Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Chương 36

Lambangdi1997

2013-08-03 00:00:00

Cẩn thân! – Lâm Duy hét lên rồi chạy lại giữ nó, nó nằm gọn trong tay Lâm Duy. Hai con mắt dán vào nhau, nó luống cuống đứng dậy và Lâm Duy cũng luống cuống thả nó ra.

- Sao hai người lại ở đây? – Nó hỏi để phá tan bầu không khí.

- Chúng tôi đi chạy bộ. – Thiên Kỳ hớn hở chạy về phía Lâm Duy và ôm lấy tay cậu – Còn… cậu? – Thiên Kỳ nhìn nó thắc mắc.

- À… tôi… chả là muốn đạp xe nhưng không có ai tập thôi! – Nó liếc nhìn Lâm Duy.

- Anh hai cũng tốt quá ha? – Thiên Kỳ đá lông nheo.

Thiên Minh vẫn không nói gì, cậu chỉ lẳng lặng bước đi.

- Cậu đưa tớ về chứ? – Thiên Kỳ tinh nghịch hỏi.

- Ơ… tớ… – Lâm Duy nhìn nó, cậu không muốn là một kẻ thất hứa, càng không muốn vì cái điều khoản cuối cùng trong bản hợp đồng yêu quái mà câu phải vác mặt lên trang bìa của tờ báo, quay lại Thiên Kỳ, nhẹ gỡ những ngón tay của cô, cười trừ – Tớ bận ít việc, cậu có thể về cùng anh trai cậu mà, đúng không?

Nói rồi, cậu bước tới chiếc xe đạp khốn khổ đang nằm lăn lóc ở trên nền đá, dựng xe lên, cậu ra lệnh:

- Nhỏ kia, lên xe!

- Anh gọi tôi hả? – Nó không tin vào nhưng gì mình vừa nghe.

- Không gọi cô thì gọi ai?



Nó không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh trong sự tức giận của cô tiểu thư kiêu kỳ. Bàn tay nắm chặt, cô thề rằng nó sẽ phải trả giá vì những gì đã cướp đi từ tay cô.



- Thần kinh anh có bình thường không? – Nó hỏi khi đang ngồi trên xe.

- Không! – Lâm Duy thản nhiên.

- Hèn chi anh hành động như một tên khùng vậy, thì ra là bị… đứt giây thần kinh. Hì! – Nó bụm miệng cười. – Mà nè, chở tôi đi đâu vậy?

- Bán sang Trung Quốc – Lâm Duy làm mặt gian.

- Bán cái đầu anh nè! – Nó cốc đầu Lâm Duy rồi cười nắc nẻ.

Lâm Duy chở nó ra biển, những đợt gió cứ đua nhau thổi vào hai đứa nó. Nó cười tươi rồi chạy ào ra biển, dang tay như muốn ôm trọng lấy biển mẹ bao la….

Sóng biển hát, nhưng khúc hát rì rầm mà có lẽ chỉ có cát biển mới hiểu. Những ngọn sóng cứ thi nhau đổ ập vào bờ rồi lại lùi xa tít. Nó ngồi bệt xuống nên cát trắng tinh, tay mân mê những nắm cát nhỏ, mịn. Lâm Duy đứng cạnh nó, cái dáng người kiêu ngạo và hiên ngang.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Anh muốn chơi không? – Nó hỏi nhẹ tựa như gió biển.

- Chơi? – Lâm Duy ngạc nhiên.

- Umk, xây lâu đài cát.

- Đồ trẻ con – Lâm Duy nhếch mép.

- Bộ anh tưởng anh là người lớn hả? – Nó nhìn Lâm Duy.

- Không phải tưởng mà đó là thật! – Lâm Duy nói chắc nịch.

- Tôi nói đâu có sai, đúng là thần kinh anh có vấn đề thật mà! – Nó cười.

Lâu lâu, một con giã tràng xay cát lại bò trước mặt nó, nó huơ huơ tay trêu đùa rồi lại cười phá lên.

- Nè, cô chạy đi đâu vậy? – Lâm Duy gọi với.

Nó không trả lời, cậu chỉ biết chạy theo nó ra biển.

- Lại đây, cái này hay lắm! – Nó ngoắt tay như là cách mà người ta vẫn dùng để…. gọi chó vậy.

- Ahhh – Cậu hét lên khi nước biển mặn chát tạt vào mặt.

- Haha… Ahhhh Anh dám… Chết nè! Haha! – Nó cười và hét lên.



Kết quả là… hai đứa nó ướt bẹp từ đầu xuống chân cứ y như hai con chuột lột vậy.

Vừa bước vào nhà đã bị tra khảo ngay.

- Hai đứa đi đâu giờ này mới về? Mà sao người ướt hết trơn thế này?

- Lớn rồi sao cứ để cả nhà lo thế hả?

Ngồi chịu trận cho đã đời, nó và Lâm Duy lại chia nhau ai về phòng nấy. Nó thấy vui vui trong lòng bởi lâu lắm rồi nó không đến biển. Còn Lâm Duy cậu đang áy náy vô cùng vì vụ Thiên Kỳ hồi sáng. Nhiều lần cầm cái điện thoại muốn gọi nhưng mà sao không đủ can đảm nên lại thôi. Phần Thiên Kỳ, chính vì Lâm Duy không gọi cho mình nên cô nàng càng điên tiết, càng muốn “thanh toán” nợ nần với nó và tất nhiên không thể nhờ Thiên Minh….

==========================

- Hắt… xì!

- Cảm rồi hả? – Hân Hân ân cần.

- Uk! Hắt… xì! – Nó hắt hơi liên tục.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong khi đó, tại phòng hội BF.

- Hắt… hắt…. – Lâm Duy đang hắt hơi dở.

- STOP! – Jun hét lên.

-…. Xì… Hắt…xì! – Lâm Duy tiếp.

- Làm gì mà ra nông nổi này? – Key đưa mấy gói thuốc cảm cho thằng bạn.

- Uống được không? Hắt… xì… – Lâm Duy ngờ vực.

- Không.

- Vậy đưa làm gì?

- Đầu độc mày! – Key cười gian, nụ cười làm sáng cả căn phòng bởi mấy hôm rồi không thấy Key cười như vậy. – Nhìn gì dữ vậy? tau biết tau đẹp rồi! – Key đùa.

- Mày vừa cười đó hả? Oh my god! – Nguyên Hoàng thở phào.

Key nhìn cả bọn ngạc nhiên nhưng cũng lờ mờ doán ra được rằng mình đã làm cả nhóm buồn lây.

Còn hai anh chàng FM, vẫn vậy, chỉ có đều Thiên Bảo dường như đã cười nhiều hơn và nhưng nụ cười của cậu bớt giả tạo hơn trước.

- Mày không nhớ được gì à? – Thiên Minh hỏi khi cả hai đang nhìn ra cửa sổ.

- Không. – Thiên Bảo thản nhiên.

- Vậy mày không có chút cảm xúc gì với Hân Hân hả?

- Hình như có.

Hai mắt Thiên Minh sáng lên nhưng cái tia hy vọng nhỏ nhoi của cậu lại bị dập tắt ngay lập tức bởi câu nói tiếp theo của Thiên Bảo.

- Nhưng cô ta cũng giống như những cô gái trước kia thôi. Chỉ là một trò chơi qua đường, một cái bóng thoáng qua rồi lại biến mất, chẳng có gì đặc biệt – Thiên Bảo nhún vai.

- Mày vừa nói cái gì? Thiên Bảo, mày có đủ tỉnh táo không vậy? – Thiên Minh tức giận.

- Tau vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cô ta là ai và cô ta đóng vai trò gì trong thế giới của tao. Tao vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng cô ta thực chất cũng giống như những đứa con gái khác. Tầm thường! – Thiên Bảo đâu hiểu rằng tình yêu không cần sự tỉnh táo về trí óc mà là cần sự sáng suốt của trái tim để thực sự biết được tình cảm của mình.

- Mày… – Thiên Minh nhìn bạn với một ánh mắt tràn trề thất vọng, tự hỏi liệu có phải mình đã sai khi cho Hân Hân tiếp cận với Thiên Bảo.

Ngoài căn phòng, một cô gái đã tình cờ nghe cuộc đối thoại của hai chàng trai FM, môi nở một nụ cười…. cười chua chát, đau khổ hay là mãn nguyện, hạnh phúc đây?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Số ký tự: 0