chiếc xe đạp, vẫn hơi sợ vì không biết cách giữ thăng bằng.
- Đừng sợ, tôi đang giữ nè. Đạp mạnh vào, bình thường bạo lực vậy mà sao giờ yếu đuối quá vậy? – Thiên Minh chọc quê nó, nếu không phải đang cầm lái thì nó đã cho anh chàng vào bệnh viện mà… trêu mấy cô y tá rồi.
- Anh muốn chết thì cứ thả ra! – câu nói sặc mùi đe dọa nhưng đối với Thiên Minh, câu nói đó chẳng có ảnh hưởng kí lô nào cả bởi cậu đã thả ra ngay khi nó dứt câu.
Vì không thấy trả lời, nó quay ngoắt lại, Thiên Minh ở tít đằng xa làm nó hoảng loạn cực độ và rồi…
“RẦM” Nó và chiếc xe thi nhau…. tỏ tình với đất. Không biết đất có từ chối không mà thấy nó… rên quá trời.
- Cô không sao chứ? – Thiên Minh vẫn giữ cái vẻ mặt bình thản đó, chạy đến hỏi nó có sao không mà cứ như hỏi nó… chết chưa vậy!!!!
- Tại ai mà tôi ra nông nổi này hả? – Nó mếu máo nhìn Thiên Minh.
- Tại cô! – Thiên Minh đứng dậy, phủi tay rồi dựng chiếc xe lên. Chuỗi hành động của cậu khiến nó thấy tức. Nhưng vì máu hiếu thắng, nó muốn chứng minh cho Lâm Duy thấy dù không có cậu, nó vẫn có thể xoay xở với chiếc xe đạp. Nghĩ vậy, nó hậm hực nhổm dậy rồi leo lên xe tập tiếp.
Thiên Kỳ đi với Lâm Duy nãy giờ, hai người họ trò chuyện rất vui vẻ và dường như nó và chiếc xe không thể nào chen nỗi vào mớ bòng bong trong đầu cậu. Chợt Thiên Kỳ reo lên hớn hở:
- Anh hai. – Cô nàng tí tởn chạy về phía Thiên Minh và cũng kéo Lâm Duy chạy theo.
Thiên Minh đang vịn xe cho nó, nó ngẩn tò te nhìn Lâm Duy.
“Thì ra không đi tập xe cho mình là vì có hẹn với cô ấy à?”
“Cô ta quên là đã nhờ mình dạy hay sao giờ lại nhờ tên kia?”
Lâm Duy hậm hực bước tới. Bỗng, Thiên Kỳ víu lấy tay Thiên Minh, vờ ngã để cậu phải đỡ lấy cô trong khi nó đang trong trạng thái mất cân bằng trên xe đạp lúc Thiên Minh bất ngờ thả tay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro